Vũ Điền Trọng quay lại nói với Phương Minh Viễn.
Tuy rằng yêu cầu vừa nãy của Phương Minh Viễn làm cho Vũ Điền Trọng cảm thấy không vui nhưng chung quy ông ta cũng là người có kinh nghiệm trên thương trường nên không biểu hiện gì. Tất nhiên trong đó cũng có nguyên nhân vì Phương Minh Viễn nói đúng, ông ta là người Nhật chẳng nhẽ lại không biết ở Nhật ý nghĩa phía sau cái gọi là xe tiết kiệm năng lượng là gì. Ở Nhật Bản những gia đình quyền quý chủ yếu vẫn dùng xe của châu Âu hay Mỹ, đến cả ông ta cũng dùng xe của Đức nên không tiện muốn nói điều gì.
Huống hồ gì, ông ta bây giờ lại càng xem trọng chuyện ký hợp đồng với Phương Minh Viễn, có thể nói đây có thể là cơ hội để ông ta thực hiện tâm nguyện lớn nhất là công ty cổ phần Sega là có thể áp đảo được Nintendo.
Phương Minh Viễn nhún vai mỉm cười nói:
- Ông Vũ Điền, cái đó thì phải phụ thuộc vào quá trình đàm phán giữa ông và giám đốc Tôn rồi. Ông Vũ Điền, nói thật tôi bây giờ không có gì phải vội cả! Bởi vì công việc lựa chọn địa điểm đặt nhà máy còn đang trong quá trình tiến hành, vì vậy các ông cũng không cần phải vội, có thể thì ở lại Phụng Nguyên chơi thêm vài ngày.
Vũ Điền Trọng chửi thầm trong lòng. Đúng, Phương Minh Viễn có thể nói hắn không vội, nhưng ông ta thì công việc bề bộn, mấy ngày trước khi đến Hoa Hạ ông ta còn đang bận ngập đầu. Làm gì có thời gian rong chơi ở đây! Hơn nữa nhà máy sản xuất MD ở Hoa Hạ hoạt động sớm ngày nào thì công ty cổ phần Sega có thể xúc tiến được chiến lược hạ giá chiếm thị trường sớm ngày đó để chiếm lĩnh thị trường của Nintendo, nếu đợi đến lúc Nintendo tung ra SFC thì muộn mất rồi! Đây chính là chuyện có liên quan đến đại sự tồn vong của công ty cổ phần Sega!
-Cậu Phương, cậu đừng đùa bác cháu tôi vậy chứ!
Vũ Điền Quang Ly đứng một bên nói giọng trách móc:
- Ký được hợp đồng thì là hai bên cùng thắng ngược lại thì là cùng thất bại. Nếu như đã quyết định ký hợp đồng rồi cần gì phải vì một vài điều nhỏ nhặt mà giằng co nhau mãi. Chẳng nhẽ mỗi bên không thể lùi một bước để ký được hợp đồng sao. Hai bác cháu tôi vì thế mà có cũng có thể ở lại Phụng Nguyên chơi vui vẻ vài ngày.
Phương Minh Viễn bất giác bật cười:
-Thôi được, nếu cô Vũ Điền đã nói như vậy thì dù thế nào tôi cũng phải nể mặt một chút, nếu không để cô tức giận mà không tiếp tục ký hợp đồng mua sản phẩm nữa thì lãnh đạo huyện Bình Xuyên sẽ mắng tôi chết. Thế này đi, mỗi năm sẽ có thêm một sản phẩm trò chơi mới. Nhưng ông Vũ Điền cũng phải biểu hiện gì đó mới được chứ?
Ánh mắt mỉm cười của Vũ Điền Quang Ly lập tức chuyển hướng qua Vũ Điền Trọng.
-Nếu cậu Phương đã tỏ ra nhượng bộ như vậy thì việc phí trao quyền cứ làm theo lời cậu là được rồi!
Vũ Điền Trọng bất đắc dĩ cười nói nhưng trong lòng thì lại mừng thầm, thật không ngờ cô cháu gái này của mình lại có ngày làm được việc mà ông ta không thể làm nổi. So với phần mềm trò chơi thì hội đồng quản trị của công ty cổ phần Sega cũng không để ý đến việc có tăng thêm mấy phần trăm phí trao quyền nữa hay không.
Sự ưu việt của Chiến sĩ VR đã vượt quá sự tưởng tượng của ban quản trị công ty, Yu Suzuki thậm chí còn xem nó là có tính vượt thời đại. Vì vậy lần này tới Hoa Hạ ban quản trị đã giao cho Vũ Điền Trọng nhiệm vụ đó là cố hết sức lấy được hợp đồng với Phương Minh Viễn để cung cấp cho công ty cổ phần Sega càng nhiều trò chơi càng nhiều trò chơi ưu việt để đảm bảo vị trí độc tôn của nó trên thị trường.
