-Gia Nghi! Cháu về nhà thì phải lo mà cảm ơn Minh Viễn đi, cậu ta thật sự là rất có lòng!
Trịnh lão phu nhân kéo tay Trịnh Gia Nghi mà nói. Tuy rằng nói, không biết Phương Minh Viễn ở đâu ra mà có được cái tin tức này, hay là nói đơn thuần là vô ý, điều này không quan trọng, quan trọng ở chỗ, chồng mình sẽ vì điều này mà vui mừng, điều này cũng khiến cho Trĩnh lão phu nhận càng có thêm thiện cảm với Phương Minh Viễn!
-Vâng, bà nội!
Trịnh Gia Nghi nhẹ giọng gật đầu nói. Tuy rằng sớm thì đã nghĩ đến, quả trứng màu của Nga này một khi mới đưa lên, ông nội và bà nội khẳng định sẽ rất vui mừng, nhưng cũng thật không ngờ, bà nội cư nhiên lại nói là quà mừng thọ tốt nhất! Điều này khiến cho trong lòng Trịnh Gia Nghi cũng rất vui mừng.
-Umk, Gia Nghi về đi! Đi cùng Phương Minh Viễn, khiến cho hắn vui một chút!
Trịnh Ngu Đồng nhìn thoáng qua Lý Chương và Hứa Gia Tường, lại nháy mắt với Trịnh Gia Nghi. Hứa Gia Tường còn được, mấy lần này hiện rõ vẻ khá điềm tĩnh tự nhien nhưng còn tên Lý Chương này khiến cho Trịnh Ngu Đồng có chút chướng mắt!
Trịnh Gia Nghi khôn khéo gật gật đầu, rồi lui ra ngoài.
-Trịnh tiểu thư, chờ một chút!
Lý Chương không kìm nổi mở lời ngăn Trịnh Gia Nghi, lại nói với Trịnh Ngu Đồng.
-Ông nội, cháu có thể lui trước một lát? Đợi một lát sẽ nhận lời dạy bảo của ông.
Con ngươi của Trịnh Ngu Đồng hơi co lại một chút, tên Lý Chương này, như thế nào mà chút cũng không hiểu!
Hứa Gia Tường trong lòng cũng có chút giật mình, phải biết rằng, bọn họ là đại biểu cho các gia tộc đến chúc thọ nhà họ Trịnh, cho nên mới đến phòng khách nhỏ tiếp kiến Trịnh Ngu Đồng. Mà sau khi chúc thọ xong, bọn họ lại là con cháu ba đời của các gia tộc, chưa kể bọn họ là con cháu trưởng tôn của lớp con cháu, cũng không thể thay đổi, bọn họ chỉ là con em ba đời trong con em của mỗi nhà, cơ bản là không có tư cách ngồi ở trong phòng khách này, và nhất là cùng ngồi cùng ăn với Trịnh Ngu Đồng và những người khác! Cái này còn tốt hơn như thái giám tuyên truyền thánh chỉ trong cung, khi cầm thánh chỉ, hắn đại diện là hoàng đế, thì là thái tử, cũng phải quỳ xuống tiếp chỉ! Nếu nói hành vi của thái giám vẫn không biết kiềm chế, thì không phải tự mình tìm đến cái chết sao!
Kỳ thật, giống như hành vi chúc thọ như vậy, mặc dù các tiền bối trong nhà không thể bỏ ra chút thời gian đến thăm, ít nhất cũng phải phái ra người thay mặt đời thứ hai đó mới có vẻ hợp lý truyền thống quy củ. Chỉ cần người lớn của hai nhà sau khi cẩn thận suy nghĩ hành động với Trịnh Ngu Đồng, suy nghĩ đến hai người đều là con cả trưởng tôn dòng tộc, tương lai đều sẽ là người thừa kế thứ nhất của gia tộc, lấy hai người làm đại diện cử đến, cũng được xem như thất lễ rồi!
Nhưng lại không cho là thất lễ, bọn họ cũng không có khả năng có được sự đãi ngộ của Trịnh Ngu Đồng đối với Ẩn Thương và Hứa Trường Căn. Có thể được ông đích thân tiếp đãi ở trong phòng khách này xem như đã nể mặt hai nhà lắm rồi, nhưng như Lý Chương nói như lúc này, khó mà để cho hắn còn có thể quay lại phòng khách này!
Tuy Phương Minh Viễn hắn cũng có lòng gọi Trịnh Gia Nghi, nhưng Hứa Gia Tường vẫn là khắc chế được.
-Gia Nghi, dẫn bọn họ đi ra đại sảnh đi.
Trịnh lão phu nhận khoát tay áo, cười nói:
-Đừng quên thay ta nói lời cảm tạ đến Phương Minh Viễn!
Trịnh Gia Nghi sau khi hướng Quách gia gia, Phương Bân và Hanh Đắc Lợi hành lễ, lúc đó mới đưa Lý Chương và Hứa Gia Tường đi ra khỏi phòng khách.
