Năm học sinh bị Lưu Dũng đánh đến nỗi hôn mê bất tỉnh kia cũng sớm đã tỉnh lại! Bọn họ không phải ai cũng là bị ngất thật sự, chỉ có điều năm người cùng đánh lộn với một tân sinh viên mới nhập học, đúng là mất mặt, kết quả ngược lại, cả năm người bị một người mới chân ướt chân ráo vào trường đánh bại! Bọn họ dù sao cũng là những sinh viên có tên tuổi trong trường, sự việc mất mặt như vậy, trong khoảnh khắc thật sự là không biết nên đối diện như thế nào, đơn giản chỉ nghĩ ra cách giả hôn mê! Bọn họ được đưa đến phòng y tế của trường, lúc này đã hoàn toàn bị các ban học và đồng đội trong đội bóng biết được tin tức đến thăm vây quanh, mọi người thi nhau hỏi han.
-Nhạc Nhạc, ngày thường bạn chẳng phải một chọi mười sao? Sao hôm nay lại bị ra nông nỗi này vậy?
Có người hỏi một người đẹp trai nhất trong năm nam sinh viên, câu nói có vẻ bỡn cợt.
Nhạc Nhạc, tên đầy đủ là Nhạc Thiên, là hậu vệ trong đội bóng của trường. Thường ngày luôn khoe khoang trong đội là mình dù thế nào cũng không thể bị đánh bại được, lúc này mặt cậu ta đỏ bừng.
- Việc này không thể trách chúng tôi, chẳng qua chúng tôi cũng chỉ muốn giáo huấn tên nhóc đó một chút, có chừng có mực, thế nhưng tên nhóc đó lại coi chúng tôi như kẻ thù mà đánh. Bốc Triệu, Bốc Ngụy vừa bắt đầu đã bị đánh ngã, nằm trên mặt đất liền giả như bất tỉnh!
-Nói nhảm. Tên nhóc đó đấm vào lưng khiến tôi thiếu chút nữa đã muốn hụt hết hơi, tất cả các cậu đều ngất xỉu thì tôi cớ gì phải tự mình chịu khổ, đứng dậy tiếp tục để bị ăn đòn à?
Nam sinh tên Tiểu Triệu lập tức phản bác lại.
-Chúng ta lần này được mở rộng tầm mắt rồi. Vốn tưởng tên nhóc gầy teo đó là con mọt sách, ai dè lại đụng ngay ông ba mươi! Ôi. Chuyện này làm tôi cũng mất hết mặt mũi như Nhạc Nhạc!
Người còn lại thở ngắn than dài nói.
-Nếu vì chuyện này mà bị xử phạt, vậy thì đúng là càng bị thiệt!
Tuy rằng quản lý ở trường đại học dễ dãi hơn, đánh nhau thường không phải là chuyện gì lớn, hoặc nếu không có ai báo cáo với giáo viên, các sinh viên phần lớn đều chỉ là liếc mắt qua là xong. Thế nhưng cả một tốp túm tụm lại, dựa vào nhau để cùng vui sống yên ổn, sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, vậy vẫn hơn việc trông cậy vào gà mái gáy, gà trống đẻ trứng. Nhưng năm người bọn họ đều bị đánh ngã lăn trên đất, đều phải đưa đến phòng y tế, nếu còn hy vọng về phía nhà trường, thì đúng là mơ mộng hão huyền.
-Mọi người yên tâm, chúng ta tuy là bị đau, nhưng tên nhóc kia cũng sẽ không thể yên! Cậu ta chắc chắn sẽ bị xử phạt, còn chúng ta thì không.
Nhạc Thiên cười ha ha lạnh lùng nói.
-Nói như vậy nghĩa là sao?
Lập tức có người tò mò hỏi ngay. Ai bảo con trai không ngồi lên đôi mách chứ, nhưng các thứ buôn chuyện thì không hè giống con gái.
-Không thể nói được. Ít nhất thì hiện tại không thể nói!
Nhạc Yên lắc đầu lia lịa nói.
-Sao lại không thể nói? Chúng tôi đều bị đưa đến đây cùng cậu, sau này không biết có phải cùng cậu chịu phạt hay không, điều này cậu còn giấu không nói, nhưng trong lòng chúng tôi đều rất đau thương!
Tiểu Triệu nói với vẻ mặt bất mãn.
-Nếu cậu chắc chắn, vậy thì nói ra ngay đi, cũng là để mọi người được yên tâm!
Ai mà lại muốn vừa mới bước vào năm học mới đã bị xử phạt chứ? Nhất là những sinh viên năm thứu tư như họ, cũng sắp tốt nghiệp rồi.
-Triệu Noãn!
