Đúng lúc Phương Minh Viễn bước vào cửa khu biệt thự, Tôn Chiếu Luân đã đợi ở đây được một lúc rồi, Vũ Điền Quang Ly mượn cớ về phòng, để Phương Minh Viễn và Tôn Chiếu Luân thoải mái bàn bạc.
- Chú Tôn, chú có việc gì vậy, có việc gì thì cứ gọi điện cho cháu là được rồi, đâu cần phải phiền chú đến tận đây thế này.
Phương Minh Viễn đối với Tôn Chiếu Luân có thể coi là rất kính trọng, nói thế nào thì siêu thị Carrefour cũng nằm trong tay của Tôn Chiếu Luân, đã phát triển đến ngày hôm nay rồi, mặc dù có ý tưởng hay của Phương Minh Viễn, song nếu không có Tôn Chiếu Luân thực hiện thì cho dù là với khả năng của mấy người nhà họ Phương kia cũng không thể đạt được thành tích lớn như thế trong một thời gian ngắn.
- Cậu Phương công việc bận rộn, có nhiều việc không thể nói rõ qua điện thoại được, tốt nhất vẫn là trực tiếp gặp mặt nói. Ha ha, hai chiếc xe của chúng ta, bây giờ đi trên đường cứ như là cảnh sát giao thông ý, thực giống như cả đường đều là đèn xanh, lái vèo qua một cái cũng chả mất bao nhiêu thời gian, chú vẫn còn ở trong xe ngủ một giấc.
Tôn Chiếu Luân cười nói
- Đây liệu có coi là đang hưởng thụ quyền lực không?
Phương Minh Viễn không kìm nổi cười, trải qua trận phong ba mấy ngày vừa rồi, chỉ e rằng hiện tại trong thành phố Phụng Nguyên, cho dù cảnh sát giao thông, cảnh sát hình sự hay là cảnh sát bình thường, đối với những người của siêu thị Carrefour đều phải nhìn bằng một con mắt khác. Trên xe của Tôn Chiếu Luân có gắn biển của cảnh sát đặc công, lại còn có cả giấy phép thông hành của phòng cảnh sát tỉnh, mấy cảnh sát giao thông kia đương nhiên là phải làm thế nào đó cho phải phép. Vốn ý tưởng của Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm còn muốn cho chiếc xe kia một cái đèn xe cảnh sát, sau lại bị Phương Minh Viễn từ chối.
Phương Minh Viễn không phải thánh nhân, tình hình xã hội như vậy, hắn cũng chỉ có cách là giữ mình trong sạch mà sẽ không đi châu chấu đá xe, mấy chiếc xe có đèn cảnh sát của công tử con nhà giàu ăn chơi chát tán hay mấy thương gia có chút quan hệ thậm chí là của mấy nhân viên nhà nước kia đã trở thành một trào lưu trong xã hội rồi, trừ khi là chính quyền cấp trên kiên quyết chỉnh đốn lại, nếu không thì với sức lực của một người thì cũng chỉ như muối bỏ biển, ngược lại còn để mình rơi vào cảnh đối đầu với giai cấp, việc này với Phương Minh Viễn mà nói đúng là lợi bất cập hại.
- Bên phía chị Thu Hạ đã thông báo sang, chỉ còn vài ngày nữa, sẽ chuyển hai chiếc xe Mercedes-Benz đến, một chiếc cho chú Tôn, chiếc còn lại là dùng làm xe chuyên đón khách quý, sau hôm nay, khó tránh khỏi sẽ có bạn bè nước ngoài, Santana có vẻ không phù hợp với địa vị của chúng ta và công ty nữa.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Quách phu nhân không phải dự định tặng cậu một chiếc Porsche thể thao sao? Sao cậu Phương lại từ chối?
Tôn Chiếu Luân cũng biết việc này lại còn trêu Phương Minh Viễn.
- Xe thể thao, dùng để tán gái, hóng gió, với tình hình giao thông của Trung Quốc, lái xe thể thao không khác gì làm hỏng xe, hơn nữa, hiện nay tôi cũng chưa có giấy phép lái xe, có khi phải nhờ anh Trần lái xe cho tôi, chẳng lẽ không phải anh Trần lái xe chở tôi theo sao?
Phương Minh Viễn tưởng tượng, cả người nổi da gà – sao lại có cảm giác như một Gay như vậy chứ?
Tôn Chiếu Luân không khỏi bật cười, Phương Minh Viễn nói cũng đúng, hiện giờ bất kể là Phụng Nguyên hay là Bắc Kinh, tình trạng đường xá mà so sánh với Hồng Kông vẫn có khác biệt lớn, càng không nói đến so sánh với các nước phát triển Âu Mĩ, những chiếc siêu xe ấy mà đi trên đường của Trung Quốc thì đúng là không thể phát huy tính năng của nó, ngược lại sẽ dễ gây ra tai nạn giao thông, còn không bằng BMW thì có lẽ thực tế hơn.
