- Theo tin tức nhận được từ tổng bộ liên quân do các phóng viên của đài chúng tôi cung cấp thì, máy bay chiến đấu F117 của quân đội Mỹ đã tấn công đài truyền hình của thủ đô Baghdad của Iraq vào 3 giờ sáng nay, cuộc công kích này đã gây nhiều tổn thất cho đài, trước mắt cụ thể số nhân viên thương vong vẫn chưa được xác định là bao nhiêu…
Trên TV đưa tin về cuộc chiến tại đài truyền hình ở Baghdad.
Từ đầu tháng một đến nay, toàn thế giới đều tập trung theo sát diễn biến đang xảy ra tại khu vực Trung Đông, đối với hành vi xâm lược của Iraq, hội đồng bảo an liên hiệp quốc đã thông qua 12 nghị quyết để khiển trách và chế tài Iraq. Nghị quyết này, khiến cho tình hình chính trị, kinh tế, quân sự, ngoại giao và các phương diện khác ở Iraq bị hoàn toàn cô lập.
Và do tính ngoan cố của lịch sử, khiến cho việc ra thời hạn cuối cùng cho việc rút quân của Iraq trong nghị quyết số sáu trăm bảy mươi tám của hội đồng bảo an liên hiệp quốc vẫn là ngày 15 tháng 1 năm 1991, không hề chênh lệch so với kiếp trước của Phương Minh Viễn Trước ngày cuối cùng của kỳ hạn, Iraq vẫn không rút quân ra khỏi lãnh thổ Kuwait, nghị quyết trao quyền cho các thành viên liên hiệp quốc được phép sử dụng “ tất cả mọi thủ đoạn “ để thi hành các hạng mục trong nghị quyết liên hiệp quốc đã được thông qua, điều này có nghĩa là liên quân 39 nước do nước Mĩ cầm đầu có thể được xuất binh dùng vũ lực tiến vào vùng Vịnh theo căn cứ của pháp luật. Đến đây, lịch sử lại xuất hiện một chút khác biệt,tham gia liên quân quốc gia lần này còn có thêm Ấn Độ. các quốc gia tham gia liê quân lần này cũng không phải là hoàn toàn tự nguyện. Có một số nước cho rằng trận chiến tranh này là cuộc chiến của nội bộ Ảrập, một số nước lại sợ rằng sau sự việc này sự ảnh hưởng của nước Mĩ ở Kuwait sẽ ngày càng gia tăng. Nhưng cuối cùng rất nhiều quốc gia chính là vì được Mỹ đề xuất viện trợ kinh tế, miễn khoản nợ và các điều kiện ưu đãi khác nên đã đồng ý tham gia liên quân. Đương nhiên, có rất nhiều nước đều tham gia bằng thuyền chiến, máy bay chiến đấu và các y bác sĩ, còn về binh lực lục quân thì chủ yếu vẫn là liên quân Anh Mĩ và một số nước Âu Mỹ khác.
Đã trải qua mấy tháng giằng co, tới cuối tháng mười một, quân Mỹ cơ bản đã hoàn thành nhiệm vụ điều binh. Ngay cả quân lực được các quốc gia khác xuất binh đồng thời, tổng binh lực đã đạt tới năm trăm ngàn người.
Khi “ kỳ hạn cuối cùng “ đã cận kề trước mắt, Thế giới nổ lực cứu vãn nguy cơ bùng nổ chiến tranh. Lãnh đạo các quốc gia liên tục mở các cuộc đàm phán, đưa ra nhiều phương án, Trưởng ban thư ký liên hiệp quốc cũng đích thân đến công tác tại Baghdad, Iraq. Hy vọng hai bên đạt được thoả thuận lui quân. Bộ trường ngoại giao Hoa Hạ cũng thân chinh tới Baghdad, và gặp Saddam Hussein, hy vọng có thể giải quyết trong hòa bình. Nhưng vì Mĩ vẫn kiên trì theo đuổi khả năng hòa bình là Iraq rút khỏi Kuwait một cách triệt để và vô điều kiện. Phía Iraq cũng kiên trì theo đuổi điều kiện để Iraq rút khỏi Kuwait chỉ khi quân đội liên quân rút khỏi lãnh thổ của các nước Ảrập, đồng thời Syria rút khỏi Lebanon, Israel rút khỏi Bờ Tây, dải Gaza, Goran và phía nam Lebanon. Song phương căn bản vẫn chưa thể thống nhất ý kiến nên chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.