Nhạc Thiên nháy mắt ra hiệu với cậu ta, ở đây đông người khó giữ được bí mật, nếu để lộ ra ngoài, vậy thì thật không tốt. Không ai nói thêm gì. Mấy người khác cũng không hỏi Triệu Noãn thêm nữa, tất cả đều im lặng.
Nhạc Thiên cũng có thể tạm xem như là con nhà quan, cha cậu ta cục trưởng cục bảo vệ môi trường thành phố Thượng Hải, quyền thế đương nhiên không thể bằng được với chức phó cục trưởng cục cảnh sát nhưng cũng vẫn là có chức quyền, cho nên cũng có quen biết sơ sơ với Dư Ba. Dư Ba tìm đến cậu ta nhờ giúp, nhờ chút chuyện nhỏ, làm rộn lên một chút, cậu ta sao nỡ từ chối, cũng không dám làm mất lòng!
Đương nhiên, Nhạc Thiên cũng đã vì tiền đồ ngày sau của cha cậu ta mà giúp đỡ. Cũng giống như với những lãnh đạo ngành cảnh sát, ai mà không muốn xu nịnh, sau này biết đâu có lúc cần nhờ người ta, thế nhưng Nhạc Thiên cũng thật không ngờ, chuyện ban đầu vốn nắm chắc chín phần thắng sau cùng lại biến thành thế này!
Nhưng mà Nhạc Thiên cũng không lo lắng, nhóm thành viên của hội bóng đá trước kia chưa phải chưa từng gây chuyện, trong trường thường thì chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ. Lần này, tuy nói là bọn họ có dụng ý từ trước, nhưng người chịu thiệt lại cũng là bọn họ!
Nhạc Thên xoa xoa khuôn mặt vẫn còn đau, tên nhóc đó ra tay đúng là mạnh! Trận đánh này, nhất định sẽ có ngày cậu ta đòi lại!
Cửa phòng y tế bỗng mở, một y tá trung tuổi đứng ở cửa nói:
- Sao lại nhiều người như vậy? Ai không phải bệnh nhân thì xin mời ra ngoài! Các cậu ở trong này đông như vậy, rất bất lợi cho người bệnh nghỉ ngơi! Các cậu đến thăm bệnh nhân hay là đến để gây rối?
Đừng nghĩ nhóm sinh viên này cao lớn thô kệch, đối với những lời của y tá trường, nhóm này vẫn là không dám không nghe. Không nói không ít người trong đội bóng đá của họ bình thường khó tránh khỏi việc bị thương, đến phòng y tế là chuyện như cơm bữa. Chính giấy xin phép cũng cần phải nhờ đến phòng y tế mới có thể nghỉ được.
Đắc tội với phòng y tế trường, vậy chẳng khác nào tự làm mình mất mặt, vì thế mọi người cùng đều vui vẻ tạm biệt nhóm Nhạc Thiên.
- Nhạc Thiên, ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đoán lát nữa vợ cậu sẽ đến thăm cậu đó!
Mọi người ra khỏi phòng y tế, miệng vẫn cười toe toét.
Nhưng cũng có người trong nhóm đó để ý đến, có hai người đứng cạnh cửa phòng y tế, trong đó có một người mặt mũi thâm tím, hình như là vừa đánh nhau. Thế nhưng không ai để ý kỹ, đại học kinh tế cộng đồng Hoa Đông có hơn mười nghìn sinh viên, một nam sinh viên đứng trong số đó, vậy thì không phải quá nhạt nhòa sao?
Y tá lúc này mới quay đầu ra nói với Phương Minh Viễn:
- Các cậu muốn tìm họ sao? Nhưng tôi cảnh cáo các cậu, ở đây không được đánh nhau, ai dám trái lời, chờ bị xử phạt nhé!
Mấy người Nhạc Yên ở trong phòng cũng nghe thấy rõ. Triệu Noản nghiêng người liếc nhìn ra ngoài, lập tức mặt biến sắc nói:
- Hỏng rồi, tên nhóc đó đến đấy!
Mấy người Nhạc Yên lập tức lo lắng, người đứng ở cửa đúng là Lưu Dũng!
Phương Minh Viễn cười nói:
- Thưa cô, cô yên tâm. Chúng em chỉ tới để hỏi rõ nguyên nhân, nếu thật muốn đánh nhau thì đã không chỉ có hai người, lại càng không muốn làm sự việc đi ngược chiều gió. Cô thấy có đúng không ạ?
Nữ y tá cười nói:
-Hiểu được là tốt rồi! Hỏi xong thì qua đây, tôi trị thương cho!
Những lời nói ngọt bao giờ cũng chiếm được ưu thế.
Hai người Phương Minh Viễn vào phòng, cũng không đóng cửa phòng, tiện tay kéo chiếc ghế bên dựa ở cạnh qua, ngồi ngay trước mặt mấy người Nhạc Yên đang kinh ngạc. Hành động này không coi ai ra gì, dáng vẻ rất điềm tĩnh tự nhiên. trong lòng mấy người họ không khỏi phát run. Theo lý mà nói, Lưu Dũng sau khi bị gọi vào phòng huấn luyện quân sự, sao lại có thể đến đây nhanh chóng đến vậy?
