Quan hệ giữa cô với Triệu Nhã và Phùng Thiện rất tốt, Lâm Liên cũng coi hai cô là em, tuy rằng cô cũng nhìn ra được là Phương Minh Viễn cũng không coi trọng chuyện đính hôn từ bé kia, nhưng Triệu Nhã và Phùng Thiện thì lại hướng cả trái tim nhỏ bé về phía hắn.
Tuy nhiên Lâm Liên ngẫm lại thì cũng hiểu được chuyện này là bình thường, nếu bên cạnh cô cũng có một bạn trai ưu tú như vậy lớn lên cùng nhau, người trong nhà lại có ý muốn tác hợp cho hai bên, thành ra kết quả như vậy cũng không có gì là kỳ lạ, nhưng thực ra phản ứng của Phương Minh Viễn cũng có chút nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tuy nhiên những điều ngoài dự đoán về hắn thì nhiều lắm, ngược lại chuyện này thành ra là bình thường nhất, không có gì đáng chú ý.
Lâm Liên thích Phương Minh Viễn vì đột nhiên hắn đến tham dự vào cuộc sống của nhà họ Lâm, đưa nhà họ Lâm từ vũng bùn lên, cho nhà họ Lâm một tương lai tốt đẹp, trong lòng Lâm Liên thầm biết ơn hắn – nếu không phải do Phương Minh Viễn, chỉ sợ chính cô sẽ phải hy sinh chuyện hôn nhân của mình mà chịu gả cho kẻ ăn chơi trác táng kia.
Hơn nữa theo như vừa rồi đã nói, một thiếu niên ưu tú như vậy, không, nếu không biết tuổi thực sự của Phương Minh Viễn, mà chỉ nhìn khuôn mặt hơi trẻ con một chút kia, khẳng định là Lâm Liên sẽ nghĩ hắn là một người đàn ông trưởng thành. Thích hắn không phải chuyện gì không tin nổi.
Nhưng thích thì thích, cũng có thể là yêu nhưng chính Lâm Liên cũng đắn đo, chỉ có điều chuyện này không có nghĩa là Lâm Liên cố ý đoạt lấy Phương Minh Viễn từ tay mấy người Triệu Nhã. Giữa cô và Phương Minh Viễn có rất nhiều chướng ngại vật…
Khi Triệu Nhã và Phùng Thiện vào phòng ngủ của Phương Minh Viễn, thấy Phương Minh Viễn và Lâm Liên đang đứng trước cửa sổ, chỉ xuống phía dưới như đang thảo luận chuyện gì đó.
Triệu Nhã chạy tới ôm bụng Lâm Liên nói:
- Chị Liên, chị không gọi bọn em dậy, nếu không phải bọn em để đồng hồ báo thức thì hôm nay đã bị muộn rồi.
Lúc này Lâm Liên dường như mới nhận ra thời gian, vội vàng nhìn đồng hồ, vẻ mặt áy náy nói:
- Hỏng rồi, mau đi gọi Lưu Dũng, bảo cậu ta khẩn trương dậy, chị mải nói chuyện, quên gọi các em sớm một chút, bảo Hưng Quốc trên đường đi đưa các em đi ăn luôn.
- Anh Viễn, hôm nay anh lại không đi à?
Phùng Thiện nhìn Phương Minh Viễn, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài nói, tuy vẫn là thiếu nữ với thân hình chưa nẩy nở, nhưng cái thở dài u oán này khiến Phương Minh Viễn cũng suýt nữa thay đổi chủ ý.
Cũng may sau đó Vệ Hưng Quốc lên tầng, Lưu Dũng cũng đeo cặp đi ra, lúc này mấy người Triệu Nhã mới rời khỏi, trong phòng lại chỉ còn hai người bọn họ.
Không khí dường như hơi có chút ngượng ngùng, Phương Minh Viễn đứng trước cửa sổ áy náy nhìn Lâm Liên đóng cửa trở về phòng, hiển nhiên cách trốn tránh không phải là dễ dàng, không có sự phối hợp của Lâm Liên, công việc của hắn khẳng định là sẽ biến thành hỏng bét, Phương Minh Viễn không chút nghi ngờ điểm này.
Hơn nữa qua hai năm làm việc, năng lực hành chính của Lâm Liên đã thể hiện rõ ràng, trong kế hoạch của Phương Minh Viễn, cô chính là một nhân vật quan trọng trong những người cấp dưới của hắn, nếu Lâm Liên từ chức mà đi như vậy, thì hắn sẽ thành mất cả chì lẫn chài.
Nhưng nói thế nào cho phải đây?
“Chị Liên, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Phương Minh Viễn thừa nhận người phụ nữ trước mắt mình, người thích hợp nhất với mình bây giờ là Lâm Liên. Không phải chỉ vì một lần ngẫu nhiên trong đêm tối, mà hắn là một người tái sinh mang trí nhớ từ kiếp trước, không có khả năng làm bạn bè đúng nghĩa chờ đến hết đại học.