- Nếu không thì đi Cadillac cũng được, ít ra thì cậu Phương cũng có thể nghỉ ngơi chút khi đang đi trên đường.
- Chú Tôn, chú tha cho tôi đi, như vậy chẳng phải tôi sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người sao, còn muốn đến trường học cũng khó.
Phương Minh Viễn vẻ mặt đau khổ nói. Hiện tại có Trần Trung và Vệ Hưng Quốc phụ trách lái xe đưa đón cũng đủ làm người ta chướng mắt rồi, bây giờ lại đi xe Cadillac đến trường trung học thì chẳng khác gì làm náo loạn lên sao!
Tôn Chiếu Luân không nói gì mà liên tục lắc đầu, xem ra, Phương Minh Viễn vẫn còn ở trung học, với năng lực của y, thì cho dù là cái mác của trường đại học danh tiếng ở Hồng Kông hay nước ngoài cũng có khối trường tiếp nhận, nhưng mà y lại quyết ở lại trường trung học không chịu rời, cứ phải tuân theo trình tự mà lên lớp, còn phải xin phép nghỉ học này nọ, sao phải khổ vậy chứ? Nhưng mà người ta là ông chủ, y còn nói được gì nữa
- Cậu Phương, lần này tôi đến chính là vì việc chốt danh sách các nhân viên đến tập đoàn Wal-Mart của Mĩ tập huấn.
Tôn Chiếu Luân, rút ra mấy tờ danh sách, đưa cho Phương Minh Viễn nói:
- Nhóm đầu tiên chủ yếu là chọn trong số những người trẻ tuổi, bình thường họ không có gánh nặng gì về gia đình mà tuổi thì trẻ, khả năng học ngoại ngữ sẽ tốt hơn, cũng dễ thích nghi với cuộc sống bên đó hơn, cậu Phương xem, nếu không có gì phải bàn bạc nữa, thì mấy ngày nay sẽ tiến hành chọn lựa từ các cửa hàng, cho đi học tiếng Mĩ cấp tốc.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, hắn hiểu được ý của Tôn Chiếu Luân, những nhân viên đã lớn tuổi ở siêu thị Carrefour sẽ không được chọn.
Phương Minh Viễn đại khái lật qua lật lại bản danh sách xem, nói thật, hiện nay siêu thị Carrefour, ngoài những cán bộ của siêu thị Carrefour ở Bình Xuyên ra, đối với những người trong danh sách này mà nói thì gần như chẳng quen biết ai cả, đến cái ấn tượng cơ bản nhất cũng chẳng có.
- Chú Tôn, việc này tự chú quyết định đi, với những nhân viên này, tôi tin các chú sẽ rõ hơn, nhưng mà, những người ra nước ngoài này, nhất định phải nghiêm khắc với họ, không được để cho họ ở nước ngoài gây ra rắc rối gì được, như vậy chúng ta sẽ rất bị động.
Tôn Chiếu Luân gật gật đầu, với người sống trong nước vài năm như y, đối với tình hình chính trị của Trung Quốc mà nói cũng tương đối hiểu, việc hợp tác giữa siêu thị Carrefour và tập đoàn Wal-Mart phải duy trì một thời gian dài, nếu như mấy người được cử đi này ở Mĩ gây ra chuyện, động chạm đến chính trị, rất có thể sẽ làm hỏng việc
- Tôi sẽ nghiêm khắc chỉnh đốn họ.
- À đúng rồi, chú Tôn, chút nữa chú giao lại công việc của Lâm Khải Đông và Hạ Thiên, chính là cha của chị Liên và bạn của chú ấy, lại cho người khác làm thay, hai người này chú sẽ dùng vào việc khác
Phương Minh Viễn vỗ trán nói, suýt nữa lại quên việc này.
- Được rồi, không thành vấn đề.
Tôn Chiếu Luân thu lại danh sách nói. Lâm Khải Đông và Hạ Thiên cũng là cán bộ cấp trung của chi nhánh siêu thị Carrefour, người có thể làm thay công việc của bọn họ cũng khối người, việc này đối với siêu thị Carrefour mà nói cũng chẳng có ảnh hưởng gì to tát cả.
- Hôm nay cậu Phương đến xí nghiệp điện tử Đức Quang bàn bạc với bí thư Triệu đến đâu rồi? Điều kiện của họ có đáp ứng nhu cầu của chúng ta không?
