- Mày dám đánh tao! Mày dám đánh tao! Mày là đồ khốn kiếp, cha tao chắc chắn sẽ giam mày vào ngục mười nghìn năm!
Âm thanh vọng ra từ ti vi vừa gay gắt vừa chói tai, các lãnh đạo tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây nghe được mà hai đầu mày cứ cau lại, bí thư tỉnh ủy nghe xong chán ghét khoát tay:
- Tắt đi!
Nhân viên đang ngồi bên cạnh vội vàng chạy lại tắt ti vi.
Xem đến đây là quá đủ rồi, Lê Minh say rượu đánh nhân viên trong tổ bay, đánh cả cơ trưởng có thể nói là chuyện rõ mười mươi rồi. Mấy người bọn họ cứ cho là thị lực kém đi cũng có thể nhìn ra tình thế lúc đó rất nguy hiểm, hơn nữa họ cũng có thể nhìn thấy mấy nhân viên bị đánh đó rất kiêng kị Lê Minh, chỉ dám bị động chống đỡ chứ không dám động thủ với y. Theo như tình thế lúc đó, an toàn viên đáng lý phải khống chế y lại, sao có thể để y đánh người như thế được! Điều này rõ ràng là không bình thường.
Hơn nữa thái độ càn rỡ của Lê Minh cũng làm cho những người người có mặt lúc đó cảm thất rất đáng ghét, con của một phó cục trưởng tép riu mà lại dám gây chuyện ở một nơi công cộng như thế, lại còn đe dọa người khác, thật là quá kiêu ngạo. Đừng nói đó là con của phó cục trưởng, đến cả là con mình nếu dám làm loạn trên máy bay như vậy, bị đánh thì bị đánh, mình cũng phải cảm ơn người ta vì đã cứu cái mạng của nó! Nếu vì thế mà xảy ra tai nạn hàng không thì chẳng phải là bôi nhọ tỉnh sao!
- Tin rằng mọi người đã nhìn rõ rồi, tôi nghĩ vụ án này đã quá rõ ràng rồi. Thuộc hạ của Phương Minh Viễn tuy có đánh người, nhưng tôi thấy đánh là đúng! Nên đánh! Hành động làm tổn hại đến sinh mạng và tài sản của quảng đại quần chúng như thế này xứng đáng phải nhận được sự trừng trị thật thích đáng! Hơn nữa tôi cho rằng, y có thể kiêu ngạo như vậy e rằng có quan hệ mật thiết tới việc đồng chí Lê Cương thường ngày giáo dục con không đến nơi đến chốn! Trước là dạy dỗ không nghiêm, sau lại còn lợi dụng chức vụ quyền hạn có hành vi giải thoát cho con mình. Hành vi này là phụ lòng tin tưởng của đảng và chính phủ, tôi cảm thấy anh ấy đã không còn phù hợp đảm nhận chức vụ này nữa rồi, tôi kiến nghị lãnh đạo cục hàng không xem xét ý kiến của tỉnh.
Bí thư tỉnh ủy trầm giọng nói.
- Tôi đồng ý!
- Tôi đồng ý!
Sau một tràng phụ họa tỏ vẻ đồng ý thì vận mệnh của Lê Cương và Lê Minh coi như đã được định đoạt! Cục hàng không tuy là đơn vị quản lý trực tiếp nhưng đối mặt với kiến nghị của địa phương sở tại đặc biệt lại là chính quyền tỉnh thì càng phải xem trọng, huống hồ gì đúng là Lê Cương đã lợi dụng chức vụ để can thiệp vào vụ án đang được điều tra. Ngày thứ hai sau khi có kiến nghị của, tỉnh tổng cục hàng không đã ra thông báo tạm thời đình chỉ chức cục phó cục hàng không tỉnh Tần Tây của Lê Cương để đợi xử lý.
Mà cũng vào thời điểm đó sở cảnh sát tỉnh cũng đã đánh công văn cho công ty hàng không có mấy nhân viên trong tổ bay kia, cảnh cáo bọn họ không được can thiệp vào tính công bằng của tư pháp. Không ngoài dự đoán của Dương Quân Nghĩa, thông tin Lê Cương bị đình chỉ công tác rất nhanh đã truyền đi và những nhân viên kia lại một lần nữa thay đổi khẩu cung.
Tuy rằng còn một thời gian nữa mới mở phiên tòa xét xử chính thức nhưng nhà họ Lê đã sớm không còn có khả năng lật ngược được tình thế nữa rồi. Hơn nữa dưới sự đề nghị của Dương Quân Nghĩa, phía cảnh sát cũng đã bắt đầu mở cuộc điều tra đối với Lê Cương và trong một thời gian ngắn đã tìm được những bằng chứng đủ để buộc tội Lê Cương. Việc này đến thật quá bất ngờ, Lê Cương thật không thể ngờ tới có một ngày mình sẽ bị tống vào tù nên tất cả những thứ ông ta nhận hối lộ vẫn được cất giấu ở nhà, đó đều là những thứ mà lương của một phó cục trưởng như ông ta không thể có được!
