-Vũ Điền Quân, trong Ban giám đốc công ty Sega, cổ phần của Phương Minh Viễn lại có thể chiếm được bao nhiêu? Tên Trung Sơn đó há có thể nắm gọn quyền khống chế cổ phần?
Yamauchi cười lạnh nói.
Vũ Điền Trọng khẽ mỉm cười nói:
-Giám đốc Yamauchi, điều này không làm anh hao tổn tâm lực rồi. Phương Minh Viễn là giám đốc của công ty cổ phần Sega chúng tôi, điều này, tin rằng giám đốc Yamauchi đã biết lâu rồi!
Yamauchi nghín răng chịu đựng, cố nén sự kích động của mình nhìn khuôn mặt rất đắc ý của Vũ Điền Trọng. Nếu đây là năm năm trước, một Vũ Điền Trọng của tầm thường làm sao để ý đến Yamauchi anh ta! Còn Vũ Điền Trọng, cũng tuyệt đối không dám làm càn trước mặt Yamauchi như vậy! Gốc rễ của sự theo đuổi, kỳ thực đều nằm trong công ty cổ phần Sega và trong ngành trò chơi Nintendo.
Cũng không biết, công ty cổ phần Sega lúc đầu mất đi vận may, không ngờ quyết định để một người Hoa Hạ trở thành cổ đông, không ngờ còn gia nhập vào Ban giám đốc! Nhưng sự mại hiểm của công ty cổ phần Sega hiện giờ rõ ràng là đã có được sự báo đáp hậu hĩnh! Nếu nói thời gian có thể chạy ngược, Yamauchi nhất định muốn đoạt được mặt trước của công ty cổ phần Sega, lôi kéo Phương Minh Viễn về trận doanh của mình!
-Khụ! Khụ! Giám đốc Yamauchi, trở lại chuyện chính nào!
Phương Minh Viễn ở bên khẽ ho hai tiếng, nhìn Gunpei Yokoi đang ngồi bên cạnh Yamauchi một cái, lúc này mới nói.
-Tin rằng Gunpei Yokoi đã báo cho Giám đốc Yamauchi điều kiện của tôi. Giám đốc Yamauchi lần này đích thân đến, muốn đem đến một tin tức tốt cho tôi?
Nghe xong trong lòng Yamauchi khó chịu cũng đành rồi! về việc bán >, bên Phương Minh Viễn một giá, căn bản là không dể trả giá. Các anh mong muốn nâng giá cũng không vấn đề gì. Nhưng muốn hạ giá, cho dù là 0.5% cũng tuyệt đối không thể thương lượng! Mấy ngày này Gunpei Yokoi cũng gọi điện thoại cho Lâm Dung, gặp mặt trực tiếp thương thảo mấy lần, kết quả lại là không có thu hoạch gì!
Nếu không phải lượng tiêu thụ tuần này của GB đã nhảy đến trên ba ngàn cái, còn lượng tiêu thụ >, lại như mặt trời ban trưa, hơn nữa, Yamauchi cũng biết, Phương Minh Viễn không thể ở lại Nhật Bản làm nhiều hơn nữa, nếu mình lại không thể cùng đạt được hiệp nghị với anh ta, e rằng tiếp theo, mình phải vất vả một chuyến, chạy đến Hoa Hạ! Tổng hợp các nhân tố lại, Yamauchi không thể không đích thân đi một chuyến!
Yamauchi luôn nói những lời cay nghiệt, không hề nể tình sao sánh giới doanh nghiệp Nhật Bản như quái vật. Khi Sonny đem bán PS, anh ta đã nói rất khinh thường.
-Nếu máy chủ PS bán ra một triệu, tôi đi đầu xuống đất.
Nếu như vậy, chỉ có điều là khi lượng tiêu thụ vượt quá trên triệu cái, anh ta cũng không thực hiện lời hứa của mình.
Anh ta từ không muốn tham gia các hoạt động xã hội định nghĩa mình là “không có tham vọng, tất cả mọi thứ ngày hôm nay chỉ là may mắn sau những thất bại mà thôi. Tính khí của anh ta vì vậy mà bình tĩnh, nhưng Yamauchi cũng đã ngoài 60 tuổi rồi, cho dù là tính tình nóng nảy, dưới tác dụng của thời gian, đến giờ cũng thay đổi hiền hòa hơn nhiều.