Nhìn bóng dáng ba người, cụ Quách không khỏi khẽ lắc đầu! Hóa ra Lý Chương là đời thứ ba cũng được xem là xuất sắc, nhưng sau khi so sánh với Phương Minh Viễn, chênh lệch này thật là thua xa một nửa.
-Anh Trịnh, hai người này có phải đối …. với Gia Nghi không?
Hanh Đắc Lợi nhẹ giọng nói.
-Hừ!
Trịnh Ngu Đồng hừ lạnh một tiếng nói:
-Thật khiến cho anh chê cười rồi!
Hanh Đắc Lợi lắc đầu nói:
-Anh Trịnh, Hứa Gia Tường tên này là người như thế nào, tôi còn chưa nhìn ra, nhưng tên Lý Chương này, ha ha, chỉ sợ không phải đối thủ của Phương Minh Viễn.
Phương Bân cười cười, nhưng không tiếp lời. Trịnh Gia Nghi tuy rằng hắn cũng hài lòng, nhưng nói Phương Minh Viễn bỏ rơi Triệu Nhã và Phùng Thiến để cưới Trịnh Gia Nghi, lời này hắn nói không được.
-Tuổi trẻ thời nay, có ai có thể đủ để so sánh với Phương Minh Viễn? Đừng nói bọn họ, ngay cả các thế hệ ở dưới bầu trời này, còn có ai có thể so sánh được với hắn?
Trịnh gia gia tràn đầy cảm xúc nói. Giống tiểu quỷ Phương Minh Viễn, thành tích của hắn là cả một thế hệ bọn chúng, còn có ai có thể đạt được?
Trịnh Ngu Đồng và Hanh Đắc Lợi rất đồng cảm, gật đầu lia lịa.
Trịnh Gia Nghi vừa đi ra khỏi phòng khách, bước chân liền bước nhanh hơn nói:
-Anh Lý, anh Hứa, mời đi theo em!
Lý Chương mặc dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Trịnh Gia Nghi hiển nhiên không cho hắn cơ hội, rất nhanh liền tiễn bọn họ ra đến tận cổng, giao cho con cháu Trịnh Gia tiếp đãi.
-Trịnh tiểu thư, xin chờ một chút!
Lý Chương kéo lấy cánh tay Trịnh Gia Nghi.
Trịnh Gia Nghi hoảng hốt, bổng chốc trên sắc mặt biểu lộ một chút giận dữ, lạnh lùng nói:
-Anh làm cái gì đấy? Buôngỏ tay!
Lý Chương hoảng hốt, hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy bộ dáng phát hỏa của Trịnh Gia Nghi. Trịnh Gia Nghi dùng sức bỏ tay của hắn ra, không quay đầu lại đi về phía khác của hành lang. Lý Chương còn muốn đuổi theo, nhưng lại bị con cháu của Trịnh gia ngăn lại.
Nhìn bóng dáng của Trịnh Gia Nghi, Lý Chương có một cảm giác của sự mất mát không nói được gì, có thể… bản thân từ nay trở đi sẽ không còn cơ hội âu yếm nữa!
Mà bên cạnh hắn, Hứa Gia Tường cũng rất băn khoăn.
-Phù….
Vợ chồng Trịnh Ngu Đồng cùng nhau đi về phòng khách, ngồi xuống ghế, lúc này, mới thở phào một cái. Là những người được chúc thọ, buổi tiệc mừng thọ tối nay đương nhiên cũng sẽ toát lên vẻ mặt rạng rỡ, chẳng qua chỉ là thời gian hơn nửa tiếng như thế, hai người đã nói chuyện thân mật với hơn mười nhân vật có tiếng trong xã hội. Người dù sao cũng đã 70 tuổi rồi, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy có chút mệt mỏi, những hoạt động xã hội tiếp đó, hai người đều giao hết cho các con cháu.
Hai người Cụ Quách và Phương Bânngồi trong phòng khách, một mình hưởng thụ một bàn thức ăn và rượu, về phần Hanh Đắc Lợi, anh ta đã cáo lui và rời khỏi bữa tiệc rồi!
-Quách Đông Thành! Các anh thật tự tại quá!
Trịnh Ngu Đồng nhìn bộ dạng của hai người cười khổ nói. Đáng lẽ hắn còn muốn khiến cho cụ Quách và Phương Bân xuất hiện ra ngoài, kết quả hai người này ai cũng không đi, nói là dù sao cũng sẽ có người đàm phán về kinh doanh, bên ngoài còn có Quách Thiên Vũ và Vu Thu Hạ.
-Trịnh Ngu Đồng! Chúng ta là tới làm khách, chúng ta tự tại thì nói rõ là bỏ qua việc xem ngươi là chủ nhân, người ngoài à!