Chiến tranh bắt đầu vào ngày 17 tháng 1, quân Mỹ vẫn đang dùng các thủ đoạn công kích giống với kiếp trước của Phương Minh Viễn, sử dụng đạn đạo xa và máy bay chiến đấu không kích, mở màn cho cuộc chiến tranh.
Cho tới hôm nay, cuộc không kích đã giằng co được hai mươi mốt ngày chỉ còn cách tết âm lịch Hoa Hạ có bảy ngày, tết âm lịch năm 91 đối với người trẻ tuổi mà nói, là những ngày tuyệt vời, ngày mùng một tết trùng với ngày 14 tháng 2, đúng vào dịp lễ tình nhân ở phương Tây. Chỉ có điều năm 91 Hoa Hạ, mọi người vẫn còn chưa chấp nhận ngày lễ này. Cho nên Phương Minh Viễn cũng chỉ có thể đem điều này,cất giấu ở trong lòng.
- Cuộc chiến đã diễn ra được 20 ngày rồi, khi nào thì Mỹ mới xuất đội lục quân?
Phương Thắng vừa ăn cơm, vừa nhìn chằm chằm vào TV than thở. Đàn ông mà, luôn cảm thấy hứng thú với vũ khí và chiến tranh, và chẳng phân biệt tuổi tác. Với một người không bao giờ biết chán các bản tin thời sự như anh ta, thì từ ngày cuộc chiến vùng Vịnh nổ ra, anh ta ngày nào cũng như ngày nào đều chú ý đến cục diện của cuộc chiến.
Phương Minh Viễn khẽ nhếch miệng, ở thời điểm năm 91, đại đa số người dân Hoa Hạ, bao gồm cả quân nhân, vẫn là lục quân nắm ưu thế trên chiến trường, mọi người cho rằng, cuộc chiến này, nếu không có bóng dáng lục quân, thì không thể xem là cuộc chiến tranh đúng nghĩa, hơn nữa liên quân Mĩ và Iraq bố trí trăm vạn quân ở biên cương, tổng số xe tăng đã vượt qua ba nghìn chiếc, có thể nói là từ đại chiến thế giới lần hai tới nay, đây là lần đầu tiên có số lượng xe tăng cao nhất xuất hiện trên chiến trường trong một cuộc chiến tranh. Rất nhiều người đều kỳ vọng có thể nhìn thấy một cuộc đại quyết chiến giữa những chiếc xe tăng. Lại là cuộc chạy đua giữa xe tăng của Liên Xô và xe tăng Mỹ, xem xe tăng nào tốt.
Nhưng những người này, cuối cùng đều phải thất vọng, trải qua hơn hai mươi ngày cuồng loạn bùng nổ, phía Iraq tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, theo thống kê công tác hậu chiến, lúc ấy phía Iraq đã thương vong hơn mười vạn người, binh lực tổn hại gần nửa, gần như phía liên quân lục quân vừa ra tay, thì quân Iraq đã không thể chống cự được, phải tìm đường rút lui, trong biển cát đều có thể nhìn thấy xác người nằm ngổn ngang, cũng có thể nói quân Iraq vứt bỏ vũ trang mà chạy.
