Mà hơn mười con tàu chở hàng của tập đoàn vận tải biển Quách Thị, cũng bởi vì không thể không kéo dài thời gian hàng đến, mà nhất định phải trả tiền bồi thường cho chủ hàng. Sau đó, Phương Minh Viễn quyết định, đem những hàng hóa trên tàu, hễ là chủ hàng nguyện ý bán ra thì đều thu mua toàn bộ! Mà số lượng hàng hóa này, hễ các nạn dân dùng được, thì toàn bộ cũng đều phân phát lại cho họ.
Từ ngày 23 tháng 5 đến lúc 20 giờ ngày 30 tháng 5, chỉ bảy ngày ngắn ngủi, Singapore và Malaysia đã nhận hơn bốn triệu người Hoa kiều từ Indonesia, mà những Hoa kiều này, đại đa số trừ một vài đồ vật quý trọng ra, tất cả tài sản đều để lại hết ở Indonesia, ở nơi đất khách quê người, ngoại trừ nhận đồ cứu tế thì không còn gì để mưu sinh.
Mà trong bảy ngày này, để thỏa mãn nhu cầu ăn uống ngủ nghỉ của những người này, cũng như cung cấp những điều kiện vệ sinh dịch tễ nhất định, đã tiêu tốn tới hơn ba mươi hai triệu đô la Mỹ!
Mặc dù chính phủ Singapore và Malaysia, cùng với phú hào người Hoa ở địa phương, đã gánh chịu một phần phí dụng, nhưng vẫn phải trả một cái giá lên đến hơn một tỷ đô la Mỹ! Hơn nữa, sau đó, còn không biết còn phải bỏ ra bao nhiêu tài chính! Nếu không phải là trong cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á, Phương gia, Trịnh gia và Quách gia thu được tiền lời lớn, muốn thực hiện hành động lần này, áp lực nhất định là chất đầy như núi lớn!
Cũng may, thế cục quốc nội Indonesia gần như dịu bớt. Suharto dưới sức ép chính trị trong ngoài nước, ngày 27 tháng 5 không thể không tuyên bố từ chức, sau khi phó Tổng Thống Habibie tiếp nhận chức vụ Tổng Thống, mỗi ngày số nạn dân chạy khỏi Indonesia bắt đầu giảm rõ rệt, những chiếc phi cơ cũng đã trở về, số phi cơ của hãng hàng không Hongkong cũng một phần rút về để tiếp tục vận chuyển khách và hàng hóa. Hai trăm mười chiếc phi cơ do chính phủ Trung Quốc phái tới, cũng dần lui về 140 cái, hiện giờ trên tuyến đường từ Malaysia đến Indonesia, chỉ còn có khoảng một trăm máy bay chở khách, qua lại không ngớt! Những con tàu chở hàng của tập đoàn vận tải biển Quách thị, cũng dần được điều động về, trở lại với chu trình vận chuyển buôn bán bình thường. Hóa giải không ít áp lực tài chính!
Tuy nhiên mặc dù là như vậy, mỗi ngày vẫn có đến hai vạn Hoa kiều rời khỏi Indonesia, chạy tới các nước lớn!
-Minh Viễn, đây là số liệu điều tra ban đầu về cuộc bạo loạn ở Indonesia!
Lâm Dung đứng trước mặt Phương Minh Viễn nói.
Phương Minh Viễn ngẩng đầu lên khỏi xấp văn kiện trước mặt nói:
-Em nói đi!
-Từ ngày 23 đến ngày 25 tháng 5, Indonesia có tổng cộng chín trăm tám mươi ba người tử vong, trong đó có 367 Hoa kiều, chiếm được tổng số 37%! Đại bộ phận Hoa kiều đó là bị chết cháy ở khu buôn bán và siêu thị. Cũng có một bộ phận bị đánh chết hoặc bị bắn chết tại chỗ. Trong đó bao gồm bảy mươi chín người là nữ giới! Theo điều tra, họ khi còn sống đều bị những tên côn đồ kia cưỡng hiếp! Trong đó thậm chí còn có hai đứa bé mười tuổi!
