Mục lục
Trùm Tài Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Điền Trọng lật xem số liệu thống kê mấy ngày nay của phòng thống kế nộp lên, mừng rỡ miệng cũng không ngậm lại được. Công ty cổ phần Thế Gia mặc dù đang chiếm địa vị gần như thống trị trong việc bán máy chơi game, thế nhưng trong lĩnh vực máy chơi game gia dụng lại luôn bị Nintendo đè ở trên đầu, thỉnh thoảng có thể lật đổ vị trí của Nintendo cũng không duy trì được bao lâu, hơn nữa đó phần lớn đều là giai đoạn ban đầu khi bán ra loại máy chủ mới, hoặc là khi loại trò chơi đối kháng nào đó được chuyển vào MD. Giống như bây giờ, chỉ bởi vì một tin tức, lại thêm một lần hoạt động xúc tiến tiêu thụ, lượng tiêu thụ đã có tăng trưởng rõ rệt, đúng là trước nay chưa từng có.

Hơn nữa một vấn đề vốn có chút khó giải quyết, để Phương Minh Viễn lo liệu như vậy, đến Công ty điện ảnh Jade Bird gần như không mất chút công sức nào, Công ty cổ phần Thế Gia và Công ty điện ảnh Jade Bird đã đạt thỏa thuận, xây dựng một buổi chiếu phim dành riêng cho Công ty cổ phần Thế Gia, hơn nữa phí thu cũng không quá cao, ít nhất là ở trong khoảng mong muốn của Công ty cổ phần Thế Gia. Bàn chuyện kinh doanh dễ dàng như vậy đối với Vũ Điền Trọng mà nói, vẫn là tương đối hiếm có.

Nhất là Phó tổng của Công ty điện ảnh Jade Bird phụ trách việc này, trong lúc vô ý đã nói một câu cảm thán: “Nể mặt Phương cho dù các ông không trả tiền, chúng tôi cũng phải suy xét chứ”, lại làm cho Vũ Điền Trọng ý thức được, lực ảnh hưởng to lớn của Phương Minh Viễn đối với Công ty điện ảnh Jade Bird đã vượt ngoài tưởng tượng của ông.

Vốn Vũ Điền Trọng mạnh mẽ thúc đẩy việc Phương Minh Viễn ra nhập cổ Công ty cổ phần Thế Gia, chủ yếu là nhìn lực ảnh hưởng của Phương Minh Viễn trong giới hoạt hình và trò chơi ở Nhật Bản. Kéo hắn vào trận doanh của Công ty cổ phần Thế Gia, thứ nhất có thể làm phong phú phần mềm trò chơi MD, thứ hai cũng là vì không cho hắn gia nhập vào trận doanh của Nintendo. Nintendo vốn một mực đè đầu Công ty cổ phần Thế Gia nếu lại có Phương Minh Viễn gia nhập liên minh, chẳng phải là hổ sinh hai cánh sao, càng thêm khó đối phó.

Mặc dù nói, về sau sự xuất hiện của Cameron làm cho ông ý thức được tác dụng của Phương Minh Viễn còn không chỉ có như thế, nhưng cũng không nghĩ tới, lực ảnh hưởng của hắn đối với Công ty điện ảnh Jade Bird và Cameron không ngờ đã tới mức độ này, một nước cờ này đi được quả nhiên không có sai.

Tuy nhiên, vui sướng rất nhiều, Vũ Điền Trọng cũng không khỏi có chút đau đầu, giá trị của Phương Minh Viễn hiện giờ đối với Công ty cổ phần Thế Gia đã càng ngày càng quan trọng. Lúc này Công ty cổ phần Thế Gia sở dĩ dám giảm giá bán MD xuống năm phần trăm, cũng là bởi vì Nhà máy điện tử Đức Quang đã chính thức sản xuất, MD giá rẻ đã không ngừng cuồn cuộn từ Hoa Hạ vận chuyển về nước, cho dù đã giảm giá xuống năm phần trăm cũng đủ đảm bảo việc tiêu thụ máy chơi game của Công ty cổ phần Thế Gia đạt được đủ lợi nhuận.

Giá trị càng lớn, vậy thì hồi báo đạt được cũng càng lớn, cái giá phải bỏ ra và kết quả đạt được phải có quan hệ trực tiếp, đây mới là cơ sở phát triển lâu dài của một xí nghiệp. Với năng lực của Phương Minh Viễn, trước mắt cổ phần của hắn ở Công ty cổ phần Thế Gia không khỏi có chút ít ỏi. Vũ Điền Trọng không thể không suy xét, nếu chẳng may Nintendo và Sony đưa ra cổ phần khả quan hơn đến hấp dẫn hắn, Phương Minh Viễn có thể bỏ Công ty cổ phần Thế Gia mà đi hay không?

