Phương Minh Viễn thu dọn đồ đạc trong phòng ông cụ Quách chỉ định cho hắn, hắn cũng nhanh chóng trở về Phụng Nguyên, ngày đầu tiên của Tết năm nay sẽ là ngày 28/01 chớp mắt đã ba mươi tết rồi, nếu vẫn chưa về chỉ sợ cha lại điện thoại gọi! Nửa năm nay, thời gian hắn về Phụng Nguyên không nhiều, hắn thật sự rất nhớ cha! Việc ở Hông Kông đến lúc cũng phải tạm thời buông xuôi. Cũng may người Hông Kông cũng đang đón tết, mọi người đều cần nghỉ ngơi, nhưng thật ra không có sai sót gì!
Cửa phòng khẽ vang hai tiếng gõ cửa, Phương Minh Viễn thẳng lưng lên nói:
-Mời vào!
Cửa phòng mở ra, TìnhNhi nhỉ nhảnh bước vào,đằng sau cô là Thu Hạ.
-Tình Nhi, Thu Hạ, sao hai người lại đến đây?
Phương Minh Viễn ngạc nhiên nói, vừa này có người nói chẳng phải có khách đến chào hỏi sao?
-Anh Thiên Vũ về rồi, mọi việc giao cho anh ta đi!
Vu Thu Hạ xua tay nói,
-Tên tiểu tử cậu, làm bao nhiêu việc như vậy cũng phải phủi mông đi đi, để tôi cả ngày phải nghe người đó nói không ngừng!
Mấy hôm nay, người của Quách gia và Tổng bộ tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ chốc đã nhiều hơn gấp bội, đa phần đều muốn Quách gia và tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ đầu tư, khiến cho Vu Thu Hạ phải dùng thuật phân thân như bây giờ! Cho nên nhìn Phương Minh Viễn, cơn tức giận của Vu Thu Hạ không đánh đã đến! Rõ ràng là việc của Quách lão gia và anh ta một già một trẻ làm ra tại sao mọi chuyện lại đổ lên đầu cô?
Ông cụ Quách thì không tính,ai bảo cô là con dâu, cha có việc, con dâu làm hộ, đây cũng là nghĩa vụ là trách nhiệm, nhưng tên tiểu tử này, bây giờ cũng đã là sinh viên đại học, sao vẫn như trước chỉ thích đứng đằng sau giật dây.
-Anh Viễn, anh có thể không về không? Tết ở Hông Kông cũng rất vui!
Tình Nhi kéo vạt áo Phương Minh Viễn,tỏ vẻ đáng thương nói,
-Tình Nhi sẽ đưa anh đi chợ chơi, được không?
Cô đã được nghỉ, mấy hôm nay chỉ cần Phương Minh Viễn ở nhà sẽ ở cùng hắn, có chút luyến tiếc khi hắn đi.
-Tình Nhi em và ông bà bố mẹ đón tết nhé, anh cũng phải về đón tết với ông bà ba mẹ! Qua tết, nếu Tình Nhi không ở nhà, ông bà bố mẹ có phải sẽ rất buồn không? Nếu anh không về, ông bà bố mẹ của anh cũng sẽ rất buồn! Nếu Tình Nhi nhớ anh, đợi qua tết mấy ngày, có thể đến Phụng Nguyên tìm anh. Ở chỗ bọn anh cũng đang có tuyết rơi, anh đưa em đi ném tuyết, được không?
Phương Minh Viễn ngồi chổm hổm nhìn vào hai mắt Tình Nhi nói.
Hai mắt Tình Nhi hơi đỏ, nhưng vẫn gật đầu nói:
-Tình Nhi biết rồi, ông bà ba mẹ của anh nhất định sẽ rất nhớ anh. Tình Nhi không được ích kỷ như vậy! Chúng ta móc tay, đợi em đi Phụng Nguyên, anh nhất định phải đưa em đi làm một người tuyết thật to!
-Được! Làm một người tuyết thật to!
Phương Minh Viễn cười nói,
-Làm một người tuyết cao như Tình Nhi vậy!
Vu Thu Hạ ôm Tình Nhi ngồi trên ghế, nhìn Phương Minh Viễn thu dọn đồ đạc.
-Lần này về định ở bao lâu?
-Trước mùng 10 nhất định sẽ quay lại!
Phương Minh Viễn cũng không quay lại nói.
-Mùng mười? Sớm thế sao?
