Ban đêm trong tiểu viện có thể nhìn thấy trên bầu trời một vòng trăng sáng, Trung Quốc năm 88 ô nhiễm còn chưa tới mức nghiêm trọng như kiếp trước của Phương Minh Viễn, trại an dưỡng suối nước nóng lại nằm ở vùng ngoại thành, cho nên còn có thể ở dưới trời sao hưởng thụ ánh trăng sáng tỏ kia.
“Tôi không phải Lôi Phong, cũng không muốn làm người tốt gì cả, người tốt không dài mệnh, người xấu sống ngàn năm! Mà ngay cả việc Tần Cối bao năm qua, cũng chưa thể lật lại bản án, ha hả.”
Phương Minh Viễn tự giễu cười cười nói. Hắn chỉ người nhà mình biết chuyện nhà mình, hắn chỉ có điều không làm được như đám thương nhân vô lương kiếp trước, điên cuồng hút máu người dân. Lại càng không muốn cho dân chúng giống chính mình kiếp trước mắng bọn gian .
Đương nhiên lý do sâu thẳm càng không thể nói ra.
Tuy rằng nói Trung Quốc luật bất thành văn, không giống Âu Mĩ có thói quen thực hành theo pháp luật. Nhưng làm theo thông lệ vẫn đang là không thể bỏ qua. Nếu mình và nhà họ Quách đầu tư, không kiêng nể gì mà cứ thô bạo mà chiếm lấy đất, giải phóng mặt bằng cũng là một đổi một, tính phí tổn theo diện tích dư thừa, như vậy ngày sau cho dù là Hong kong đầu tư vào hay là nước ngoài đầu tư, muốn đầu tư vào Phụng Nguyên và tỉnh Tần Tây, tất nhiên phải chịu ảnh hưởng. Nếu mình có đủ tiềm năng để đầu tư vào trước Hong Kong và người nước ngoài, chắc chắn thành công ở Phụng Nguyên và cả tỉnh Tần Tây. Như vậy bọn tư bản và bọn quan chức xấu xa nếu muốn phá hoại, thì giá phải trả cao gấp trăm ngàn lần kiếp trước. Cho dù cuối cùng ra sao, ít nhất chính mình không thẹn với lương tâm.
Tuy rằng trong thời gian ngắn thì áp lực tài chính sẽ lớn hơn nhiều, nhưng có máy móc của Nhật Bản và tài chính nhà họ Quách hậu thuẫn, còn kiến thức của mình đi trước thời đại gần hai mươi năm, thật sự là không có gì khó. Hơn nữa hai mảnh đất ngày sau tăng giá trị, đủ để hắn kiếm đầy bồn đầy bát. Còn có gì phải oán trách?
- Tần Cối? Là Tần Cối hại chết Nhạc Phi?
Vu Thu Hạ lấy làm lạ nói. Trong trí nhớ nếu nói đến Tần Cối, mười phần đều là chỉ một vị này. Vì ông ta lật lại bản án? Như thế nào trở mình? Đây chính là gian thần bị người trong nước đóng đinh lên cột sỉ nhục.
- Đương nhiên là ông ta, ngoại trừ ông ta, từ triều đại nhà Tống về sau, người trong nước tri thức văn hóa, còn có người nào họ Tần đặt tên Cối?
Phương Minh Viễn tiện tay ném hòn đá xuống hồ nước, tạo ra mấy vòng tròn nước, Tình Nhi thấy được hoan hô nhảy lên không ngừng.
- Sao lại lật lại bản án? Vu Thu Hạ lại tò mò. Loại người này trong lịch sử bị người trong nước công nhận là một nhân vật đại gian nịnh thần, không ngờ còn có thể trăm ngàn năm sau được lật lại bản án, thật sự là rất vớ vẩn.