Phương Minh Viễn sao lại không hiểu được toan tính này của bọn họ chứ, chỉ có điều hắn không muốn lôi tật xấu của bọn họ ra mà thôi. Khi Hoa Hạ thời kỳ đầu thực hiện chính sách mở cửa, những doanh nghiệp nước ngoài đến Hoa Hạ đầu tư như một bổn phận. Nhưng vì sau đó các địa phương vì muốn tranh thủ thu hút đầu tư và nâng cao GDP của mình mà nâng cao đãi ngộ đối với các công ty này lên, đối với những đòi hỏi vô lý của bọn họ cũng không dám cự tuyệt. Kết quả là những doanh nghiệp nước ngoài này không chỉ đạt được khoản lợi nhuận kếch sù ở Hoa Hạ mà còn nhận được sự đãi ngộ hơn bình thường, nghiễm nhiên trở thành những đại nhân trong tô giới như trước đây.
Phương Minh Viễn thấp cổ bé họng không thể thay đổi được xu hướng tất yếu, nhưng những gì liên quan đến hắn thì hắn tuyệt đối không để cho những hành vi như vậy xảy ra, nhất định phải nắm quyền chủ động trong tay mình. Hắn vì đất nước mà thu hút đầu tư và kỹ thuật tiên tiến hiện đại chứ không phải dẫn sói vào nhà, dẫn về những con quỷ hút máu có lòng tham vô đáy!
Chiếc xe chở Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly còn chưa đi khuất thì đã có hai chiếc xe mang biển hiệu cảnh sát đến, đó chính là Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm.
-Khách quý, khách quý, giám đốc Dương, cục trưởng Tôn đại giá quang lâm thật sự là làm cháu cảm thấy vinh dự quá!
Phương Minh Viễn vẻ mặt tươi cười đi ra đón tiếp. Tôn Nhất Phàm cảm giác hơi kinh ngạc, thật không ngờ Phương Minh Viễn lại nhiệt tình như vậy, nhưng Dương Quân Nghĩa thì hiểu được, cũng có lúc quá nhiệt tình là đại diện cho sự bất hòa, xem ra Phương Minh Viễn đang rất tức giận.
-Cậu Phương, cậu không cần phải như thế, hai chúng tôi đến đây là để tạ tội!
Dương Quân nghĩa khổ sở cười nói.
-Giám đốc Dương khách sáo quá rồi, đâu cần phải như vậy, có phải là việc gì to tát đâu!
Phương Minh Viễn cười nói.
Hai bên vừa nói chuyện vừa bước đi, rất nhanh đã tiến vào phòng khách.
Dương Quân Nghĩa nhìn xung quanh bất giác cười hỏi:
- Cậu Phương, sao hôm nay không nhìn thấy cô Lâm?
Phương Minh Viễn khoát tay nói:
-Chị Liên và giám đốc Tôn đang bận đàm phán buôn bán, làm gì có thời gian ở đây. Giám đốc Dương, lần này giám đốc đích thân tới đây chắc không phải là để tìm chị Lâm Liên đấy chứ? Nếu không cháu sẽ gọi chị ấy đến?
Nếu như có mình Dương Quân Nghĩa đến thì Phương Minh Viễn cũng sẽ gọi ông ta một tiếng là bác, nhưng lại có cả thêm Tôn Nhất Phàm nên hắn đành gọi theo chức vụ.
-Cái này thì không cần, lần này tôi và cục trưởng Tôn đến là vì chuyện vụ án hai ngày trước. Cô Lâm cũng là người trong cuộc mà.
Dương Quân Nghĩa đi thẳng vào vấn đề.
-Giám đốc Dương mọi việc đã điều tra rõ rồi sao?
Phương Minh Viễn cười ngạc nhiên hỏi, Dương Quân Nghĩa lần này làm việc thật nhanh nhẹn, chỉ mới hai ngày mà đã có kết quả.
-Đã điều tra rõ ràng rồi! Là đội cảnh sát hình sự do Hồ Xử dẫn đầu và mấy người nữa của phân cục cảnh sát Nhạn Tháp đã chấp pháp sai quy định. Chúng tôi hôm qua đã điều tra cả một đại đội cảnh sát giao thông cuối cùng mới tìm ra manh mối của hai chiếc xe bị giữ.
Tôn Nhất Phàm lấy hết khả năng nói sơ lược về chuyện đã xảy ra cho Phương Minh Viễn nghe. Đây cũng là chuyện ông ta và Dương Quân Nghĩa đã thương lượng trước đó, càng nhấn mạnh nhấn mạnh về việc điều tra khó khăn và những điều các cảnh sát đã phải trả giá, như vậy có thể tranh thủ một chút ít sự đồng tình của Phương Minh Viễn, tránh việc chỉ vì hành động của mấy người Hồ Xử mà các cảnh sát khác lại phải nhận sự phẫn nộ. Dù thế nào thì siêu thị Carrefour cũng là doanh ngiệp tư nhân ủng hộ công việc của cảnh sát Phụng Nguyên nhiều nhất thế mà lại bị cảnh sát quấy rầy hết lần này đến lần khác, Phương Minh Viễn có tức giận cũng là điều khó tránh khỏi. Hai người chỉ hy vọng là không vì hành động này mà ảnh hưởng đến thái độ của siêu thị Carrefour đối với cảnh sát.
