Theo thống kê chưa hoàn chỉnh của các nước Anh, Mỹ, Pháp, Đức, Ả rập Saudi và Jordan, do Iraq tấn công Kuwait quá đột ngột nên vẫn còn có tới hàng chục nghìn người nước ngoài bị Iraq giữ lại trong lãnh thổ nước mình, từ những tin tức có được trước mắt những người này không bị ngược đãi gì nhưng bị hạn chế quyền tự do, có thể nói như là bị giam lỏng, bị cắt đứt liên lạc với thể giới bên ngoài.
Hơn nữa nghe Phương Minh Viễn nói như vậy, hoàng tử Maktoum đột nhiên nhớ ra hình như có mấy điểm giam giữ rất gần với những mục tiêu quân sự chiến lược quan trọng của Iraq! Saddam đang muốn làm gì chứ?
Phương Minh Viễn nhìn thấy vẻ mặt cau mày khác nhau của hoàng tử Maktoum và hoàng tử Abdullah mà lại nhớ đến những tài liệu khủng hoảng con tin trong chiến tranh vùng Vịnh mà kiếp trước hắn từng được xem. Mấy ngày qua hắn vẫn rất chú ý đến sự thay đổi cục diện ở Iraq, ít nhất là đến hiện tại Saddam vẫn chưa chính thức công bố ra ngoài rằng sẽ lấy những công dân phương tây kia làm lá chắn sống cho những mục tiêu quân sự quan trọng giữa Kuwait và Iraq nhằm ngăn cản quân Mỹ có khả năng tấn cồn Iraq.
Ở kiếp trước, để tránh khỏi chiến tranh, tránh việc bị trừng phạt sau hành động xâm chiếm Kuwait của mình, Iraq đã tích cực hành động, sử dụng chiêu bài bắt cóc con tin để thu hút sự chú ý của mọi người vào đó. Có thể nói vụ khủng hoảng con tin do Saddam tạo nên đã gây chấn động trên toàn thế giới.
Khủng hoảng con tin là sự kiện lớn nhất trong tất cả các cuộc chiến tranh vùng Vịnh, không biết trên thế giới có bao nhiêu người dân lương thiện đã âm thầm cầu nguyện cho những người dân vô tội bị bắt cóc làm con tin ở Iraq và Kuwait, và hy vọng bọn họ có thể bình an vô sự mà trở về.
Lúc đó Saddam nghĩ gì, e rằng ngoài ông ta ra thì chẳng còn ai có thể hiểu được. Nhưng cuộc khủng hoảng con tin do chiến tranh vùng Vịnh gây ra này có phải là duy nhất hay không thì Phương Minh Viễn cũng không thể biết được. Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng từ sau đại chiến thế giới lần hai đến nay chưa từng xảy ra một sự kiện quân đội điên cuồng bắt bớ người dân vô tội của những nước không phải là kẻ thù như vậy bao giờ. Đến cả đối thủ với nhau trong chiến tranh lạnh như Mỹ và Liên Xô cũng chưa từng xảy ra một sự kiệt ác liệt như vậy. Sau chuyện này, tổng thống Saddam đã bị chính phủ các nước rất ghét.
Hơn nữa, những nước tuyên bố tham gia quân đội do Mỹ đứng đầu cũng ngày càng nhiều, cũng chính vì nguyên nhân “lá chắn thịt người” này của Saddam.
Vì để giải cứu những con người bất hạnh này, các lãnh đạo của các tổ chức lớn trên thế giới, lãnh đạo của các nước, các chính khách đã lui về sau chính trường, các nhân sĩ nổi tiếng trên thế giới, thậm chí cả tổng thư ký đương nhiệm của Liên Hợp Quốc và tổng thống Mỹ đều đích thân yêu cầu Baghdad làm theo công ước quốc tế phóng thích những công dân nước ngoài bị bắt giữ.
Chỉ đến tháng cuối cùng của năm 1990, khi một cuộc chiến giữa Iraq và lực lượng đa quốc gia là không thể tránh khỏi vì Iraq không chịu rút khỏi Kuwait, hơn nữa sau khi các lãnh đạo cũng như các chính khách, nhân sĩ nổi tiếng trên thế giới năm lần bảy lượt yêu cầu thì Saddam mới đồng ý sẽ thả toàn bộ con tin trước khi bắt đầu giáng sinh.
Có thể nói Iraq muốn lấy việc bắt cóc con tin người nước ngoài làm lợi thế ngoại giao, lợi dụng nó để làm phân hóa tan rã đồng minh phản Iraq do Mỹ đứng đầu, trog quá trình thực hiện đúng là đã mang lại một chút hiệu quả, nhưng những tác dụng phụ mà nó mang lại cũng vô cùng nghiêm trọng.
-Phương!
Hoàng tử Abdullah làm đứt mạch suy nghĩ của Phương Minh Viễn, cảm thấy khó hiểu hỏi:
-Nếu như Saddam bắt những người ngoại quốc ấy làm con tin, không quan tâm đến đạo nghĩa quốc tế như vậy, vậy thì ông ta muốn gì?
Phương Minh Viễn cười mà như không cười nhìn hoàng tử Abdullah, hắn không tin rằng là một nhân vật chính trị, đã trải qua giai đoạn chấn động ban đầu và sau khi có sự nhắc nhở của mình mà hoàng tử Abdullah lại còn chưa nghĩ ra mục đích của Saddam là gì. Có điều hắn không có ý định lật tẩy hoàng tử Abdullah, chút thể diện này dù sao hắn cũng phải giữ cho ông ta. Ông ta dù sao sau này cũng sẽ là một chiếc cầu nối quan trọng trong mối quan hệ giữa hắn và hoàng tử Maktoum.
-Thứ nhất, thông qua những người này, chính quyền Iraq mong muốn tránh được sự tấn công của Mỹ, tránh được sự trừng phạt của quốc tế, thậm chí là còn muốn thâu tóm Kuwait một cách hợp pháp hóa. Nếu như không đạt được mục tiêu này thì cũng có trì hoãn tối đa nhất thời gian bùng nổ chiến tranh, khiến người Mỹ khi tấn công cũng phải e dè một chút để quân đội nước này có thời gian bố trí lực lượng vũ trang. Đồng thời đây cũng là cách ép những đồng minh sát cánh bên quân đội Mỹ không tham gia vào trận chiến này. Tôi nghĩ như vậy đấy, còn tổng thống Saddam thật sự là có mục đích như vậy hay không thì tôi không biết.
Hoàng tử Abdullah và hoàng tử Maktoum liếc mắt nhìn nhau, hoàng tử Maktoum mỉm cười gật đầu, ông ta cũng nghĩ như vậy. Những câu này của Phương Minh Viễn có thể nói là đã nói được những lời trong lòng ông ta.
Đoàn xe chầm chậm dừng lại, có người chạy nhanh qua mở cửa cho bọn họ, hoàng tử Maktoum cũng chỉ có thể đem những nghi ngờ trong lòng dẹp qua một bên kéo Phương Minh Viễn và Abdullah xuống xe.
Cái đầu tiên đập vào mắt chính là những cung điện kiểu Ả rập nối tiếp nhau hết cái này đến cái khác, những mái nhà lớn ấy phát ra ánh kim dưới ánh mặt trời. Và hai bên đường đi vào cung điện là những cái cây khổng lồ với những tán lá rộng bao phủ lấy toàn bộ đường đi. Có thể cam đoan rằng mặc dù đang ở trong hững ngày hè nóng bức nhất nhưng đi ở đây cũng sẽ không bị ánh mặt trời nóng bỏng chiếu tới, bên ngoài còn có những khu vườn hoa với muôn ngàn sắc và màu xanh mượt mà của cỏ, trong đó còn có những vòi phun nước trang trí, những giọt nước li ti bay theo làn gió biển. Phương Minh Viễn liếc mắt nhìn, đủ các loại đài phun nước kia ít nhất cũng không dưới mười cái, tuy khoảng cách rất xa không thể nhìn được kiểu dáng cụ thể nhưng ở một nơi mà nươc còn quý hơn cả dầu như Trung Đông này thì những thứ đó quả thực là cực xa xỉ.
Phương Minh Viễn và Trần Trung đều không thể kiềm được một tiếng thở dài, hai người không phải là chưa từng gặp qua những cảnh đời nhưng nhìn thấy những cảnh tượng trước mắt này thật sự là bị đả kích rất mạnh, làm cho hai người cảm thấy vô cùng chấn động. Chẳng trách bên cạnh những tầng lớp giàu có ở châu Âu rất ít xuất hiện những người trong hoàng thất Ả rập, của cải của bọn họ bây giờ đã rất khó mà có thể dùng tiền để đong đếm rồi.
Hoàng tử Maktoum và hoàng tử Abdullah nhìn thấy vậy đều hiểu ý mỉm cười, so với những kinh ngạc mà Phương Minh Viễn đem lại cho họ thì lần này cũng xem như là đã làm cho Phương Minh Viễn thất thố một lần.
-Quả thật là quá đẹp!
Phương Minh Viễn ca ngợi một cách chân thành:
-Quả thật như là đang ở chốn thiên đường vậy.
Hoàng tử Maktoum cười lớn:
-Nếu như cậu đã thích như vậy lát nữa chi bằng chọn một cung điện xem đó như là phòng của cậu khi ở đây làm khách đi. Yi Kaila!
Sau tiếng gọi của ông ta một người Ả rập trung niên bước vội đến trước mặt ông ta cung kính nói:
-Điện hạ!
Hoàng tử Maktoum kéo tay Phương Minh Viễn nói:
-Yi Kaila, đây là cậu Phương đến từ Hoa Hạ ở phương Đông, là bạn tốt của ta và hoàng tử Abdullah, cậu ấy cần ở lại đây một thời gian, anh nhất định phải tiếp đãi vị khách tôn kính này bằng những nghi thức cao nhất. Nếu như cậu Phương đây có chỗ nào không vừa lòng, Yi Kaila…
Hoàng tử Maktoum kéo dài giọng ra. Những câu này của ông ta không phải là dùng tiếng Ả rập mà là dùng tiếng Anh, Phương Minh Viễn cũng nghe rõ mồn một.
-Xin điện hạ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc khách quý cẩn thận.
Yi Kaila liền khom lưng đáp.
-Phương thân mến, bây giờ tôi và Abdullah phải thất lễ một chút, quản gia của tôi sẽ thay tôi tiếp đãi cậu, có gì cậu cứ việc nói với anh ta, chỉ cần không vi phạm giáo điều của đạo Hồi tôi tin là ở đây đều có thể đap ứng được. Nếu như anh ta dám chậm trễ tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta!
Hoàng tử Maktoum chân thành nói:
-Cứ coi như đây là nhà của cậu.
-Nhà tôi so với ở đây quả thật chỉ xứng là một cái nhà tranh mà thôi!
Phương Minh Viễn cười khổ nói. Sống ở một nơi như vậy e rằng cũng chỉ có những lãnh đạo cao nhất của các nước và những thành viên trong hoàng thất mà thôi. Cho dù là những nhà giàu có trên thế giới thì dinh thự của họ cũng còn kém xa chỗ này!
-Vậy thì ở đây xây một ngôi nhà đi, cậu thích cung điện nào cứ nói với Yi Kaila, tôi có thể giúp cậu giữ nó lại chỉ cho phép mình cậu dùng mà thôi.
Hoàng tử Maktoum đắc ý cười nói.
-Phương, tôi nghe nói Hoa Hạ của các cậu chỉ được phép một vợ một chồng, lại còn chỉ được phép sinh một đứa con. Hay là nhập quốc tịch ở đây đi, có thể được phép lấy bốn bà vợ, con thì thỏa sức sinh. Thế nào?
Một thanh niên trẻ có tài lại có tiền như Phương Minh Viễn, nếu có thể khiến hắn tin vào đạo Hồi gia nhập vào vương quốc Ả rập chẳng phải là rất tốt sao? Những câu này của hoàng tử Maktoum tuy chỉ là câu nói bông đùa nhưng trong lòng cũng có vài phần mong đợi.
Phương Minh Viễn lắc đầu, hắn tuy rằng rất hâm mộ những người đàn ông Ả rập có thể danh chính ngôn thuận lấy tới bốn bà vợ nhưng lại không hề muốn vì vậy mà đổi quốc tịch. Tuy Hoa Hạ còn có chỗ này chỗ kia chưa được, nhưng dù sao đó cũng là tổ quốc, là cái gốc của hắn, một người tái sinh như hắn chỉ muốn đưa đất nước phát triển tốt hơn mà thôi, chạy đến mấy nước Ả rập này làm gì?
-Đề nghị của điện hạ tuy làm tôi rất động lòng, nhưng tôi không dám đảm bảo là sẽ đối xử công bằng được với bốn người vợ, vì vậy mong điện hạ cho tôi thêm thời gian suy nghĩ một chút.
Phương Minh Viễn nhẹ nhàng từ chối. Hoàng tử Maktoum cũng không làm khó thêm nữa kéo Abdullah đi.