-Nhạc Phi là tội nhân phá hủy lịch sử đoàn kết dân tộc, Tần Cối tự nhiên chính là công thần có công xúc tiến hòa hợp dân tộc Trung Quốc.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói. Những chuyện thế này kiếp trước chỉ có đám người "Chuyên gia” và "Khiếu thú" mới có thể nói ra.. Bọn họ da mặt dày tuyên bố Khổng Tử là người Hàn Quốc. Hàn Quốc vào đời Tống Trung Quốc, từng chiếm cứ toàn bộ phía Bắc Trường Giang. Nhóm “Khiếu thú” Hàn Quốc cho rằng đã rõ như vậy. Tuy nhiên mấy chuyện này còn vài năm sau mới có thể đồn đại tràn lan lên như nấm mà ở Trung Quốc.
- Hả?
Vu Thu Hạ khó tin mà há hốc miệng, không ngờ còn có lý luận vớ vẩn như vậy. Thế này chẳng phải là nói, bởi vì sau này Mỹ Anh liên minh, liền dứt khoát phủ nhận cuộc chiến tranh giành độc lập của Mĩ sao?
- Cánh rừng lớn loài chim nào cũng có, cưỡi ngựa trắng không nhất định là Vương tử, cũng có thể là Đường Tăng mà, mang cánh không nhất định là thiên sứ, cũng có thể là người chim đó.
Phương Minh Viễn ném đá vào nước, kết thúc câu chuyện.
Vu Thu Hạ lúc này đã ôm Tình Nhi cười cười run hết cả người, mấy từ ngữ trong kiếp trước của Phương Minh Viễn cô chưa từng nghe qua, không thể chống cự nổi. Đôi mắt Tình Nhi mở to, cô còn nhỏ, còn chưa hiểu Phương Minh Viễn đang nói cái gì, chỉ có điều thấy mẹ cười ngặt nghẽo, cũng cất tiếng cười trong trẻo.
- Ôi!
Hơn nửa ngày Vu Thu Hạ mới ngưng cười, ôm bụng đau do cười nói:
- Thằng nhóc, sau này có thể nói chuyện nghiêm túc, đừng đùa giỡn nữa được không? Thật là, mấy chuyện cười đó sao em có thể nghĩ ra vậy?
Phương Minh Viễn sờ sờ cái mũi, hiện giờ đừng nói inte , TV còn không thông dụng, kênh truyền hình còn chỉ có hạn, việc này không có cách nào nói rõ ràng cùng Vu Thu Hạ, cho nên cũng chỉ có cam chịu cách nói của Vu Thu Hạ.
- Quyết định của em, chị đã nói qua cùng ông nội Tình nhi, có muốn biết ý kiến lão nhân gia không?
Vu Thu Hạ con kẹp gái ở giữa hai chân, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của cô bé, nhìn Phương Minh Viễn bướng bỉnh mà cười nói.
- Điều đó là đương nhiên!
Phương Minh Viễn mắt sáng ngời. Ông Quách đã kinh doanh mấy chục năm, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tao ra một đại gia nghiệp, có lẽ tầm nhìn tương lai không xa như Phương Minh Viễn, nhưng ý kiến của ông tuyệt đối là nhận thức chính xác.
- Ông nói, em có một ý niệm kinh doanh rất tốt. Trong nhiều thời điểm, ở trên thương trường là không thể cân nhắc lợi nhuận kinh doanh nhiều hay ít, phải biết nhìn xa. Kinh doanh nếu muốn lâu dài, không cần mỗi một lần đều kiếm được nhiều tiền từ đối phương, kinh doanh chỉ có hai bên cùng thắng mới có thể được lâu dài. Như việc đầu tư lúc này đây, khi em đầu tư vào phương diện khác ở tỉnh Tần Tây cũng sẽ bởi vậy mà được lợi, dân chúng hoan nghênh, sẽ càng được bọn quan chức hoan nghênh. Trung Quốc, đúng là vẫn còn một chính phủ chủ đạo thị trường, có thể cùng cơ quan chính phủ có quan hệ hợp tác tốt đẹp, mới có thể tiến vào thị trường như cá gặp nước.
- Dạ!