-Hóa ra là như vậy.
Phương Minh Viễn hơi gật đầu, cảnh sát hình sự mạo danh cảnh sát giao thông hành sự, đây đúng là điều hắn không hề nghĩ tới. Tên Hồ Xử này đúng là quỷ kế không ít, nếu như hắn là người bình thường, cầm phiếu phạt đến đồn cảnh sát giao thông nói chuyện thì cuối cùng cũng chẳng tra ra được người này. Hai chiếc xe tốt như vậy mà lại không biết đi đâu còn không làm cho người ta nóng ruột tới chết hay sao, dù cho báo cảnh sát thì những phiền hà cũng làm người ta cảm thấy phiền phức đến chết, cuối cùng dù có tìm lại được cũng chắc chắn sẽ rách như lá chuối, lại còn phải nợ cảnh sát một cái ân tình. Không biết là mỗi năm người dân nộp nhiều thuế má như vậy để cho ai!
Cái tên Chu Trụ này hành vi thật quá kiêu ngạo, chỉ vì mấy câu nói khóe miệng ở hội quán Trường An mà làm ra những việc như thế này thật là đáng ghét!
-Cậu Phương, lần này lại gây thêm rắc rối cho cậu rồi. Mấy người Hồ Xử đã bị chúng tôi đình chỉ công tác rồi. Bây giờ chúng tôi đang mở rộng điều tra thêm về họ, sau này chúng tôi chắc chắn sẽ nghiêm trị lũ người này!
Dương Quân Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhưng bên Chu Trụ thì vì ngoài khẩu cung của Hồ Xử ra thì chẳng có chứng cứ gì chứng minh hành động lần này là do chủ ý của ông ta, e rằng…
-Ôi
Phương Minh Viễn thở dài, chỉ có thể như vậy thôi, vấn đề của cảnh sát cũng giống như bọn nha dịch trước đây vậy, đến tận năm 2001 cũng cơ bản là chưa được giải quyết! Nói khó nghe một chút thì là càng diễn càng mạnh. Cảnh sát vốn là lực lượng bảo vệ xã hội ngược lại lại trở thành cái điển hình làm cho xã hội càng ngày càng trở nên mâu thuẫn sâu sắc, càng ngày càng nhiều vụ người chấp pháp mà phạm pháp.
-Giám đốc Dương, cục trưởng Tôn, nói thật cháu rất hiểu cái khó xử của hai người, một thành phố lớn như vậy nhân viên cảnh sát có đến cả nghìn người, tố chất lại không đồng đều, trong đó có xuất hiện vài thành phần bại hoại thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng cháu lại không thể không nói, vì chuyện này liên quan đến cháu nên mới có hai người đốc thúc điều tra mới thấy được kết quả nhanh như vậy. Nếu như cháu chỉ là một người bình thường thì sao? Chỉ là một nhân vật tầm thường thấy đồn công an là phải cúi đầu khom lưng thì sao đây? Liệu có được kết quả như thế này không?
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nói.
Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm im lặng không nói gì, nếu như đây là một người bình thường thì Hồ Xử đã đạt được mục đích rồi.
Phương Minh Viễn mở miệng ra nhưng cuối cùng lại khép lại, vấn đề này không phải mình hắn mà có thể giải quyết được mà cần phải có sức mạnh của toàn xã hội! Hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên được tái sinh, chẳng phải là siêu nhân cũng chẳng phải là lãnh đạo nhà nước không phải cái gì cũng làm được. Cho dù là có chút của cải giúp được nhiều việc thì cũng phải suy nghĩ ảnh hưởng đến mọi mặt, không thể điều gì cũng không kiêng nể mà dính vào được. Ở đất nước này có vô số quy tắc ngầm, tuy nó không phải là luật pháp nhưng nếu vi phạm thì cũng sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp. Nhà họ Phương bây giờ vẫn đang còn rất yếu, chỉ cần hơi vô ý sẽ trở thành đối tượng chèn ép của mấy “ông lớn” kia.
Vấn đề nan giải cảnh sát chấp pháp mà lại phạm pháp chỉ có những vị quyền cao lương cao thì mới có được cách giải quyết vấn đề này.
-Giám đốc Trương, cục trưởng Tôn, cháu có một yêu cầu.
Sau một lát trầm ngâm Phương Minh Viễn nói.
-Mời cứ nói!
Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm đồng thanh nói. Phương Minh Viễn đưa ra yêu cầu cũng tốt, chỉ sợ hắn không đưa ra yêu cầu thì khó rồi.