Còn về tin đồn rằng những sản nghiệp của nhà họ Phương ở Phụng Nguyên sẽ không thu nhận người thân của những liệt sĩ trong nghành cảnh sát cũng như sau này tùy vào tình hình phát triển mà không nhận bất cứ một thân nhân liệt sĩ nào của Phụng Nguyên nữa đã được giám đốc Tôn của siêu thị Carrefour cũng như người phát ngôn của sở cảnh sát bác bỏ. Giám đốc Tôn trịnh trọng thông báo siêu thị Carrefour cũng như các sản nghiệp khác của nhà họ Phương trước sau như một vẫn sẽ đưa ra sự giúp đỡ lớn nhất có thể đối với những thân nhân liệt sĩ của cả bên cảnh sát và quân đội. Thế mới làm cho nhân viên trong hệ thống cảnh sát Phụng Nguyên đang ồn ào huyên náo ổn định trở lại.
Tất cả những chuyện này đều còn ở sau này…
Phương Minh Viễn làm gì có thời gian ở lại biệt thự dưới chân núi Ly Sơn lâu như vậy để chờ đợi kết quả. Một buổi sáng sớm sau cuộc gặp với Dương Quân Nghĩa hai ngày hắn đã tới trung tâm bán sĩ của huyện Bình Xuyên lúc này đang xây dựng ở giai đoạn ba để thị sát.
Một đoàn bốn chiếc xe ô tô tiến vào huyện Bình Xuyên liền có hai chiếc xe của cảnh sát đi theo, một trước một sau hộ tống đoàn xe. Phương Minh Viễn than thở trong lòng, không thể tưởng tượng được kiếp trước hắn đã từng lên án loại hành động như thế này, thế mà bây giờ chính hắn lại được nhận nó, nhưng hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
Rất nhanh đoàn xe đã tiến vào thị trấn của huyện Bình Xuyên và đi thẳng đến trung tâm bán sỉ hàng hóa. Và ở đây Lý Đông Tinh cũng như lãnh đạo cốt cán của huyện đã cung kính đợi từ lâu.
Hai ngày trước khi biết được Phương Minh Viễn về, Lý Đông Tinh đã đích thân đến thăm. Ông ta muốn học hỏi thêm kinh ngiệm từ Phương Minh Viễn để tìm bước phát triển tiếp theo cho huyện Bình Xuyên, lúc đó Phương Minh Viễn không nói tỉ mỉ với ông ta chỉ hẹn hôm nay sẽ về huyện Bình xuyên khi ấy sẽ nói chuyện chi tiết hơn. Vì vậy hôm nay mới sáng sớm Lý Đông Tinh đã dẫn theo các lãnh đạo cốt cán của huyện Bình Xuyên đến một quán nước ngoài trung tâm bán sỉ để đợi Phương Minh Viễn.
Bây giờ ở đây đã không phải là vùng đất hoang vắng lúc đầu nữa mà đã trở thành một ngôi chợ với những toàn nhà khang trang sáng rực, bốn cửa chính của trung tâm người xe nườm nượp, một cảnh tượng rất phồn vinh.
Và theo đó các tiệm cơm, quán nước, khách sạn ở bên ngoài khu chợ cũng mọc lên như nấm sau mưa, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã phủ kín hai bên đường. Ở đây bây giờ đã trở thành trung tâm kinh tế thứ hai của huyện Bình Xuyên, mỗi khi có dịp lễ gì đây chính là nơi người dân khắp nơi trong huyện thích đổ về để mua sắm nhất.
Phương Minh Viễn vừa xuống xe, Lý Đông Tinh đã chạy đến đón. Nắm lấy tay hắn, thân mật nói:
- Cậu Phương, chào mừng cậu trở về nhà!
Những cậu này nghe có chút ngứa ngáy nhưng cũng là một lời nói rất thật. Nhà họ Phương, ông Phương và vợ chồng Phương Thắng đã sống ở thị trấn Hải Trang trong một thời gian dài, và ở đây cũng là nơi quán ăn Phương gia và siêu thị Carrefour đầu tiên được mở, hơn nữa mọi quyền hành của trung tâm bán sỉ này đều thuộc về nhà họ Phương. Vì vậy nói Bình Xuyên là cái gốc, là nhà của bọn họ cũng không sai.
Phương Minh Viễn rút tay ra cười nói:
- Bác Lý khách sáo rồi, sao lại có thể để bác ra đón cháu thế này chứ, đáng lý ra phải để cháu đi thăm bác mới đúng.
- Thế sao được, huyện Bình Xuyên có ngày hôm nay, cậu là người có công lớn nhất!