Dù sao cho tới bây giờ, cống hiến của Phương Minh Viễn đối với Công ty cổ phần Thế Gia, đã vượt xa cái mà Công ty cổ phần Thế Gia có thể cho hắn. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần Nintendo hoặc Sony trả giá lớn, Phương Minh Viễn gia nhập bọn họ cũng không phải không có khả năng. Nghĩ đến đây, Vũ Điền Trọng không khỏi lại thầm thở dài một hơi.

Lúc trước thuyết phục các thành viên ban giám đốc của Công ty cổ phần Thế Gia đồng ý cho Phương Minh Viễn nhập cổ đã mất rất nhiều công sức, hiện giờ mới qua một năm lại muốn gia tăng cổ phần, chỉ sợ những lão già trong ban giám đốc sẽ không dễ dàng đáp ứng. Gia tộc Vũ Điền mặc dù là một trong những cổ đông quan trọng của Công ty cổ phần Thế Gia, nhưng khoảng cách với một nhà độc tài còn có khoảng cách không nhỏ, chuyện này, chỉ sợ lại phải phí một phen trắc trở.

Vui và buồn của Vũ Điền Trọng, Phương Minh Viễn hiện giờ không rảnh mà bận tâm. Hắn lúc này đang ở Bành Từ, đang đau đầu vì điều hành vật tư cứu tế quyên tặng.

Nạn lũ lụt cuối cùng vẫn tới đúng hẹn, trong một tuần liên tiếp đổ mưa to, tạo thành mực nước các sông lưu vực sông Hoài tăng đột biến, rất nhanh đã đạt tới mực nước báo động, hơn nữa một số địa phương cũng bởi vì mưa to mà xuất hiện lũ quét, lở đất. Đến ngày hai mươi tám tháng sáu, lưu vực sông Hoài bởi vì nước lũ, mưa lớn mà sinh ra các loại tai họa, đã làm hơn sáu mươi người chết, gần trăm ngàn người bị ảnh hưởng với mức độ khác nhau. Những vật tư cứu tế của Phương Minh Viễn dự trữ trước đó cuối cùng đã tới lúc phát huy công dụng.

Bành Từ có vốn được nói là “Đông gặp sông Hoài, Tây giáp cao nguyên, Nam cắt sông Hoài, Bắc thông Sơn Đông”, được mệnh danh là “cửa ngõ của năm tỉnh”. Là nơi giao nhau của hai tuyến đường sắt Bắc Kinh-Thượng hải và tuyến đường sắt Lũng Hải.

Thành phố Bành Từ trước đây là hạ lưu của ba nhánh Nghi Hà, Thuật Hà, Tứ Hà, lấy Hoàng Hà làm ranh giới phân thành hai hệ thống sông là phía bắc của Nghi hà, Thuật hà, Tứ hà và phía nam của hệ thống sông Tuy hà, An hà. Trong vùng sông ngòi chằng chịt, đầm trạch hồ chứ nước nhiều như sao trên trời, trong đó có 2 đập chứa nước loại lớn, 5 đập loại trung bình và có tới hơn mười tám đập loại nhỏ cùng với rất nhiều các công trình thủy lợi như cầu cống…đã bước đầu hình thành nên một hệ thống sông, hồ, đập nước liên kết với nhiều chức năng như chống lũ, tưới tiêu, vận tải, thủy sản…

Nhưng đối mặt với mưa to trong một tuần liên tiếp, những công trình thủy lợi phần lớn được xây dựng trong hai mươi năm sau khi dựng nước đã không có mấy tác dụng. Vì tránh để nước lũ phá đê, cũng vì tránh cho nội thành Bành Từ xảy ra tổn thất kinh tế lớn hơn nữa, Ban phòng chống lũ lụt địa phương không thể không vận dụng phân luồng nước lũ vào những nơi trữ nước lũ. Mà mấy vạn dân chúng ở trong khu trữ nước lũ liền trở thành người bị hại của trận thiên tai này.

- Lợi dụng địa phương trũng phân luồng nước lũ đảm bảo an toàn cho đê sông gọi là khu xả lũ. Thành lập khu xả lũ là một hành động bất đắc dĩ hi sinh lợi ích cục bộ đảm bảo an toàn cho thành thị trọng điểm, địa khu trọng điểm.

Một vị lãnh đạo Ban chỉ huy chống lũ cứu tế địa phương giải thích với mấy người Tô Ái Quân.

- Nhưng vì sao trong khu xả lũ còn có nhiều dân chúng sinh sống như vậy, bọn họ không biết nơi này là khu xả lũ sao? Một khi lưu vực sông Hoài phát sinh lũ lụt, nơi này của bọn họ có thể biến thành một biển nước lớn, khi bọn họ xây dựng nhà ở, nhà xưởng ở đây lại không suy xét qua điểm này sao?

