Do Mạc Lợi Ninh chỉ huy, mọi người trong hộp đêm Phú hào đều bị bắt hết. Trong đó cũng bao gồm cả mấy cán bộ đến từ Phụng Nguyên và Đồng Xuyên.
-Tôi là Thang Cảnh Nghiệp, người của cục đường bộ Đồng Xuyên, tôi muốn gặp lãnh đạo của các người.
Một người trung niên to lớn tức giận lấy tay chỉ vào trước mặt cảnh sát nói :
-Tôi muốn hỏi hắn, hắn muốn làm gì? Dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi? Chúng tôi chỉ ở đây nghe hát, uống rượu thì có gì phạm pháp.
Đứng cùng chỗ hắn, có sáu người nữa, cũng đều là cán bộ.
Tên cảnh sát bị hắn dùng tay chỉ vào bĩu môi, thờ ơ với hắn. Vẫn không biết xấu hổ, vẫn ở trong này uống rượu, ca hát, cùng bảy cô gái mặc đồ xuyên thấu, bên trong là khoảng chân không, lúc bọn họ đi vào, vài vị này đang giở trò ám muội với các em này, tuy rằng nói như vậy cũng không hợp, nhưng như thế này mà nói là mình chỉ ở đây uống chút rượu, nghe hát, đúng là da mặt không phải dầy như bình thường.
Cục đường bộ thành phố Đồng Xuyên làm sao vậy? Cục đường bộ thành phố Đồng Xuyên lại không quản lí được cảnh sát thành phố Phụng Nguyên. Mình chỉ là một cảnh sát bình thường của cục, nhưng cũng thuộc hệ thống cảnh sát của tỉnh. Thành phố đã tiến vào thời kì suy sụp, còn không biết xấu hổ khi tự mình khua chân múa tay. Mấy người này uống rượu xem ra đều là hồ đồ hết rồi.
Xem ra những cảnh sát này trước mặt tỏa ra không đồng ý, hóa ra đứng trong đám người đó, một người trung niên ho nhẹ hai tiếng nói:
-Đồng chí này, tôi là Trình Thiên Lý người của công trình cục đường bộ thành phố Phụng Nguyên, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì!
-Xảy ra chuyện gì? Ở đây có người nhảy lầu, chúng tôi nhận lệnh cấp trên tiến hành điều tra.
Xem ra thái độ của tên cảnh sát này không tồi, cùng lúc đó người Phụng Nguyên mới nói được rõ ràng.
-Hả?
Bảy người không khỏi choáng váng, đây mới là ở phòng riêng, từ không trung tới. Bọn họ được chơi vui vẻ, căn bản là không chú ý tới bên ngoài đã xảy ra cái gì.
-Việc này liên quan gì tới chúng tôi?
-Chúng tôi vẫn ở trong phòng riêng, căn bản là không ra ngoài!
-Này, có người nhảy lầu kìa, anh đi tìm cô ta đi, có liên quan gì đến chúng tôi? Sau phản ứng của bảy người, lập tức mồm năm miệng mười kêu lên!
-Các người kêu gì mà kêu, cậu Trịnh, bọn họ là ai vậy?
Chu Đại Quân đem theo mấy người, sắc mặt u ám.
-Báo cáo cục trưởng, theo lời bọn họ nói, bọn họ là cán bộ đến từ cục đường bộ Đồng Xuyên và Phụng Nguyên!
Cậu Trịnh lập tức cúi chào rồi nói.
Nghe đến hai chữ “Cục trưởng” những người này liền hiểu, 80% những người này là lãnh đạo cấp cao nhất ở đó, mấy người lập tức vây quanh lại.
-Các đồng chí, tôi là Phó cục trưởng Cục đường bộ Phụng Nguyên vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, xin hỏi ngài xưng hô thế nào? Tôn tính đại danh?
Trình Thiên Lý giơ tay nói.
Chu Đại Quân nhìn hắn ta. Văn phòng công trình cục đường bộ thường phụ trách bên quốc gia, làm công tác quản lý cầu đường của tỉnh và các công việc chủ yếu là phụ trách đấu thầu công trình, giám sát thi công, nghiệm thu công trình, ở cục đường bộ cũng là một ngành tương đối quan trọng. Hắn giơ tay và hắn nắm tay một chút rồi nói :
-Bí thư Đảng ủy khu Bình Nguyên thành phố Phụng Nguyên. Cục trưởng cục cảnh sát Chu Đại Quân!
Mấy người Trình Thiên Lý lập tức “Kính nể hẳn lên”, những lời oán trách vốn bị nghẹn ở miệng mà đã bị nuốt xuống!