Vu Thu Hạ có chút ngạc nhiên nói, mặc dù kỳ nghỉ tết chỉ có mấy ngày, nhưng đối với rất nhiều người Trung Quốc mà nói chỉ qua rằm tháng giêng mới thực sự là hết tết.
-Ừh, một mặt vì tôi ở nhừ cũng không yên, hôm nào cũng có khách đếm không xuể; mặt khác với tình hình Đông Nam Á hiện nay tôi hơi lo lắng!
Phương Minh Viễn nói, theo tin nhận được Indonexia trong cuộc khủng hoảng kinh tế lần này, tiền bị giảm đến mức kinh khủng, theo đó tiền của tôi sẽ không ngừng bị co lại, cục diện ở Indonexia có chút bất ổn! Phương Minh Viễn có chút căng thẳng!
Đã trải qua nhiều năm, nhiều chuyện như vậy, Phương Minh Viễn bây giờ cũng không dám khẳng định, cuộc khủng hoảng xã hội đó rốt cuộc bao giờ mới nổi lên! Cho nên lúc này, anh không dám có chút sơ suất. Trong nước, dù sao cũng không thể linh hoạt như ở Hông Kông, một khi xảy ra chuyện cũng có nhiều phản ứng!
-Đông Nam Á…
Vu Thu Hạ thở dài,vốn cho rằng mấy nhà đầu cơ tài chính quốc tế này đã mò đủ các nước Đông Nam Á rồi,ai ngờ sau khi tập kích thị trường tài chính Hàn Quốc xong, đám quỷ hút máu người đó không ngờ lại giết hồi mã thương! Cuộc khủng hoảng tài chính của các quốc gia Đông Nam Á vừa mới ổn định, lại một lần nữa bị lũ quỷ hút máu đó quấy một trận long trời lở đất. Tiền tệ các nước so với trước lúc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á đã giảm đến mức khiến người ta nhìn thấy phải rung mình! Nhìn họ lại nhớ lúc đầu, Hông Kông không khỏi may mắn thoát một kiếp nạn!
Tuy nhiên, Vu Thu Hạ lại không biết, Phương Minh Viễn không chỉ lo lắng cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á, điều anh lo lắng hơn chính là tình hình Indonexia; Do sự tình trọng đại, Vu Thu Hạ lại là nữ, Phương Minh Viễn chỉ có thể nhắc đến nổi lo lắng của mình cho ông cụ Quách và ông cụ Trịnh.
Cho nên biết Vu Thu Hạ sẽ hiểu lầm, anh cũng không giải thích nhiều.
-Ai, Chị Thu Hạ, có việc tôi muốn thương lượng với chị trước!
Phương Minh Viễn vỗ đầu nói.
-Chuyện gì?
Vu Thu Hạ nói.
-Sau tết, tôi định đưa công ty xây dựng đó dưới tên tập đoàn Cẩm Hồ! Chị Thu Hạ hãy cho bọ họ ít tài sản, tôi sẽ đền bù cho tập đoàn.
Phương Minh Viễn nói. Công ty xây dựng mà anh ta nói chính là công ty lúc đầu phụ trách việc xây dựng vịnh Châu Á Long, sau này công ty này lại tiếp nhận nhiều dự án xây dựng trong nước, trong đó bao gồm cả hạng mục tuyến đường sắt trong thành phố. Nhận được rất nhiều nguồn vốn hỗ trợ hạng mục tôi luyện hiện nay nó đã trở thành một công ty xây dựng với quy mô lớn với mức tài sản cố định hàng tỉ tệ, có gần vạn nhân viên thi công!
-Ý cậu nói là xây dựng Long Hưng? Ah? Sao tự nhiên cậu lại tốt vậy? Muốn tiếp nhận nó à?
Vu Thu Hạ ngạc nhiên nói. Thực sự tập đoàn điện ảnh Hông Kông có một công ty xây dựng với quy mô lớn hoạt động trong nước, điều này khiến nhiều người cảm thấy có chút kỳ quái, sự cách biệt của hai ngành nghề này quá lớn. Vu Thu Hạ quản lý một công ty như vậy cũng đau đầu hơn.
Phương Minh Viễn gãi đầu, sở dĩ lúc đầu xây dựng Long Hưng đặt dưới tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông, một là vì mượn nguồn vốn đầu tư lúc đầu, làm việc trong nước gặp ít phiền toái hơn, hai là cũng vì lúc đó trong tay thực sự không có người nào khả dụng, chỉ có thể triệu tập nhân tài quản lý kinh doanh phương diện này từ Hông Kông, cứ như vậy,giao cho Vu Thu Hạ quản lý tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió hơn mình, ba là Phương Minh Viễn cho rằng mình không có năng lực quản lý cái này.