Tôn Chiếu Luân chuyển đề tài, hiện nay ở Phụng Nguyên, nếu không có Phương Minh Viễn, những việc rắc rồi đều do y giải quyết, sự thành lập của xí nghiệp hợp tác này phần lớn công việc đều do y phụ trách.
- Haiz.. đừng nhắc nữa!
Phương Minh Viễn thở dài, hắn nói lại một cách ngắn gọn đầu đuôi sự việc, lại lấy ra tư liệu về xí nghiệp điện tử mà Phan Viện Quân và Mẫn Minh Hoa đưa cho y, còn có cả những chính sách ưu đãi mà khu Nhạn Tháp đưa ra cho Tôn Chiếu Luân xem.
Tôn Chiếu Luân cũng có chút giật mình, không thể ngờ răng hai vị lão làng của khu Nhạn Tháp này lại vì tranh giành hạng mục này mà có thể làm đến bước này, thế này chẳng khác gì đánh thẳng vào mặt Triệu Tự An sao? Nhưng mà y nghĩ lại liền thấy bình thường trở lại. Thiên hạ rộn ràng, vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo, vì lợi mà tới. Người trong quan trường, tất nhiên phải vì con đường làm quan của mình thôi. Như ở Phụng Nguyên từ khi mở cửa đến nay, nếu tính trước sau cũng đã đầu tư vào mấy lần, dự án đầu tư lớn nhất, ở khu của ai thì hồ sơ của người ấy trên lãnh đạo lại được tăng thêm chiến tích, lúc này không tranh giành mới là chuyện lạ.
Tôn Chiếu Luân trầm ngâm một lát, lúc này mới tiếp tục hỏi:
- Cậu Phương, đề nghị của khu Nhạn Tháp đúng là cũng hấp dẫn đấy, xem ra họ cũng khá vất vả với hạng mục này rồi, thế thì cậu Phương, cậu có suy nghĩ như thế nào...
Phương Minh Viễn rót thêm cho Tôn Chiếu Luân một tách trà nữa, đến lúc này y nói:
- Chú Tôn, nói thật, tôi vẫn nghiêng về phía khu Li Sơn hơn.
- Vì sao?
Tôn Chiếu Luân có chút không hiểu, hỏi. Thương nhân lấy lợi ích làm trên hết, với tình hình trước mắt, những điều kiện ưu đãi mà khu Nhạn Tháp đưa ra có lợi hơn cho nhà họ Phương so với những điều kiện của khu Li Sơn, mà nói cho cùng thì cái xí nghiệp này đặt ở khu Li Sơn hay khu Nhạn Tháp thì đối với sản xuất của xí nghiệp sau này cũng không có ảnh hưởng gì, như vậy, đặt tại khu Nhạn Tháp rõ ràng sẽ có nhiều lợi nhuận hơn.
Phương Minh Viễn trong nhất thời cũng không biết phải làm thế nào để giải thích với Tôn Chiếu Luân. Kiếp trước, vì để tranh giành hạng mục này, lãnh đạo các tỉnh khắp cả nước, khi đối mặt với các nhà đầu tư thì đưa ra đủ các loại chính sách ưu đãi, kết quả là khắp nơi cạnh tranh nhau không có trình tự gì cả, không những ảnh hưởng đến thu nhập thuế của nhà nước, mà còn ảnh hưởng đến cuộc sống của nhân dân các vùng. Phương Minh Viễn rất có ấn tượng về việc này bây giờ được tái sinh lại lần nữa, mặc dù không thể ngăn cản được việc này trên cả nước, song y lại không muốn mình trở thành cái loại người mà chính bản thân cũng ghét cay ghét đắng,vì lợi ích mà tranh giành.
- Người, quan trọng là con người! Chú Tôn, nói thật, tôi cho rằng, nếu như thật sự định thành lập một xí nghiệp trăm năm như vậy thì chút lợi ích nhỏ này không đáng để nhắc tới, cái cháu quan tâm là sự phát triển của xí nghiệp trong mấy chục năm tới đây cần sự ổn định, mà ở trong nước, sự ổn định phần lớn là dựa vào thái độ của chính phủ, nói một cách chính xác là vấn đề thái độ của mấy ông quan chức. Chức quyền của Phan Viện Quân và Mẫn Minh Hoa như thế nào, cháu cũng không rõ lắm, nhưng ít nhất trước mắt cháu cũng không dám khẳng định tất cả những gì mình nói về họ đều là thật sự chính xác, còn Triệu Tự An thì đã từng có quan hệ hợp tác với chúng ta, đến nay cũng gần ba năm rồi, nếu mang ra so sánh, chú nói xem cháu sẽ tin ai hơn đây?