Bọn họ vốn cho rằng, điều này đại khái là mấy vị Phó cục trưởng của cục cảnh sát khu vực, vụ việc nhảy lầu, không đủ để khiến cảnh sát quận phải xuất hiện, nhưng nếu Chu Đại Quân đến đây, việc này e rằng không đơn giản như bọn họ nghĩ!
-Tôi biết các người muốn nói gì, nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho các người biết, trước khi điều tra rõ nguyên nhân, tất cả mọi người trong hộp đêm này phải ở đây. Khai báo cụ thể thông tin từng người. Nếu nói mà các ngươi muốn liên hệ với gia đình hay bạn bè thì phải nói với chúng tôi.
Chu Đại Quân không để cho đối phương mở miệng cũng đã phá hỏng đường sống của họ.
Mấy người Trình Thiên Lý lập tức biến đổi sắc mặt, đến hộp đêm uống rượu chơi bời, việc như vậy cũng có thể thông báo cho gia đình và cơ quan sao? Tuy rằng trong lòng mọi người đều biết chuyện này nhưng không ai có thể mở miệng nói ra.
Bọn họ cũng biết rằng, trên đường tới đây, Chu Đại Quân cũng nhận được điện thoại của Ngụy Bá Đạt và Lưu Trì, nhắc nhở nhẹ nhàng, phải giơ cao đánh khẽ, tha cho đương sự một lần, giải quyết mọi việc một cách có chừng mực, nhưng đều bị hắn giả ngốc phớt lờ. Ngay cả yêu cầu của Chủ tịch quận cũng xem thường, chắc chắn là sẽ không để ý đến mấy người Trình Thiên Lý bọn họ.
Tề Quốc Quang, Mễ Diễm cũng là Mễ mập, còn có Lưu Bá Tề, ba người này cũng bị cảnh sát hỏi tới. Việc xảy ra bất ngờ, Mạc Lợi Ninh đến cũng rất nhanh, hành động bắt người càng nhanh, ba người không kịp thống nhất cách nhìn nhận vấn đề với những nhân viên ở hộp đêm, cho nên rất nhanh chóng đã tra ra cô gái nhảy lầu kia là người ở cùng phòng với nàng công chúa phòng riêng của Lưu Bá Tề.
Cái gọi là công chúa phòng riêng, nói thật chính là nhân viên phục vụ bình thường trong phòng riêng. Nhưng chỉ có điều là trong một phòng mỗi cô lại phụ trách một công việc như lên thực đơn, rót rượu, tiếp rượu, công việc dọn dẹp, cũng có lúc cùng khách uống rượu và ca hát, cũng không phải là gái tiếp rượu.
Tuy cô ta mới đến hộp đem Phú Hào này một tuần, nhưng rất nhiều người cũng không quen cô, cũng không biết tên thật của cô ta.
Tuy nhiên, Chu Đại Quân vẫn điều tra ra cô gái này tên là Nỉ Na.
Tuy rằng, người liên quan đến vụ án này được xác định rất nhanh, nhưng Chu Đại Quân cũng không thả những người trong đây ra, nguyên nhân rất đơn giản, những thứ đã nhìn thấy trong hộp đêm, khiến hắn có chút sợ hãi.
Những cô gái trong đó chủ yếu đến từ tỉnh Tần Tây, còn có những tỉnh khác, thậm chí còn có phụ nữ Thái Lan, Nga. Bởi vì Mạc Lợi Ninh ở nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây tương đối an toàn, nhân sự tương đối nhiều, vào cũng rất nhanh chóng, đa số là vẻ mặt ghê tởm, đến hộp đêm Phú Hào căn bản là không kịp ẩn núp.
Hơn nữa, ở hộp đêm còn có thuốc phiện.
Đây chính là một vụ án lớn. Đối với loại thuốc phiện nguy hại ấy, người dân Hoa Hạ hiểu rất rõ, cho nên từ thời kiến quốc đến nay, vẫn luôn chống lại buôn lậu thuốc phiện. Tới ngày hôm nay, khu phát triển như Bình Xuyên cũng đã xuất hiện hiện tượng buôn bán thuốc phiện, ở huyện cũng có vài kẻ nghiện, nhưng chỉ là số ít.
Ở thành phố, ở tỉnh, đối vơi việc bùng phát hiện tượng buôn bán thuốc phiện, cũng rất được coi trọng, chỉ có điều, sau vài lần đả kích, chỉ như bắt được vài con tép diêu, không bắt được những tên đầu sỏ. Cho nên, khi Chu Đại Quân phát hiện ra ở hộp đêm Phú Hào có tới 300gr thuốc phiện, trong lòng rất vui.
Huống chi, chuyện này là do Phương Minh Viễn yêu cầu xử lí, nếu không có thái độ dứt khoát xử lý việc này của Phương Minh Viễn, hắn sẽ không làm tợn như vậy.