Lâm Dung nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Minh Viễn thở dài một tiếng, mặc dù lần này chỉ có 367 người tử vong, so với kiếp trước một ngàn năm trăm sáu trăm người, đã giảm bớt gần bốn phần năm! Có lẽ là bởi vì trước đó trong lịch sử đã từng xảy ra bạo loạn như vậy, khiến bộ phận Hoa kiều sinh lòng cảnh giác; có lẽ là bởi vì cố gắng của bọn người Aomaba, đem những tin tức về cuộc bạo loạn thông báo tới quốc tế, thu hút sự chú ý rộng khắp của mọi người, từ đó khiến cho chính phủ các nước so với kiếp trước tham gia sớm hơn, khiến cho chính phủ Suharto không thể không thu tay lại; có lẽ là bởi vì có sự tham gia của nhóm lính đánh thuê này, Phương Minh Viễn tin rằng, 63% dân bản xứ Indonesia kia, phần lớn chỉ sợ đều là chiến tích của bọn họ! Mà chính mình còn chuẩn bị một loạt kế hoạch, bao gồm nhanh chóng triển khai rút lui, đã giảm thiểu nhân số vượt xa so với kiếp trước...
Những nguyên nhân này, khiến cho ở kiếp này, số Hoa kiều tử vong trong bạo loạn đã ít hơn nhiều so với kiếp trước của Phương Minh Viễn! Nhưng, dù đã tìm đủ mọi cách, vẫn còn có người phải mất đi tính mạng trong cơn bạo loạn này!
-Trước mắt, tổng cộng có một ngàn sáu trăm tám mươi bảy tòa nhà thương mại bị tổn thất, nhà dân chín trăm ba mươi hai gian, một ngàn một trăm hai mươi bảy cửa hàng, hai mươi tám ngân hàng, ba mươi mốt công xưởng, hai mươi mốt trung tâm thương mại, bảy siêu thị, xem chừng tổn thất trực tiếp đến nền kinh tế phải ít nhất ba tỷ đô la Mỹ trở lên!
Lâm Dung lại cầm lên một trang giấy khác nói:
-Sau khi sự kiện này được công bố, người Hoa trên thế giới đã triển khai kháng nghị, hôm nay, toàn nước Mỹ đã có mười lăm thành phố cùng lúc tiến hành hoạt động kháng nghị khiển trách hành vi phạm tội của Indonesia, gần hai vạn người Hoa tụ tập trước các lãnh sự quán Indonesia, đưa ra kháng nghị với cán bộ Indonesia trú tại Mỹ!
Kỳ thật đâu chỉ là Hoa kiều ở Mĩ, mấy ngày trước, thủ đô Băng Cốc của Thái Lan và thủ đô Kuala Lumpur của Malaysia và rất nhiều dân chúng những nơi khác cũng đã tổ chức diễu hành đại quy mô trên các đường phố, kháng nghị về tội ác của Indonesia. Dân chúng Hongkong còn dùng "Nước sơn đen" để bôi đen cửa chính của lãnh sự quán Indonesia. Châu Á mặc dù không có các hoạt động diễu hành kháng nghị lớn, nhưng trước cửa các đại sứ quán và lãnh sự quán Indonesia, hiện giờ đều như một bãi chiến trường! Nơi nơi có thể thấy được vỏ trứng, cà chua và rác rưởi!
Phương Minh Viễn lắc đầu, bọn người Suharto thật sự là hại dân hại nước, chẳng những hoàn toàn bôi đen hình ảnh và danh dự của mình và quốc gia trên quốc tế, mà còn gây ra tổn thất lớn về kinh tế, mang đến cho Hoa kiều bao nhiêu cực khổ! Mà tất cả, chẳng qua mới chỉ là bắt đầu, tiếp theo, Indonesia sẽ còn gặp phải nhiều khốn đốn hơn nữa!
Mặc dù còn có rất nhiều Hoa kiều sinh hoạt tại những vùng chưa phát sinh bạo loạn ở Indonesia, nhưng Phương Minh Viễn tin rằng, họ trong tương lai nhất định sẽ mau chóng di dời tài sản, chạy sang nước ngoài. Việc này sẽ còn kéo dài tương đối lâu. Tuy nhiên, truy cứu căn nguyên, vẫn là tự làm tự chịu!
Đối với tài chính của những nạn dân chạy khỏi Indonesia, Phương Minh Viễn cũng là cố ý đưa luồng tài chính của bọn họ dẫn về quốc nội, từ đó làm gia tốc quốc nội phát triển kinh tế!
Ngày 7 tháng 6, tòa nhà của Quách gia nghênh đón một đám khách đến từ Đông Nam Á!
Ông cụ Quách và Trịnh Ngu Đồng, Phương Minh Viễn, Vu Thu Hạ, Quách Thiên Vũ tự mình ra trước cửa đón khách!
Đoàn xe dừng lại trước cổng cách vài chục gạo mét, tiếp theo từ trên xe bước xuống năm người, bước nhanh tới trước mặt ông cụ Quách.
Cầm đầu chính là một vị lão nhân tuổi ít nhất đã sáu mươi, râu tóc bạc trắng. Còn lại bốn người, tuổi đã ngoài năm mươi.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị Lý! Các vị đại giá quang lâm, đúng là đem lại vẻ vang cho kẻ hèn này!
Ông cụ Quách tiến lên một bước, vươn tay nói.
-Quách lão ca, anh đừng quá khách khí!
Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Starlight Singapore Lý Ẩn Thương cầm tay ông cụ Quách, vẻ mặt tươi cười nói:
-Tôi xin giới thiệu với ông anh một chút, vị này là Hứa Trường Thâm của Hứa gia ở Malaysia, Hứa Bộ trưởng, Hứa đệ đệ; vị này là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Quang Chính Indonesia La Hoành Dịch; vị này là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn vận tải biển Phát Triển Indonesia Lăng Trường Hiên; vị này là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Kingsway Indonesia Tôn Phàm Thắng!
Dứt lời, ông ta xoay đầu lại hướng về mấy người họ nói:
-Vị này chính là chưởng môn nhân tập đoàn vận tải biển Quách thị ông cụ Quách, lúc này đây, tập đoàn vận tải biển Quách thị đã vì các vị những nạn dân chạy khỏi Indonesia mà bỏ ra cái giá rất lớn!
Ông cụ Quách liền vội vàng khoát tay nói:
- Chủ tịch Lý đừng nói vậy, làm tôi hổ thẹn chết mất! Mọi người vốn cùng một tộc, chẳng qua là sinh sống trên địa bàn khác nhau. Năm đó, Hongkong trở thành thuộc địa của Nhật Bản, Hoa kiều ở Indonesia đã vì chúng tôi mà quyên tiền quyên vật, giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn. Hiện giờ các vị gặp nạn, chúng tôi ra tay cứu giúp, cũng là chuyện phải làm! Là chuyện phải làm! Hơn nữa, lúc này đây trợ giúp, cũng không phải là công lao của một mình Quách mỗ tôi, mà là toàn Hongkong đồng tâm hiệp lực. Giới thiệu một chút cho các vị, vị này là Trịnh Ngu Đồng của công ty vàng bạc Chu Đại Phúc, vị này là tôn trưởng Phương gia tập đoàn Carrefour Trung Quốc Phương Minh Viễn!
Nhìn đến Phương Minh Viễn, mấy người Lý Thương Ẩn ánh mắt lập tức bừng sáng! Nhất là ba người La Hoành Dịch, trước khi tới, Lý Thương Ẩn và Hứa Trường Thâm cũng đã đem địa vị và hành động cứu viện của Phương gia lúc này đây tiết lộ một chút cho bọn hắn, cho nên ba người không có chút nào bởi Phương Minh Viễn trẻ tuổi mà dám khinh thường!
-Xin hỏi phó tổng giám đốc tập đoàn điện ảnh Cẩm Phương Bân tiên sinh, chính là chú của cậu sao? Ngài ấy có ở đây không? Còn nữa, vị nào là Tổng giám đốc Vu Thu Hạ?
La Hoành Dịch kích động nói:
-Lúc này đây chúng tôi đến, nhất định phải gặp mặt bọn họ để cảm ơn! Cảm ơn các vị trượng nghĩa nói thẳng! Cảm ơn những gì các vị đã làm cho nạn dân chết trong bạo loạn!
Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ ngày trước công khai tuyên bố, ngày sau sẽ đầu tư năm mươi triệu đô la Mỹ, quay một bộ phim tài liệu đem chân tướng của cuộc bạo loạn ở Indonesia vạch trần lộ tẩy, cảnh báo cho hậu nhân. Nhưng đối với bọn hắn, bộ phim này ý nghĩa không chỉ có thế!