Triệu Nhã và Phùng Thiện có lẽ sau này hai người sẽ đẹp không kém chị em nhà họ Lâm, nhưng với tuổi tác của các cô hiện giờ, hắn xuống tay thì chính là một ông chú hư hỏng, không bằng cầm thú. Đừng thấy ở kiếp trước Phương Minh Viễn cũng khá phóng khoáng nhưng dù cho hắn cơ hội, hắn cũng không thể xuống tay được.
Hơn nữa Lâm Liên ở bên cạnh hắn hai năm, có thể nói ngoài làm đúng chức trách một thư ký tận tâm, còn kiêm cả bảo mẫu, có thể nói chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Phương Minh Viễn rất cẩn thận. Có một người biết khi nào nóng khi nào lạnh như vậy mới đủ năng lực để trở thành người vợ, là trợ thủ đắc lực cho sự nghiệp của hắn về sau này, đối với đại đa số nam nhân mà nói đây là chuyện tốt khó cầu. Cho nên đối với Lâm Liên, Phương Minh Viễn cũng không gạt bỏ.
Nhưng giữa hai người tuổi tác chênh lệch quá nhiều, khiến Phương Minh Viễn lại đau đầu không ngừng, bây giờ cũng không phải thời đại những năm sau năm hai nghìn, chồng giả vợ trẻ, vợ già chồng trẻ, nam nữ tuổi thiếu niên, cũng đã khiến người trong nước chết lặng. Chẳng nói đâu xa, ngay chính ông nội bà nội mình, hắn cũng khó mà qua được cửa này. Ông bà nội tuyệt đối sẽ không cho phép hắn cưới một cô vợ hơn mình gần mười tuổi, cho dù là Lâm Dung cũng chưa chắc đã chịu.
Nếu là mười năm sau thì Phương Minh Viễn sẽ không phải buồn rầu vì chuyện như thế này, ít nhất thì hắn không phải là động lòng với đàn bà đã có chồng.
“Chị Liên, hãy coi như đây là một giấc mộng mùa xuân đã biến mất đi được không?” Hắn tự hỏi hắn là thứ gì, đã chiếm dụng người ta rồi còn muốn trốn trách nhiệm. Nếu Lâm Liên giận dữ mà bỏ đi, nếu lan truyền ra ngoài chỉ sợ hai người Triệu Nhã và Phùng Thiện cũng sẽ đánh tới cửa. Tuy rằng kiếp trước hắn cũng đã có bạn gái, nhưng chưa từng đối mặt với chuyện đáng xấu hổ thế này, Phương Minh Viễn nghĩ trước nghĩ sau mà vẫn không có cách nào thỏa đáng.
Lúc này Lâm Liên chạy đến trước mặt Phương Minh Viễn nhìn Phương Minh Viễn nhăn nhó mặt mày, không khỏi mìm cười, vươn tay ra duỗi duỗi chân mày của hắn – cô đã để hắn chiếm dụng như vậy rồi, giờ chỉ sờ đầu của hắn cũng không có gì đáng kể.
- Minh Viễn, đừng cau mày, tôi không trách cậu.
- Sao?
Phương Minh Viễn nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn cô, câu nói này là có ý gì?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Minh Viễn, hai má của Lâm Liên nhanh chóng ửng hồng lên, cô vỗ vỗ cái trán bướng bỉnh của Phương Minh Viễn nói:
- Nhìn cái gì vậy? Coi như hôm qua cậu gặp ác mộng, đêm tối nên lẫn lộn, tôi không trách cậu, không phải cậu muốn tôi tìm chú Phương hoặc ông Phương để đòi công bằng chứ?
- Đừng, đừng, đừng!
Phương Minh Viễn hoảng sợ, theo tính tình của cha và ông nội hắn, cố nhiên là sẽ không bắt hắn cưới Lâm Liên nhưng cũng tuyệt đối không tha cho hắn. Chỉ sợ từ nay về sau, hắn sẽ phải dùng thư ký nam, vệ sĩ cũng là nam, tiếp xúc với một đám đàn ông, chính hắn cũng sẽ thấy nhàm chán.
- Chị Liên, tôi không biết sao lại thế này?
Phương Minh Viễn hơi chột dạ nói. Khi tỉnh lại đúng là một diễm phúc trời ban, nhưng sau hành động kia sợ rằng chỉ có thể dùng ba chữ: không cách nào để diễn tả.
Phương Minh Viễn còn nhớ rõ tình cảnh lúc ấy khi cửa bị mấy người Triệu Nhã đẩy ra, Lâm Liên vẫn đang ngủ đột nhiên nghiêng người lăn từ trên giường xuống, thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, đứng một bên sửa sang lại quần áo ngủ, nói nhỏ với hắn:
- Còn không mau đứng lên, mấy người Triệu Nhã đang đến rồi!
Lâm Liên trừng mắt nhìn hắn oán trách, thằng nhỏ này làm sao vẫn còn để tâm chuyện này:
- Tốt, tốt lắm, khẩn trương rời giường chuẩn bị đi, tối hôm qua cậu đã nói sẽ cùng bàn chuyện với ông Milton rồi sao!
- Thật là, sao tôi lại quên mất chuyện này được nhỉ.
Phương Minh Viễn vỗ trán nói.