Phương Minh Viễn nghe được hai mắt sang ngời. Ông Quách quả nhiên không phải người bình thường, liếc mắt một cái đã nhìn thấu mình hơn phân nửa.
- Tuy nhiên, ông cũng muốn chị hỏi em một chút, em hiện giờ đã vươn tới ngành công nghiệp phim hoạt hình, ngành công nghiệp phần mềm, ngành ăn uống, du lịch, thương mại bán lẻ, tương lai rất có thể xâm nhập ngành bất động sản, mục tiêu của em rốt cuộc là ở đâu? Tung lưới đầy trời, trọng điểm vớt không phải là không thể được, nhưng em nên chọn ngành chuyên môn chủ đạo cho mình. Thế giới này rất rộng lớn, mỗi một ngành sản xuất bên trong đều ẩn chứa của cải thật lớn, Trung Quốc vừa mới mở cửa, cơ hội có rất nhiều. Nhưng nhiều mà tạp, cuối cùng lại không bằng ít mà tinh. Em đứng đầu trong một lĩnh vực trọng yếu có ảnh hưởng xã hội lớn hơn so với việc em nắm giữ nhiều lĩnh vực.
Thuật lại hoàn toàn lời ông Quách nói, Vu Thu Hạ nhìn Phương Minh Viễn lâm vào trầm tư, trong lòng lại vẫn đang hồi tưởng lời cha chồng dặn dò.
Vì càng hiểu biết về Phương Minh Viễn, cha chồng thậm chí còn cố ý mà tự mình tuyển người đi tới Nhật Bản, tiến hành điều tra tình hình tiêu thụ mấy bộ tác phẩm của Phương Minh Viễn ở thị trường Nhật Bản, Việc này trong vài năm qua, chỉ có xí nghiệp lớn thậm chí còn là tập đoàn tài chính mới có thể hưởng thụ đãi ngộ này. Mà tin tức nhận được, cũng là khiến cha chồng càng kinh ngạc. Hiện giờ Phương Minh Viễn trong giới phim hoat hình ở Nhật Bản, không ngờ đã là có chút danh tiếng. Tuy rằng không thể so sánh với các nhãn hiệu hoạt hình lâu đời, nhưng ở thế hệ mới, đứng đầu chính là “U Du Bạch Thư”, thực đã giúp thiếu niên này đứng vững vàng. Mà hai trò chơi của hắn phát hành ở Nhật Bản cũng chiếm cứ thị trường khả quan. Tiền lời tương đối khả quan, hơn nữa theo thời gian chuyển dời, lực ảnh hưởng của xu thế này còn có thể tiếp tục khuếch trương.
“Thời đại đại hàng hải” tuy chưa bán, nhưng đã chiếm được sự ủng hộ của thanh niên Nhật Bản, mọi người đều chờ mong, người mới nổi tiếng ở Nhật Bản lúc này sẽ ra được tác phẩm gì nữa.
Đối với một thiếu niên như vậy, ông Quách cũng cảm thấy không hiểu hết. Cho nên, về việc Phương Minh Viễn mượn tiền Vu Thu Hạ, thậm chí còn là liên hợp đầu tư, ông Quách chẳng những không phản đối, ngược lại mơ hồ có ý ủng hộ. Vốn có ý muốn Vu Thu Hạ giúp đỡ Phương Minh Viễn, tất nhiên là vui vẻ được nhìn thấy kết quả này.
Nhưng hôm nay, cuối cùng sau khi trò chuyện, cha chồng không ngờ lại, nói nếu Phương Minh Viễn còn muốn tiếp tục mau chóng khuếch trương, nhà họ Quách có thể tái điều động một phần tài chính liên hợp đầu tư, theo như lời ông, một phần tài chính, ít nhất tới trăm triệu, là khoản tài chính hết sức lớn, cũng không biết ông sao lại tin tưởng Phương Minh Viễn như thế.
- Xem ra, em phải đi tới Hongkong để lãnh giáo ông rồi.
Phương Minh Viễn thở phào một cái nói. Có lẽ, có tài chính hùng hậu của ông ủng hộ, mục tiêu của mình có thể bắt đầu.