-Đừng lo lắng! Đừng lo lắng quá!
Phương Minh Viễn nhìn lướt qua mọi người rồi nói.
-Tôi biết các anh chẳng qua chỉ là người ra mặt hành động thôi, người thực sự đứng sau điều khiển vụ này không phải các anh. Các anh đánh cũng đã bị đánh, đoán chừng còn có thể sẽ bị xử phạt nữa, nên chỉ cần thành thật trả lời mấy câu hỏi của tôi, tôi cũng không có hứng làm khó các anh.
-Cậu cho rằng cậu là ai?
Triệu Noãn không kìm nổi, vênh mặt lên hỏi.
- Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là các anh là ai! Các anh đều là những sinh viên năm cuối, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, năm sau các anh sẽ tốt nghiệp.
-Bất luận là các anh có định thi nghiên cứu sinh hay đi làm, thì vẫn phải kết thúc sự nghiệp học hành trước đã. Nếu vào lúc này các anh bị nhà trường xử phạt, mà lại là ngay trước ngày tốt nghiệp không xa, tôi nghĩ, các anh sẽ gặp phiền phức không hề nhỏ đâu?
Phương Minh Viễn nói với giọng vừa phải đủ nghe.
-Bạn của tôi thì không giống như các anh, cậu ấy mới nhập học, dù có bị xử phạt nặng, vẫn còn có bốn năm đại học, cũng đủ để xóa đi tất cả! Hơn nữa, bạn của tôi cũng không phải lo chuyện việc làm sau này, nói khó nghe một chút, hiện tại ngày nào cậu ta cũng có thể nằm ngủ thoải mái trên bãi biển, ăn chơi trác tang sống đến già.Cho nên, các anh hãy suy nghĩ kỹ một chút đến hậu quả nếu không muốn trả lời câu hỏi của tôi!
Mấy người Nhạc Yên lập tức bấn loạn, những lời này của Phương Minh Viễn đúng là đánh trúng điểm yếu sâu trong lòng họ. Nếu bị xử phạt nghiêm, lưu lại trong học bạ, vậy thì chuyện đi xin việc làm đúng là khó tránh khỏi phiền toái. Có lẽ Nhạc Thiên không cần để ý, có cha của cậu ta, thế nào cậu ta cũng tìm được việc, nhưng còn những người khác đang ngồi ở trong phòng, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu.
Hơn nữa Phương Minh Viễn nói vậy ý rất rõ ràng, hắn không sợ làm lớn chuyện, mà còn làm càng lớn càng tốt, dù sao thời gian cũng còn nhiều, chỉ cần không bị đuổi khỏi trường thì những chuyện khác không đáng lo! Đây mới là điều đáng sợ nhất! Nếu như một năm còn lại ở đây vô duyên vô cớ đi tìm phiền phức, đừng nói là được xử phạt, không có hình phạt mới cũng đã là cảm ơn trời đất lắm rồi!
-Cậu muốn uy hiếp chúng tôi sao?
Nhạc Yên khơi mào nói.
Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười, chỉ có điều nụ cười đó lại mang theo vài phần trắc ẩn:
- Tôi đúng là muốn uy hiếp các anh đấy!
-Cậu đang uy hiếp ai?
Ngoài cửa đột nhiên vang đến một giọng nói chanh chua.
Phương Minh Viễn quay đầu lại nhìn thì thấy có một cô gái trẻ đang đứng trước cửa phòng, mặc quần áo đồng màu, mái tóc vàng thả xõa trên vai, mặt trang điểm đậm, nhìn không rõ được màu da vốn có, đôi mắt óng ánh đương nhiên là gắn lông mi giả, hai tay đang chống nạnh nhìn hắn mà nói.
-Tiểu Lệ à…
Giọng Lạc Thiên làm Phương Minh Viễn nhớ lại, không khác giọng của người ở kiếp trước ngồi trên bồn cầu thảm thiết kêu cứu.
- Chị dâu!
-Chị dâu!
Mấy người khác trong phòng đồng thanh nói.
Người được gọi là Tiểu Lệ tiến vào vài bước, nhìn Nhạc Thiên mặt mũi xanh tím, lập tức lại quay qua nói như đay nghiến:
- Có phải là do các cậu đánh không? Đánh xong còn đến đây đe dọa à? Tôi sẽ đi tố cáo với nhà trường!
Giọng nói the thé của cô gái này lập tức vang đi khắp nơi, không chỉ có phòng y tế trường mới nghe thấy, mấy sinh viên nữ đang ở hành lang cũng phải giật mình xôn xao!