Hơn nữa, đối với những người trong ngành công nghiệp Nhật Bản như Vũ Điền Trọng, Yamauchi vẫn có thể lay chuyển giá đỡ của các tiền bồi, nhưng đối với Phương Minh Viễn thì Yamauchi không thể làm như vậy.
-Phương Minh Viễn, trước đó, tôi muốn hỏi thử Phương Minh Viễn, vì sao anh quyết định muốn giúp tôi một tay?
Yamauchi nghiêm mặt nói.
-Đúng như những gì Phương Minh Viễn Giám đốc Vũ Điền đã nói, công ty cổ phần Nintendo và công ty cổ phần Sega cho đến giờ vẫn là đối thủ cạnh tranh trên thị trường! Nếu Phương Minh Viễn muốn kiếm tiền nhiều hơn, dường như không cần thiết phải như vậy!
Chỉ cần có thể hoàn toàn lật đổ Nintendo, giẫm lên bàn chân thối, để nó khó có thể xoay người, công ty cổ phần Sega rất vui lòng báo đáp một cách rất hậu hĩnh! Bở vì công ty cạng tranh càng ít, vậy thì tất cả định mức thị trường của công ty cổ phần Sega sẽ càng lớn!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Giám đốc Yamauchi đã từng nói một câu, tôi vô cùng tán thành, còn máy NES của Nintendo cũng đã từng đem đến rất nhiều kí ức tốt đẹp cho thời thơ ấu của rất nhiều người. tuy Nintendo là đối thủ trước nay của công ty cổ phần Sega, nhưng đối với tôi, công ty cổ phần Sega và công ty cổ phần Nintendo đều là một phần trải nghiệm của trời tôi, chẳng qua, Nintendo đại diện cho hồi ức, còn Sega đại diện cho tương lai.
Những lời này của Phương Minh Viễn khiến thần sắc Vũ Điền Trọng như mất hồn, còn Yamauchi có chút ảm đạm.
-Không biết câu nào của tôi có thể có được sự tán thành của Phương Minh Viễn anh.
Vẻ tươi cười của Yamauchi có phần chua xót.
-Quyết định thị trường không phải là phần cứng, mà là phần mềm, nếu không làm ra phần mềm khiến người ta cảm thấy chơi hay, muốn chơi, thì muốn làm sao để khai thác thị trường cũng không làm được. tất cả mọi người đều chỉ biết vui trong lúc chơi trò chơi.
Giọng nói của Phương Minh Viễn không to, nhưng lại rất rõ ràng.
Đây là câu Yamauchi thường nói nhất, cũng chính dưới các quan niệm chỉ đạo của việc chế tác trò chơi, cuối cùng Nintendo cũng chế tác trò chơi “Thoải mái vui vẻ” làm mục tiêu. >, > trở thành thương hiệu trò chơi thích hợp cho mọi lứa tuổi, và nhờ vào những minh tinh trò chơi sáng lạng, Nintendo cũng trở thành nhà máy trò chơi quy mô lớn nhất và kiếm tiền nhiều nhất trong ngành.
Yamauchi nhếch mi lên, sắc mặt lộ ra vẻ hớn hở, anh ta không ngờ rằng Phương Minh Viễn không ngờ cũng biết cầu này của mình! Điều này khiến anh ta không khỏi có cảm giác rạng rỡ vinh dự.
-Tôi thừa nhận, rất nhiều trò chơi của Nintendo phù hợp cho mọi lứa tuổi, người lớn con trẻ đều có thể chơi, mà bất luận là Staturn, hay PS, càng thích hợp cho người lớn chơi, cho dù đem lại cho tuổi thơ của những đứa trẻ một hồi ức đẹp, tôi cũng không hi vọng Nintendo xuống dốc như vậy. Nói như vậy, giám đốc Yamauchi có thể hiểu rồi chứ?
Phương Minh Viễn cười nói.
Lâm Dung ngồi một bên cười thầm. Những lời này của Phương Minh Viễn đương nhiên nói rất có thành ý, chẳng qua, hầu hết những lời nói vẫn là ăn nói lung tung. Đương nhiên anh ta không tốt đến thế, chỉ vì hồi ức thời thơ ấu mà muốn giúp Nintendo một tay, dụng ý thật sự của hắn là muốn làm hỗn loạn thị trường máy chủ đồ chơi gia dụng của Nhật Bản! Như vậy mới đục nước thả câu, âm thầm mưu cầu lợi ích lớn nhất!