Lý Đông Tinh tươi cười nói. Bây giờ Lý Đông Tinh đã không còn dám đứng trước Phương Minh Viễn nhận là chủ tịch huyện hay bác gì nữa rồi, trong lòng ông ta hiểu rất rõ tuy Phương Minh Viễn vẫn gọi ông ta là bác như trước đây nhưng nếu ông ta còn không biết vị trí của mình ở đâu mà cứ lấy cái mác là quan, là trưởng bối ra nhỡ may chọc giận Phương Minh Viễn thì đúng là tự rước họa vào thân. Ông ta có thể chỉ trong một năm ngắn ngủi từ một quyền chủ tịch mới chân ướt chân ráo nhảy lên được chức bí thư huyện ủy có thể nói đó đều là nhờ vào phúc của Phương Minh Viễn.
Chính vì hai năm nay các hạng mục làm ăn của nhà họ Phương liên tục phát triển, nên dáng vẻ của huyện Bình Xuyên bây giờ so với trước đây như hoàn toàn đổi khác, ông ta cũng vì thế mà được thơm lây trở thành một cán bộ biết phát triển kinh tế nổi tiếng trong tỉnh, hoàn thành được hai bước nhảy lớn trên con đường làm quan. Nếu không phải vì nghĩ rằng thời gian ông ta nhậm chức chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy đang còn quá ngắn thì thành phố Duy Nam còn muốn đề nghị với tỉnh cất nhắc ông ta lên làm phó chủ tịch phụ trách mảng kinh tế của thành phố Duy Nam nữa kia. Tuy rằng trong một thời gian ngắn nữa khả năng được thăng chức là không nhiều nhưng bây giờ Lý Đông Tinh cũng đã trở thành một ngôi sao sáng trên võ đài chính trị của tỉnh Tần Tây, tiền đồ có thể nói là rất xán lạn.
Nhưng Lý Đông Tinh cũng hiểu rằng không phải là do mình biết kinh doanh, không phải do mình có tài như thế mà chỉ là may vì ông ta và nhà họ Phương có mối quan hệ tốt đẹp. Khi nhà họ Phương phát triển thì ông ta giúp đỡ và nhà họ Phương đã báo đáp lại ông ta rất hậu hĩnh, thật sự là điều đó đã vượt xa tưởng tượng của ông ta.
Vì vậy Lý Đông Tinh đã quyết định dù cho mình có được đề bạt đến chức vụ gì đi nữa thì cũng sẽ giữ mối quan hệ tốt đẹp của mình với nhà họ Phương với Phương Minh Viễn. Có được tiền đầu tư của nhà họ Phương, có được con mắt tinh đời của Phương Minh Viễn thì không phải lo sau này không có chiến tích. Có thể nói Phương Minh Viễn chính là quý nhân của ông ta!
Hơn nữa nhà họ Phương bây giờ đã không còn là nhà họ Phương của một năm trước đây nữa rồi, họ đã vươn ra khỏi lãnh thổ huyện Bình Xuyên mà hướng tới toàn lãnh thổ Tần Tây, tài sản thì lại càng tăng lên cuồn cuộn, tầm ảnh hưởng ở tỉnh Tần Tây cũng lớn, điều này làm cho lãnh đạo thành phố của một số nơi hết sức khâm phục. Mà Phương Minh Viễn chính là trái tim và khối óc của nhà họ Phương vì vậy Lý Đông Tinh càng không dám khoe mẽ.
Các lãnh đạo của huyện Bình Xuyên dồn dập đi lên bắt tay Phương Minh Viễn, những người này cũng đều là những người rất thân thộc với Phương Minh Viễn vì vậy cũng không phải giới thiệu từng người một. Chỉ có điều cảnh tượng này làm cho những người đi đường nhìn như muốn rớt cả mắt, đối với bọn họ những người này đừng nói là chủ tịch huyện hay bí thư huyện ủy đến cả chỉ là một trưởng ban đối với họ mà nói cũng là một nhân vật tầm cỡ rồi, thế mà hôm nay những nhân vật đầu não trong huyện lại khách khách khí khí thậm chí lại còn dùng cả giọng điệu nịnh bợ mà nói chuyện với một đứa trẻ!
Không sai, đúng là một đứa trẻ, nhìn kiểu gì thì cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi! Mọi người ồn ào đoán già đoán non, đây phải chăng là con cái của vị lãnh đạo tỉnh thậm chí là của tỉnh ngoài nào về thăm huyện Bình Xuyên?
- Cậu Phương, vào trong thăm trước hay là vào quán trà nghỉ ngơi một chút đã?
Lý Đông Tinh cười tít mắt hỏi.
Phương Minh Viễn nhìn trước nhìn sau rồi cười nói:
- Hay là vào trong quán ngồi một chút đã. Bác Lý công việc bận rộn cháu đâu dám bắt bác và nhiều lãnh đạo như thế cùng cháu đi thăm chợ. Hơn nữa cháu cũng biết e là bác đang có rất nhiều chuyện muốn nói với cháu, không nói được chắc trong lòng bác cũng không yên.
Lý Đông Tinh không khỏi bật cười.