Cụ Quách tùy tay lấy một bình rượu, sau khi rót đầy hai chén rượu cho vợ chồng Trịnh Ngu Đồng nói:
-Chúng ta cứ thoải mái, hôm nay là ngày mừng thọ của vợ chồng ngươi, lời nói vô nghĩa gì cũng không nói nữa, chỉ một câu, mọi người đều vui vẻ mà sống!
-Minh Viễn và Gia Nghi đâu? Vừa rồi trong đại sảnh dường như không nhìn thấy bọn họ ở bên cạnh Vu Thu Hạ.
Trịnh lão phu nhân hỏi đến.
-Không cần quản bọn chúng! Đến lúc, bọn chúng tự nhiên xuất hiện!
Trịnh Ngu Đồng khoát tay nói:
-Ăn cơm cùng chúng ta, bọn chúng còn ngại gò bó đấy.
Trịnh lão phu nhân ăn được cũng không nhiều, sau đó thì trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
-Tôi nói, thời gian cậu suy nghĩ cũng không ngắn nữa rồi, gần như có thể gửi tin tức chính xác chưa?
-Cụ Quách một tay cầm chén rượu, híp mắt hỏi Trịnh Ngu Đồng:
-Là mượn vốn, cũng phải nói một câu chứ. Năm nay cũng gần hết rồi?
-Vốn đầu tư của tôi là một tỷ đô la Mỹ!
Trịnh Ngu Đồng nói:
-Điều đó đã trong tương lai gần rồi, đó là tất cả số tiền lưu động mà tôi có thể điều động.
Cụ quách cũng khẽ gật đầu, mức kim ngạch này cũng không vượt qua ngoài ý liệu của hắn! những nhà quyền quý của Hongkong, tuy rằng nói gia đình phong phú, nhưng tuyệt đại đa số các bộ phận tài chính đều được đặt trên các đồ vật, nguồn tài chính trong tay có thể điều động, hoàn toàn đều chỉ là một số bộ phận tương đương trong tài khoản! Châu báu Chu Đại Phúc trong hai năm gần đây, bởi vì có có sự cung cấp châu báu tràn trề, trong các quốc gia Đông Nam Á, độ mạnh yếu được khuếch trương rộng lớn, đó không thể nghi ngờ rằng có thể nắm giữ nguồn tài chính tương đương với Trịnh gia! Hơn nữa, Phương Minh Viễn cũng đã từng nói, kinh tế của các quốc gia Đông Nam Á trong thời gian này khó để khôi phục được nguy cơ tài chính. Cho nên Trịnh Ngu Đồng nhất định lưu lại một nguồn tài chính vừa đủ, để còn ứng phó với tương lai.
-Tôi sự định vay ngân hàng năm tỷ Hồng Kông, vay cho Phương Minh Viễn!
Trịnh Ngu Đồng nói tiếp:
-Ông cảm thấy thế nào! Nhiều hơn nữa, tôi chỉ sợ sẽ có người ngờ vực châu báu Chu Đại Phúc kinh doanh đã phát sinh ra vấn đề gì rồi!
-Umk, có thể cũng đủ rồi!
Cụ Quách gật đầu nói:
-Nhiều hơn nữa, cũng không phải chuyện tốt gì! George Soros, người này nhưng rất khôn khéo! Minh Viễn tên tiểu tử này miệng lưỡi ghê gớm, vận dụng vào nguồn tài chính quá nhiều, thì sẽ rất khó che dấu!
Kỳ thật, cụ Quách trong lòng rất rõ, nếu nói chỉ bởi vì nguồn tài chính không đủ, Phương Minh Viễn là sẽ đề xuất mượn của Trịnh Ngu Đồng. Lần này, ở một trình độ lớn, cuối cùng cũng là vì ý tiếp nhận mà sẽ hướng đến Trịnh Ngu Đồng, vì sự hợp tác tốt hơn của ba nhà sau này!
Mà thái độ của Trịnh Ngu Đồng cũng có ý đồ dựa vào Quách gia và Phương gia, thế là đủ rồi, đạt được mục đích lần này!
Lúc đó khi đồng hồ điểm qua 24h ngày 19 tháng 2 năm 1997, mà điện thoại hắn cầm trong tay lại không hề có một động tĩnh, điều này khiến cho Phương Minh Viễn không khỏi thở phào một cái, vị lão nhân kia vận mệnh trong đời này đã có nhiều thay đổi, Phương Minh Viễn rất mong chờ hắn có thể nhìn ngày trở về Hongkong! Càng hi vọng hắn có thể nhìn thấy nguy cơ bùng nổ tài chính kinh tế Đông Nam Á ở một ngày nào đó!
Cũng chỉ có hắn mới đủ khả năng và uy tín quyết đoán, thúc đẩy thay đổi được tương lai của Trung Quốc!
Mà cùng lúc đó, Phương Minh Viễn cũng biết, cơn bão nguy cơ tài chính đã từng quét sạch toàn bộ Đông Nam Á và Đông Á, đã bắt đầu đến gần…