Hiện giờ công ty xây dựng Long Hưng đã đi vào quỹ đạo, tiếp theo đó, Phương Minh Viễn cũng cần nó dũng cảm dám đứng lên đầu đỉnh ngọn sóng thị trường xây dựng trong nước!
-Chị Thu Hạ, câu nói của chị sao tôi thấy như không tin tưởng vào tôi!
Phương Minh Viễn kéo ghế qua một bên, ngồi đối diện với Vu Thu Hạ nói,
-Chị Thu Hạ, tôi nghĩ chị cũng biết, hiện nay quy mô xây dựng các khu kiến thiết càng ngày càng lớn, điều này đã đánh dấu ngành bất động sản trong nước đã từng bước tạo hình thế, trong mấy năm tới, sẽ có bước phát triển rất lớn!
Vu Thu Hạ chớp chớp mắt, cô có chút hồ đồ, bất động sản trong nước phát triển, đó là chuyện vui! Nhưng vì chuyện này, Phương Minh Viễn muốn tiếp nhận công ty xây dựng Long Hưng, hơn nữa còn muốn lấy tiền ủa công ty để bù đắp cho tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, thu quyền cổ phiếu vào trong tay anh ta, điều này không giống với phong cách trước nay của anh ta! Ấn tượng của Vu Thu Hạ Phương Minh Viễn không phải là kẻ ăn mảnh!
Phương Minh Viễn gãi mặt, tổ chức lại lời nói:
-Là như vậy, tôi rất lo, bất động sản trong nước phát triển là một việc tốt, như vậy có thể cung cấp nhà ở nhiều hơn cho nhân dân, đảm bảo điều kiện cư trú cho mọi người được cải thiện! Nhưng sự phát triển của bất động sản không thể không có giới hạn của nó, vét sạch dự trữ của nhân dân,khiến người dân lâm vào nợ nần thêm mấy chục năm! Như vậy đối với sự phát triển các ngành nghề khác đã trở thành một chế ước nghiêm trọng! Hơn nữa đối với sự ổn định xã hội, thái độ của nhân dân đều có ảnh hưởng tiêu cực thật sự bất lợi!
Vu Thu Hạ có chút không hiểu hỏi Phương Minh Viễn:
-Chính phủ trong nước không cung cấp nhà cho nhân dân sao?
Hông Kông là một trong những khu vực được thế giới công nhận là giải quyết vấn đề nhà ở của những người dân có thu nhập trung bình và thấp tương đối tốt.Hiện nay, Hông Kông ước chừng có 1/3 là do chính phủ cung cấp nhà công cộng cho thuê, có hai phần là vay vốn từ chính phủ để xây nhà. Chính phủ Hông Kông thông qua kế hoạch nhà công cộng, đã cung cấp cho quảng đại người dân có thu nhập trung bình và thấp nhà ở, mà chỉ lấy của bọn họ giá nhà ở hoặc tiền thuê nhà.
-Về mặt lý luận chính phủ phải cung cấp nhà ở công cộng cho nhân dân thuê, nhưng lý luận là lý luận, thực tế thì sao, không ai có thể dự đoán trước.
Phương Minh Viễn cười khổ nói. Nhân dân năm 98 không bao giờ có thể ngờ rằng giá nhà ở trong nước sau 10 năm đã cao tới mức nào! Có thể nói, mua một cái nhà đứng tên mình, số tiền bỏ ra đã trở thành gánh nặng một đời của một gia đình! Chi phí mà họ bỏ ra cho nhà ở so với tỉ lệ thu nhập của quốc dân vượt quá tuyệt đại đa số các quốc gia trên toàn thế giới, thậm chí cả các nước phát triển Âu Mĩ.
-Cậu muốn lấy công ty xây dựng Long Hưng để kiềm chế giá nhà ở trong nước?
Vu Thu Hạ hiểu ra.
-Chị Thu Hạ chị quá đề cao tôi rồi!
Phương Minh Viễn ngơ ngác một lúc, cười khổ nói,
-Tôi có thể khống chế giá nhà ở tăng cao ở một hai thành phố cũng là đủ lắm rồi. Đứng về phía đối lập với những người đồng hành trong ngành bất động sản toàn quốc gia, khí thế đó, đôi vai gầy gò của tôi không thể nào gánh vác được đâu!