- Có điều máy bay chiến đấu của người Mỹ quả thật là tiên tiến, còn có thể tàng hình được trước sóng Radar, thế chẳng phải là vào lãnh thổ không trung của người khác như vào chỗ không người, muốn đánh đâu thì đánh đó hay sao? Anh nói làm sao bọn họ có thể lường được việc máy bay không quân của Mỹ có khả năng tàng hình chứ?
Tay bưng bát, ánh mắt cũng không rời TV, Phương Nhai cũng không tiếc lời bình luận.
Trong cuộc chiến cùng Vịnh, quân Mỹ trang bị tên lửa đạn đạo tối tân nhất còn hơn cả đạn đạo Người yêu nước, máy bay chiến đấu tàng hình, có thể nói từ khi xuất hiện những thứ này ngay lập tức thu hút được sự chú ý của những người quan tâm đến quân sự trên toàn thế giới. Phương Nhai thuận miệng nói, cũng đã nói ra toàn hộ ước nguyện của người Mỹ khi nghiên cứu chế tạo ra F117.
Nguyên nhân nghiên cứu chế tạo F-117 là do sau khi kết thúc cuộc chiến tranh lạnh. Người Mỹ vì muốn vượt qua vòng bảo vệ, thả bom hạt nhân công phá Liên Xô, nên đã tiến hành thử nghiệm nhiều phương pháp. Nhưng người Liên Xô vẫn ngăn chặn được các cuộc công kích của Mỹ, bất kể Mỹ tiến hành công chiến vùng trời cao hay thấp đều hoàn toàn bị chặn đứng. Điều đó đã khiến người Mỹ rất là đau đầu. Cho nên, người Mỹ đầu tư kinh phí rất lớn, nghiên cứu chế tạo ra nguyên liệu độc đáo có thể cho sóng đi xuyên qua, khiến cho Radar rất khó phát hiện F-117.
- Máy bay chiến đấu này, không ngờ dám oanh tạc cả ban ngày, trực tiếp tấn công vào khu quân sự Iraq, nghe nói, từ khi khai chiến đến bây giờ, quân Mỹ cũng tổn thất không ít máy bay chiến đấu, nhưng hoàn toàn không tổn thất gì đến F117. Nếu như chúng ta cũng có chiếc phi cơ chiến đấu như F117 này, dùng nó đi đánh chiếm vùng thủ đô Bách Việt, e là bọn họ thua mà cũng không biết vì sao lại thua?
Phương Thắng bất giác suy nghĩ miên man.
- Ừ, phải đánh cho bọn chúng tan xác mới giải được cơn thịnh nộ của chúng ta, lấy đồ của chúng ta, còn dám đánh chúng ta, quả thật tụi nó không coi chúng ta ra cái gì.
Phương Bân đứng bên cạnh tiếp lời. Đang ở Hongkong, đối với chiến sự phía nam, tự nhiên cũng có nhận thức sâu rộng. Tuy rằng chiến tranh của hai quốc gia xảy ra hồi cuối năm 90 hiện giờ cơ bản đã chấm dứt, nhưng hễ nhắc đến, cả người vẫn run lên vì tức.
Rất nhanh, hai dì dượng của Phương Minh Viễn cũng gia nhập vào nhóm thảo luận này, tất cả mọi người cho rằng máy bay chiến đấu thế này thì làm sao mới có thể bị phát hiện. Hơn nữa đối với tính tiên tiến của nó, cũng luôn miệng khen không ngớt
Nghe cuộc thảo luận của bọn họ, Phương Minh Viễn trong lòng khẽ cười thầm, thật ra F-117 cũng không phải hoàn mỹ như những lời tuyên truyền đó, nó cũng có rất nhiều khuyết điểm, điều này chính là vì khi chế tạo nó người ta quá coi trọng đến tính năng có thể tàng hình của nó. Ví dụ như tốc độ bay chậm, độ cơ động trên không trung không mạnh, chủ yếu là do kết cấu thân máy bay, phải được bố trí để phù hợp với tính năng tàng hình. Hơn nữa lực đẩy động cơ tương đối nhỏ, cũng không làm gia tăng lực hệ thống. Nhưng dù thế nào nó vẫn là một chiếc phi cơ chiến đấu tàng hình đầu tiên trên thế giới đã được ghi vào sử sách. Nó đã tạo nên một bước tiến lớn trong lịch sử.