Tô Ái Quân có chút khó hiểu nói. Trong suy nghĩ của anh ta, nếu nơi này được coi là khu xả lũ, như vậy nơi này hẳn là không có nhiều dân chúng sinh sống, mà phải biến nơi này thành một vùng thấp hoặc là trực tiếp biến thành hồ nước.

- Giáo sư Tô, ngài có điều không biết, chúng tôi nơi này người nhiều đất ít, nếu chuyển cư dân nơi này ra khỏi vùng xả lũ căn bản là không có nói để bố trí sinh sống, cũng không có biện pháp giải quyết việc làm cho bọn họ. Hơn nữa trước kia, khu xả lũ này cũng không phải thường xuyên sử dụng, lần này là lần đầu tiên sử dụng sau năm bảy mươi chín, ngài tính xem, mảnh đất to lớn như vậy đã bao nhiêu năm bỏ không cũng vô cùng đáng tiếc.

Vị Chủ nhiệm Trương kia giải thích, làm người phụ trách vật tư cứu tế quyên tặng lần này của siêu thị Carrefour, Tô Ái Quân lại có chức danh giảng viên Đại học giao thông, những lãnh đạo địa phương này đối với anh ta cũng tương đối khách khí.

Tô Ái Quân gật gật đầu nhận lời giải thích của ông ta. Đất ít người nhiều, điều này đối với Hoa Hạ mà nói quả thật là một vấn đề không thể lảng tránh. Muốn giải quyết vấn đề này, vậy cũng không phải là một hai đời người có thể làm được.

- Tại đây, tôi đại diện cho Ban chỉ huy chống lũ cứu tế Bành Từ, cảm tạ sâu sắc giáo sư Tô, cùng siêu thị Carrefour lúc này đã quyên tặng vật tư cứu tế. Xin hỏi giáo sư Tô, những vật tư cứu tế đó có phải đã chuyển đến Bành Từ rồi hay không?

Chủ nhiệm Trương mỉm cười nói:

- Nếu như đã tới rồi, như vậy xin mời giáo sư Tô đại diện bên đó giao chúng cho Ban chống lũ cứu tế thống nhất quản lý, để thuận tiện ngày sau phân phát.

Lần này, siêu thị Carrefour vẫn chưa chính thức khai trương ở Bành Từ quyên tặng cho Bành Từ chăn màn, dược phẩm, thực phẩm trị giá mười triệu nhân dân tệ. Người quyên tặng lớn như vậy không ngờ lại là một công ty liên doanh với một công ty Hongkong, nhưng thật sự làm cho các lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố vui mừng một hồi, đây chính là khoản quyên tặng lớn nhất mà Bành Từ thu được từ khi gặp tai họa đến nay.

- Chủ nhiệm Trương, đại bộ phận vật tư cứu tế đã chuyển đến trạm phía Nam thành phố Bành Từ để ở trong kho hàng, còn có một bộ phận thực phẩm đã bắt đầu vận chuyển, nếu như phương diện đường sắt không có vấn đề gì, phỏng chừng phải đến ngày mai, mới có thể vận chuyển đến trạm phía Nam. Nếu như Chủ nhiệm Trương đã nhắc tới, như vậy chúng ta hiện tại đi kho hàng trạm phía Nam, mời Chủ nhiệm Trương nghiệm thu.

Tô Ái Quân đứng dậy nói.

Vị Chủ nhiệm Trương kia cũng không khách sáo, vào thời điểm khẩn trương này, những vật tư cứu tế đó tất nhiên là càng sớm lấy đến tay càng tốt, cũng đỡ phải đêm dài lắm mộng. Phải biết rằng rất nhiều xí nghiệp của Hoa Hạ, trên thể diện làm rất tốt, ở đại hội quyên tiền một người hô tích cực hơn so với một người, nhưng tới khi cần bọn họ thực sự bỏ tiền ra thì cả đám khóc than, quyên một triệu cuối cùng có thể thu tới tay năm trăm ngàn cũng là kết quả không tồi rồi.

Đoàn người đi ra Ban chỉ huy chống lũ cứu tế, chỉ thấy bầu trời phía Nam lại âm trầm xuống, một đám mây đen theo cơn gió từ phía Bắc nhẹ nhàng bay tới.

- Trời lại muốn mưa nữa rồi? Dự báo thời tiết không phải nói hôm nay không mưa sao?

Chủ nhiệm Trương không khỏi oán giận nói. Khi nói chuyện, có một chiếc xe con chạy tới trước cửa Ban chỉ huy chống lũ cứu tế, là một chiếc Toyota Nhật Bản.

- Giáo sư Tô, Chủ nhiệm Trương, hay là ngồi xe của chúng tôi đi.

Lâm Liên nãy giờ vẫn chưa nói câu gì nhẹ giọng nói:

- Trên đường tới đó không ít chỗ bị ngập nước.

- Xe của các cô? Xe của các cô không sợ ngập nước?

Chủ nhiệm Trương kinh ngạc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK