Hắn hiện giờ đang chuẩn bị kỳ thi giữa kỳ của trung học Long Đàm. Bình thường đi học, bài tập vân vân, có thể qua loa lừa gạt vượt qua, nhưng hai kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ, hắn cũng không thể qua loa, mặc dù không cần phải đảm bảo địa vị đứng đầu lớp nữa, nhưng cũng phải ra dáng, nếu không, ông Tô là người đầu tiên không thể nói nổi. Nếu ông Tô không vui, Phương Minh Viễn cũng kiêng kị vài phần, phải quay lại học ở trường học hạng nhất Cảnh Sơn này, vậy không thể tự do như hôm nay rồi.
Hơn nữa mình cũng phải cho trung học Long Đàm vài phần thể diện, dù sao người ta cũng là trung học trọng điểm của khu, tỉ lệ lên lớp hàng năm mặc dù không bằng trường học Nhị Trung, Tứ Trung, Cảnh Sơn, nhưng cũng hơn 90%, hơn nữa hàng năm thi đỗ vào các trường đại học nổi tiếng như Yến Đại, Thanh Hoa cũng có không ít người. Có thể nói, phong cách trường học vẫn rất cẩn thận, nghiêm túc. Chính mình trong nửa học kỳ này thời gian đi học cũng không được nửa tháng, cũng coi như là trường hợp cá biệt hiếm có, dẫn tới sự bất mãn của không ít giáo viên trong trường. Mình nếu như không muốn lấy ra chiêu bài ông Tô ra, vậy phải lấy thành tích đến lấp miệng của những giáo viên này.
Trong lòng Phương Minh Viễn rất rõ ràng, “Điểm điểm điểm là vận mệnh của học sinh, thi thi thi là pháp bảo của giáo viên”, những lời này ở trong trường học của Hoa Hạ, đó có thể nói là khuôn vàng thước ngọc, chỉ cần thành tích học tập tốt, ở trong mắt giáo viên đó chính là học sinh tốt, tự nhiên quản giáo cũng sẽ buông lỏng, cho dù có gì không phải, các thầy cô cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu như không có thành tích tốt làm nền tảng, cho dù là lấy ra chiêu bài chữ vàng ông Tô, những thầy cô này mặc dù không nói trước mặt, nhưng cũng ngầm nói nhà trường và ông Tô không phải.
“ Reng...”
Theo tiếng chuông vào học trong trẻo, các học sinh đang túm năm tụm ba cười đùa đều trở về chỗ ngồi của mình, đón một thầy giáo trung niên sải bước đi vào. Vị này là thầy giáo ngữ văn của Phương Minh Viễn, Vương Thư Hãn, cũng là thầy chủ nhiệm của hắn.
Vương Thư Hãn để giáo án lên trên bàn, nhìn quanh toàn bộ phòng học, lúc này y mới chú ý tới chiếc bàn thật lâu sau khi khai giảng không có người ngồi hôm nay không ngờ chủ nhân của nó đã xuất hiện. Vương Thư Hãn trừng mắt nhìn, ra vẻ ngạc nhiên mà thò đầu ra ngoài cửa sổ nói:
- Hôm nay, thật đúng là một ngày đặc biệt, tôi suýt chút nữa nghĩ đến mặt trời mọc từ phía Tây, bạn Phương Minh Viễn vắng mặt đã lâu không ngờ đã xuất hiện ở trong phòng học này.
- Ha ha...
Trong phòng học phát ra tiếng cười lớn, Vương Thư Hãn có thể nói là đã nói ra tiếng lòng của tuyệt đại đa số người, rất nhiều người trong bọn họ, khi bước vào phòng học, trong nháy mắt nhìn thấy Phương Minh Viễn đều có kích động dụi mắt.
Phương Minh Viễn cười khổ, loại tình hình này hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi.
- Ừ, tình hình chung, Phương Minh Viễn xuất hiện ở trong phòng học, thường thường đều đại biểu cho một việc, đó là việc gì?
Vương Thư Hãn cười nói.
- Cuộc thi!
Các học sinh cười vang hồi đáp, ngay cả Phùng Thiện, Triệu Nhã và Lưu Dũng cũng không ngoại lệ.
- Đúng, cuộc thi!
Vương Thư Hãn tươi cười nói:
- Cuối tuần chúng ta sẽ tiến hành cuộc thi giữa kỳ, đây là một cơ hội kiểm nghiệm thành quả học tập của mọi người trong nửa học kỳ, mọi người phải cố gắng, làm ra thành tích tốt nhất của bản thân. Bạn Phương Minh Viễn, tuy rằng bạn giả xin nghỉ bệnh quá nhiều, nhiều tới mức chúng tôi, những người làm giáo viên cũng có chút xem không trôi, nhưng thành tích học kỳ trước của bạn rất không tồi, hi vọng lần này, bạn có thể đưa ra thành tích tốt hơn.