Cũng bởi vì như vậy, nên trong đội quân Hoa Hạ mới có một cuộc chuyển mình mạnh mẽ, cũng đúng lúc Liên Xô vừa mới giải thể, Liên bang Nga mới thành lập nguồn tài chính còn nhiều hạn chế, Hoa Hạ mới dám mạnh tay mua về máy bay Liên Xô, nâng cao năng lực lâm trận của không quân Hoa Hạ, cố gắng đuổi theo các cường quốc Âu Mĩ. Cũng là vì như thế, tới sau năm 2000, sản phẩm phi cơ chiến đấu của Hoa Hạ trong nước kiểu mới có thể liên tiếp hai ba lần xuất hiện trên bầu trời tổ quốc.
- Minh Viễn, con đang định gắp gì vậy?
Bạch Bình đột nhiên lên tiếng, lúc này tâm trí Phương Minh Viễn mới chợt tỉnh ra, nhận thấy đôi đũa của mình đang hướng tới cái chén của cha.
- Lại còn mấy người nữa, khi ăn cơm, đừng đem chiến sự ra đây mà thảo luận, làm ảnh hưởng đến tụi trẻ, đều làm cha cả rồi mà có chẳng có chút để ý gì cả.
Bạch Bình lắc lắc đầu, nhìn mấy người Phương Thắng bất mãn nói.
Nhóm Phương Thắng không khỏi cười khổ, hiện giờ nhà họ Phương cũng không thể so với mấy năm trước. Vài năm trở lại đây, thế hệ thứ ba trong nhà không chỉ có mỗi mình Phương Minh Viễn, mà các nhà cũng đã có thêm con cháu, bé nhất là con của chú, hiện vẫn con bú sữa, được thím út của Phương Minh Viễn ôm đang ngồi trên chiếu.
- Đúng lắm, chị dâu của các con nói đúng, mọi người đều đã lớn hết rồi, lên chức cha cả rồi, phải làm gương cho con, cơm nước xong hãy xem TV, muốn bàn bạc gì thì đến lúc đó hãy bàn.
Ông cụ Phương trầm giọng nói.
- Gì mà làm gương? Ngoại trừ Minh Viễn, có nói tụi nó cũng không hiểu đâu.
Phương Bân nhỏ giọng than thở nói. Về phần Phương Minh Viễn? Thì cần gì người khác làm gương?
- Hử?
Ông cụ Phương ánh mắt lập tức quét qua mọi người, Phương Bân rụt co rút đầu, không nói thêm nữa.
- Thôi được rồi, tiểu Bân hiếm khi trở về đây, lão dựa vào cái gì mà tỏ uy.
Bà nội cưng chiều con cái, lập tức đẩy ông cụ Phương một cái.
- Hiếm có cái gì, hai tháng trước không phải bà vừa mới gặp qua nó ở Hongkong sao?
Ông Phương bất mãn nói, tuy nhiên sắc mặt cũng là hòa hoãn đi đôi chút.
Sau kho ăn cơm chiều xong, chính là lúc mọi người trong nhà tự do làm việc của mình, Phương Minh Viễn không có hứng thú bàn chuyện chiến sự cùng bọn họ, càng không có tâm trí đùa giỡn với tụi nhỏ, mấy người em này ở kiếp trước đã cùng hắn lớn lên, kiếp này không có hứng cùng chơi đùa lại. Hắn bước ra khỏi nhà, men theo con đường nhỏ, đi thẳng ra ngoài đường.
- Minh Viễn, Minh Viễn, chờ chú.
Sau lưng truyền đến tiếng gọi của chú út.