Vợ chồng Diana đích thân tiễn bọn họ về đến tận khách sạn, Joanie và Jessyca cùng đi, tối nay bọn họ cũng sẽ ở lại khách sạn này. Có thân thế là một người giàu bạc triệu, sau này lại là một người sáng lạng Joanie tự nhiên cũng không cần phải đưa Jessyca trở về căn nhà thuê vừa nhỏ vừa lạnh ấy nữa. Mà ngày mai, vợ chồng Diana sẽ đích thân ra tay tìm giúp mẹ con Joanie một ngôi nhà phù hợp, đảm bảo cho cô yên tâm sáng tác!
Mấy người Asohon Kagetsu ở lại trong khách sạn đang ở trong quán bar của khách sạn không có việc gì ngồi đợi. Thấy bọn Phương Minh Viễn trở về ai nấy đều nở một nụ cười tươi trên mặt. Joanie và Jessyca đã về đến phòng của mình, một cái vui bất ngờ như vậy Joanie cũng cần phải có thời gian để trấn tĩnh lại tâm trạng kích động của mình, hơn nữa Jessyca cũng buồn ngủ rồi. Phương Minh Viễn chú ý thấy ở quán bar có những khuôn mặt quen, xem ra những người bị bọn họ bỏ lại phía sau đã theo bước chân của họ đến Edinburgh.
Vừa ngồi xuống Trịnh Gia Nghi đã đem những chuyện xảy ra tại nhà Diana kể hết cho mọi người nghe.
-Triệu bảng Anh!
Lâm Liên cũng không khỏi ngạc nhiên, Phương Minh Viễn đúng là đã để ý Harry Potter, không ngờ là đã trả nhuận bút cao như vậy cho một tác gia mới xuất hiện!
So với Lâm Liên thì Asohon Kagetsu lại trấn tĩnh hơn nhiều, so với chiến tích ngày trước của Phương Minh Viễn thì triệu bảng Anh thì có gì là đáng kinh ngạc đâu.
-Aso, bảo đội của em lập ngay một bản hợp đồng xuất bản, tôi hi vọng sáng mai nó có thể có mặt trên bàn của tôi. Một vấn đề quan trọng bây giờ là chúng ta cần mua một số nhà xuất bản ở châu Âu, Nhật Bản và Hàn Quốc, hơn nữa cần phải nhanh chóng tổ chức đội ngũ nhân viên, đảm bảo chất lượng dịch quyển tiểu thuyết này thành nhiều thứ tiếng.
-Tôi hi vọng, vào trước nửa năm sau Harry Potter có thể vào được thị trường của hầu hết các nước chủ yếu trên thế giới!
Phương Minh Viễn chính thức nói
-Điện ảnh và việc biên tập tiểu thuyết tôi sẽ thương lượng với chị Thu Hạ và James, việc này không gấp lắm, nhưng cũng phải chuẩn bị trước!
Asohon Kagetsu và Lâm Liên đồng thanh đồng ý, những công việc bên nước ngoài này cho tới giờ đều nằm trong tay hai người bọn họ.
-Quang Ly, em có đồng ý diễn một vai trong bộ tiểu thuyết này không?
Phương Minh Viễn lại quay đầu lại nói với Vũ Điền Quang Ly. Như vậy bộ phim đặc biệt nóng này, việc tốt thì cần phải từ nhà mình đến.
-Nhân vật nữ chính?
Vũ Điền Quang Ly lập tức hứng thú hỏi. Diễn bao nhiêu vai phụ cuối cùng cũng được diễn vai chính rồi?
Phương Minh Viễn lắc lắc đầu, tuy Vũ Điền Quang Ly có huyết thống người da vàng mà người da vàng trước giờ trong mắt người da trắng luôn là bé nhỏ, nhưng khoảng cách năm trong kịch bản Hermione cũng khá lớn! Hơn nữa seri truyện Harry Potter sẽ công diễn toàn cầu, vì vậy không cho rằng cô hợp với vai diễn này.Nhìn thấy sự phủ định quả quyết của Phương Minh Viễn, Vũ Điền Quang Ly không khỏi thất vọng.
-Quang Ly, nếu như em đọc qua cuốn tiểu thuyết này rồi em sẽ hiểu. Vai nữ chính là một cô gái còn rất trẻ!
Trịnh Gia Nghi ngồi một bên cười
-Tôi cũng thấy như vậy, về tuổi tác thì chị không hợp với hình tượng vai diễn này đâu!