"Reng reng…" trong phòng truyền đến tiếng chuông điện thoại. Một lát sau, Trần Trung đi ra. Cầm “cục gạch lớn” đưa Phương Minh Viễn.
- Minh Viễn, chú nghe nói cháu và nhà họ Quách tính toán liên hợp đầu tư siêu thị Carrefour một lần nữa phải không?
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến âm thanh của Tô Ái Quân.
- Dạ, chỉ sợ không chỉ muốn mở siêu thị một lần nữa, rất có khả năng còn muốn xây dựng một khu dân cư.
Phương Minh Viễn giải thích đơn giản rõ ràng cho Tô Hoán Đông một chút tiến trình đàm phán.
Dường như là bị kết quả này làm cho kinh sợ, sau một lúc lâu trong điện thoại Tô Hoán Đông mới nói tiếp:
-Nếu như vậy đơn vị thi công xây dựng đã giao ai chưa?
Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười, đây mới là muốn ngủ, liền có người đưa gối đầu, nếu là Tô Ái Quân ra mặt, như vậy chín phần là đơn vị cấp dưới của bộ Đường sắt thi công, như vậy cũng tốt, ít nhất chất lượng có thể yên tâm. Cầu bắc qua Trường Giang và Hoàng Hà đều do bọn họ xây dựng, mấy tòa nhà sáu tầng này, đối với bọn họ cũng không là gì. Phương Minh Viễn lúc này mới nhớ tới, vài năm gần đây, tuy rằng bộ Đường sắt tận sức đề cao cải tạo công trình đường sắt, nhưng việc xây dựng mới đường sắt lại gặp phải vấn đề không đủ tài chính, các xí nghiệp thi công trực thuộc bộ Đường sắt chỉ sợ hiện tại cũng gặp phải cảnh khó khăn ăn không đủ no, biết được đã biết có công trình, tất nhiên cũng muốn một phần. Nhàn rỗi thì nhàn rỗi, nhưng hắn vốn còn có ý chọn lựa các xí nghiệp thi công trực thuộc bộ Đường sắt, Tô Ái Quân đã tới cửa, chuyện này làm hắn bớt được không ít việc.
- Đừng vội cười, rốt cuộc có hay không?
Tô Ái Quân cười mắng
- Thằng nhóc này muốn trêu chú à?
- Chú Tô đã ra quân, tất nhiên phải nể mặt chú, cháu đương nhiên cái gì cũng phải đưa. Tuy nhiên cháu phải nói trước với chú Tô, cháu vốn ít mà công việc nhiều. Một ít tiền phải chia thành hai, bọn họ cũng không thể tham lam mà hét giá trên trời, hơn nữa chất lượng công trình phải cam đoan, công trình bã đậu cháu không cần.
- Công trình bã đậu? Này, cách nói như vậy thật chuẩn xác.
Tô Hoán Đông đã có sức miễn dịch đối với từ ngữ mới của Phương Minh Viễn thường thốt ra.
- Chuyện này cháu cứ yên tâm, xảy ra chuyện chú cũng không tha cho bọn họ.
Nhìn thấy Tô Ái Quân buông điện thoại, người đàn ông trung niên ngồi đối diện anh ta vội vã hỏi han. Tuy rằng theo trong lúc nói chuyện với nhau, y cũng nghe được đại khái, dường như là việc đã xong, nhưng còn muốn nghe Tô Ái Quân nói để có một sự tin tưởng.
Tô Ái Quân cười cười nói:
- Anh Lưu, anh rất may mắn, hiện tại không chỉ có một siêu thị, còn có một khu dân cư, có dám nhận hay không? Hai ta không nói lời quanh co, có thể nhận thì nhận, không thể nhận thì không thể nhận, nhà họ Phương sẽ không cắt xén phí dụng các anh. Nhưng này công trình chất lượng phải cam đoan không xảy ra vấn đề.
- Xảy ra vấn đề xử tôi sao cũng được.
Người đàn ông trung niên mặt mày hoan hỉ nói. Lúc này đến đây là đúng rồi, không thể tưởng được, không chỉ có một công trình siêu thị, còn có thể vớ được một công trình khu dân cư, cũng đủ cho công ty bận việc nửa năm.
Người trung niên tên là Lưu Hân, cha anh ta cũng là cán bộ kỳ cựu hệ thống đường sắt, năm đó từng hợp tác với Tô Hoán Đông, xem như lãnh đạo cũ của Tô Hoán Đông, nhưng con đường làm quan không thuận lợi như Tô Hoán Đông, hiện giờ đã sớm về hưu. Con trai ông ấy là Lưu Hân và Tô Ái Quân khi còn nhỏ từng cùng nhau chơi đùa vài năm. Hiện giờ là tổng giám đốc một công ty thi công trực thuộc bộ Đường sắt Phụng Nguyên. Cũng không biết anh ta từ đâu biết được tin tức nhà họ Phương và nhà họ Quách ở Ly Sơn liên hợp đầu tư siêu thị Carrefour thứ hai, liền tìm cách chạy đến chỗ Tô Ái Quân .
- Nhiều tiểu khu, đại khái cấp cho bao nhiêu tiền xây dựng?
- Cụ thể còn chưa định nói, đại khái phải thỏa mãn ba bốn trăm hộ dân cư. Anh Lưu, nhưng tôi phải nói với anh chất lượng nhất định phải cam đoan.
Tô Ái Quân dặn dò nói.
- Ái Quân, anh nói tôi ngốc sao, chỉ bằng quan hệ hai nhà chúng ta, lừa gạt ai cũng không thể lừa gạt anh! Hơn nữa, đó là xí nghiệp liên doanh, tôi dám lừa gạt sao? Hơn nữa tôi hiểu được, lúc này tuy là siêu thị Carrefour thứ hai, rồi anh xem, sang năm khẳng định còn có cái thứ ba thứ tư, tôi còn trông cậy vào lúc này đây làm cho đàng hoàng, có thể tiếp tục làm công trình của nhà họ Phương. Mua bán bậy bạ tôi sẽ không làm. Nếu làm, tôi là hòa thượng chạy trốn nhưng miếu có thể trốn sao? Anh còn không tìm tới nhà của chúng tôi, ông cụ mà biết, có thể đoạn tuyệt quan hệ với tôi, đuổi ra khỏi nhà! Ha hả... Việc này anh trước đây cũng không ít lần làm. Chưa một lần chịu thiệt, đều trực tiếp chạy tới cáo trạng với ba tôi, làm cho này tôi bị đánh cũng không ít.
Lưu Hân chớp mắt nói.
Tô Hoán Đông nghe anh ta nói, nét mặt già nua ửng đỏ, giật mình đưa mắt nhìn vợ con ở một bên, trong lòng đầy bực bội, lộ tẩy cũng không cần bị vạch trần như vậy a.
- Nhà họ Phương này nếu thật đúng như lời nói vậy, chẳng phải là càng khiến cho các lãnh đạo vừa lòng, ngày sau phát triển quả thật là không thể hạn lượng sao? Tuy nhiên, tài chính chỉ sợ là ít hơn một tí, nhưng có nhà họ Quách nhiều tiền thế lớn làm hậu thuẫn, còn sợ không có ngân hàng nào đưa khoản cho vay sao? Không được, tôi phải lập tức trở về, lập tức sắp xếp nhân công. Trong lúc này không ai ngốc, tin tức một khi truyền ra, người muốn ăn khối thịt béo này lại càng nhiều! Tôi được tiên hạ thủ vi cường!
Lưu Hân vỗ trán nói
- Ái Quân, khi nào hợp đồng tới tay, tôi mời cơm ở thành phố Phụng Nguyên, tùy anh chọn! Tới lúc đó không say không về!
Nhìn Lưu Hân giống như lửa cháy tới mông nhảy lên đi ra ngoài, Tô Ái Quân bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.