Mà mấy tiết học tiếp theo, phản ứng đầu tiên của những thầy cô giáo dạy thay khi nhìn thấy Phương Minh Viễn, có thể nói là cơ bản giống nhau, ở trong ban dẫn tới một trận lại một trận tiếng cười vang. Phương Minh Viễn thậm chí có một loại cảm giác, mình giống như một con ma cười, chung quy có thể mang đến vui sướng cho các bạn học.
Giờ nghỉ trưa, Mai Nguyên Võ dẫn theo anh em họ Lư kéo tới, mặc dù chuyển tới cùng một trường học, nhưng có thể nhìn thấy Phương Minh Viễn vẫn tương đối không dễ dàng. Cho nên Mai Nguyên Võ tràn ngập lòng hiếu kỳ đối với Phương Minh Viễn, tự nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Phương Minh Viễn đang thu dọn sách vở, thời gian lâu như vậy không ở trong phòng học thật sự học tập, vừa ngồi một buổi thật là có chút đau lưng mỏi chân, cả người không được tự nhiên. Cả buổi sáng, hắn vừa nghe thầy giáo giảng bài, vừa chậm rãi tiến hành sắp xếp qua chương trình học của mình trong nửa học kỳ qua, hắn vui sướng phát hiện, trí nhớ kiếp trước của mình vẫn tương đối khắc sâu, mặc dù ngay từ đầu còn có chút xa lạ, nhưng theo chậm rãi xem lại, tri thức trung học cơ sở trong kiếp trước chậm rãi hiện ra. Trong kiếp trước hắn mặc dù chỉ học trong một trường trung học cơ sở hạng ba, nhưng khi đó, hắn cũng là người có lực tranh đoạt vị trí thứ nhất của khóa, hơn nữa còn học trung học phổ thông và đại học, cho nên mặc dù là ở trong trung học Long Đàm, hắn vẫn tin tưởng duy trì xếp hạng của mình trong khóa.
- Phương Minh Viễn, có thể giảng cho mình một chút được không, đề này giải như thế nào?
Mai Nguyên Võ vừa mới bước vào phòng học, đã nghe thấy có nữ sinh hỏi Phương Minh Viễn.
Mai Nguyên Võ biết người vừa nói, cũng là một người trong đám học sinh mới chuyển đến như bọn họ. Trong nhà cũng có trưởng bối tham gia chính trị, mặc dù không phải là lãnh đạo, nhưng tốt xấu gì cũng là ủy viên của cấp phó bộ. Chẳng qua cậu ta lại không biết, trong những ngày Phương Minh Viễn không có ở đây, cô ấy mặc dù không thể kéo gần quan hệ với Phương Minh Viễn, nhưng đã cải thiện quan hệ với mấy người Triệu Nhã. Hiện giờ Phương Minh Viễn trở lại đi học, cô ấy chính là gần quan được ban lộc, cùng Phương Minh Viễn thân cận không ít.
Phương Minh Viễn sao có thể không rõ chỗ dụng ý của cô, chẳng qua trưởng bối của nàng cùng ông Tô coi như là quen biết, hơn nữa cô ta làm như vậy, mặc dù dụng ý không thuần khiết, nhưng theo góc độ nào đó mà nói, đối với việc dung nhập trường học của mấy người Triệu Nhã có trợ giúp không nhỏ. Hơn nữa mình thường không ở trường học, Mai Nguyên Võ và mấy người Triệu Nhã lại không cùng lớp, có cô ấy, mấy người Triệu Nhã cũng được chiếu cố nhiều hơn. Cho nên Phương Minh Viễn cũng liền giả câm vờ điếc, đối việc cô ấy tiếp cận mình cũng không bài xích. Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận, cảm giác có nhiều thiếu nữ xinh đẹp quấn quýt bên người cũng không tồi.
- Sài Tĩnh Ngọc đại tiểu thư, vấn đề có thể đợi tới khi trở về lại hỏi, cho dù bạn không đói bụng, bạn Phương Minh Viễn cũng sẽ đói bụng. Người là sắt, cơm là gang, không ăn sẽ đói, đúng không, cậu Phương?.
Mai Nguyên Võ tựa vào cạnh cửa, hai tay ôm đầu vai, như cười như không nói.
- Mai Nguyên Võ, tôi cảnh cáo cậu một lần, không được thêm hai chữ tiểu thư kia, cậu nghĩ rằng tôi
không biết là có ý tứ gì sao? Cậu còn gọi nữa, tôi sẽ nói với dì, cậu trêu chọc tôi!
Phương Minh Viễn suýt nữa phun ra một ngụm nước, cô bé này cũng rất mạnh mẽ nha!