-Quang Ly tôi có thể bảo đảm với em là phòng vé của seri phim Harry Potter chắc chắn cực kì khả quan, mặc dù là một vai phụ tôi tin là sau này có đãnh vỡ đầu cũng phải tranh, lúc đó em đừng có hối hận nhé?
Phương Minh Viễn cười nói
-Tôi cảm thấy cho dù không được đóng vai chính nhưng làm một vai phụ trong suốt bộ phim cũng quá tốt rồi!
Vũ Điền Quang Ly thấy hơi lung lay, cô hoàn toàn tin tưởng vào con mắt của Phương Minh Viễn! Phương Minh Viễn đã nói như vậy thì ít nhất cũng nắm chắc bảy tám mươi phần trăm!
-Anh tính sẽ quay bao nhiêu bộ?
Vũ Điền Quang Ly hỏi.
-Tôi dự đoán seri tiểu thuyết HarryPotter thế nào cũng phải có 6 đến 8 bộ, vậy thì phim chắc cũng phải quay đến như vậy!
Phương Minh Viễn giả vờ tính một lát.
-6 đến 8 bộ, nhiều thế à?
Vũ Điền Quang Ly cũng líu lưỡi hỏi. Nếu như biết từ trước tới giờ có thể quay 3 bộ phim trong lịch sử điện ảnh đã hiếm gặp rồi! Thế mà trong đó còn thêm thắt linh tinh.
-Ừ khoảng đó!
Phương Minh Viễn gật đầu nửa cười nửa không nhìn Vũ Điền Quang Ly nói
-Sao, nói như vậy có phải đã có chút hứng thú rồi không?
Vai diễn ổn định cho 6 đến 8 bộ phim hơn nữa lại có đảm bảo về phòng vé, điều kiện như vậy rõ là một sự hậu đãi trong giới điện ảnh toàn cầu rồi!
Vũ Điền Quang Ly thản nhiên cười nói:
-Nếu anh đã thấy như vậy là tốt thì tất nhiên em không có ý kiến gì rồi.
Những người khác cũng đều cười.
-Xin hỏi người đẹp bọn anh có thể ngồi đây không?
Lúc này có tiếng lả lơi phát ra bên cạnh, và rõ ràng là tiếng phổ thông.
Nghe được tiếng quê hương ở nước ngoài tự nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết, Phương Minh Viễn quay đầu lại, chỉ thấy ba chàng thanh niên da vàng đứng cách đó không xa, đang đứng nói chuyện với một cô gái đang uống rượu một mình. Cô gái đó đứng quay lưng lại với bọn người Phương Minh Viễn, không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn từ đằng sau chắc là người châu Á. Tóc đen dài, vòng eo mảnh khảnh, cùng với phần thân dưới tròn chịa, thực sự rất hút hồn.
-Quán bar này còn có rất nhiều chố trống!
Cô gái đó cũng trả lời bằng tiếng phổ thông, nhưng có điều có chút khẩu âm của người phương nam, tiếng nói như tiếng chim hoàng anh mê hoặc lòng người, khiến cho người ta nghe vào liền cảm thấy trái tim mềm đi ba phần.
-Người đẹp, cái gọi là gặp đồng hương ở xứ người là một trong bốn việc tốt ở đời người, chúng ta đều là con cháu vua Nghiêm Hoàng, có thể gặp nhau ở đây há chẳng phải là duyên sao? Có thế nào em cũng không thể từ chối người ngàn dặm xa xôi chứ?
Người đứng bên phải trong ba người chợt cợt nhả nói.
-Cố tri là chỉ bạn cũ, bạn già, còn như các anh trước nay chưa gặp bao giờ làm sao có thể gọi là cố tri được chứ?
Cô gái đó nói một cách lạnh lùng.
-Bạn bè không phải là một lúc, hai lúc quen, ba bốn lần sẽ thành bạn bè thôi!
Một chàng thanh niên khác cười ngồi đối diện với cô gái và nói.
Cô gái đó dường như có gì đó nghi ngờ, rồi đứng dậy, nhìn có vẻ như muốn đổi chỗ! Hai người con trai khác nhanh chóng ngồi vào cạnh cô cứng nhắc chặn mất đường ra của cô.
Trịnh Gia Nghi cau mày, những hành vi này của ba chàng thanh niên khiến đáng lẽ nghe tiếng Trung là một niềm vui với cô giờ đã không còn.
-Tránh ra!
Cô gái đó lạnh lùng nói
-Không tránh ra tôi báo cảnh sát!
-Chúng tôi chỉ là gặp người cùng quốc gia muốn nói chuyện với em một chút để tìm hiểu về tình hình trong nước. Cho dù cảnh sát có đến cũng không thể cấm được?
Chàng thanh niên ngồi đối diện với cô nói
-Hơn nữa chúng ta gặp nhau ở đất khách quê người thế này thật không dễ, bọn tôi đã làm gì quá đáng rồi để đến nỗi cô em phải báo cảnh sát? Đến lúc đó danh tiếng của người Hoa Hạ ở nước Anh này sẽ chẳng ra sao thì có lợi gì cho em và cho chúng tôi chứ?
-Đê tiện!
Trịnh Gia Nghi hạ giọng nói
-Chính vì có sự tồn tại này của bọn chúng người Hoa Hạ mới bị kì thị ở nước Anh!
Mặc dù nước Anh tự nhận mình là nước dân chủ, nước Anh đã ban bố “ Bộ luật về chủng tộc” vào những năm 70, quy định tất cả những hình thức phân biệt chủng tộc đều là phạm pháp: trong vấn đề về việc làm, giáo dục vân vân đều phải làm được bình đẳng dân tộc: bao gồm phạm tội phân biệt chủng tộc và các loại tội phạm khác đều xử phạt vô cùng nghiêm khắc. Nhưng việc phân biệt chủng tộc trong nước không vì thế mà tiêu tan.
Rất nhiều người hồi tưởng lại thời kì người Anh quốc huy hoàng đều cho rằng bản thân mình có trách nhiệm đưa những người “thiếu văn minh” đến với văn minh.
Còn trong nước người da đen bị cảnh sát chặn lại kiểm tra cao hơn người da trắng 6 lần, bị bắt cao hơn 3 lần so với người da trắng, khả năng bị nhốt vào nhà giam cao hơn 7 lần so với người da trắng.
Người châu Á tuy rằng tình hình khá hơn người da đen nhưng cũng giống với người da đen bị kì thị ở mọi phương diện.
Mà trong người châu Á, bởi vì người châu Á trước kia đã từng là thuộc địa của thực dân, quốc dân họ tuy bị kì thị nhưng không rõ ràng. Nhưng người Hoa Hạ lại không như vậy, do nguyên nhân về chế độ chính trị của hai nước, khi người Hoa Hạ ở nước Anh du học đều nhận được sự quan tâm đặc biệt và đối đãi bất công của chính phủ Anh nhiều hơn so với các quốc gia châu Á khác.
Trịnh Gia Nghi đến nước Anh du học tất nhiên phải có hộ chiếu HongKong, làm minh châu Đông Phương cũng là vùng đất thực dân cuối cùng của người Anh, những đãi ngộ mà người HongKong nhận được ở Anh tốt hơn rất nhiều so với người Đại Lục. Nhưng cô lại nhìn thấy rất nhiều đồng bào bị người da trắng bắt nạt.
Có điều so với việc bị người da trắng bắt nạt thì chuyện ngày hôm nay càng làm cho cô không thể nhịn được nữa.
Trịnh Gia Nghi đứng dậy, đến bên cái bàn đó đập đập bàn cười nói:
-Được rồi, đừng có một mình hờn dỗi uống rượu ở đây nữa! đến đây đi, mọi người đang đợi cô đấy!
Rồi trong khi cô gái đó đang ngạc nhiên lại nói với ba chàng thanh niên kia:
-Tránh ra cho đi nhờ!
Ba người đó lướt qua mặt Trịnh Gia Nghi, và ngay lập tức trở thành bộ dạng kinh ngạc!
-Hơ, người đẹp, em cũng ngồi xuống đi, bọn anh uống rượu với em!
Anh thanh niên ngồi đối diện với cô gái kia biểu hiện như phát hiện ra một con mèo non vậy, phát sáng ở dưới ngọn đèn.
-Mời tôi uống rượu?
Bọn tôi nhiều người như vậy đều đang đợi, không có thời gian ở đây uống rượu với các anh!
Trịnh Gia Nghi chỉ về phía bọn Phương Minh Viễn, đồng thời không khách sáo mà kéo tay cô gái đó đi
-Cô nhanh đến đây đi! Mọi người đang đợi cô đấy!
Cô gái đó không hiểu gì đứng dậy, hai chàng thanh niên kia nhìn thấy hai người thanh niên còn lại không có ý chặn lại nữa cũng đứng dậy để cho hai cô gái đi. Trịnh Gia Nghi dắt cô gái đó đi, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như vừa thắng trận trở về.