Mục lục
Trùm Tài Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, asohon Kagetsu và chị em Lâm Liên, Lâm Dung ở trong khách sạn. Tiến hành thương thảo với các điều khoản cụ thể của hợp đồng với Joanie. Sáng sớm vợ chồng Diana đến, cũng chia làm hai đường, người chồng Johnny thì đi cùng Phương Minh Viễn đi ra ngắm cảnh đẹp của Endinburgh, người vợ Diana thì đi cùng chị gái.

Giao thông của Endinburgh rất thuận tiện, dù sao thành phố tổng diện tích chỉ có hơn 200km2, 100 ngàn nhân khẩu, đối với Hoa Hạ mà nói, cũng chẳng qua là một thành phố cấp 3 bình thường mà thôi. Trật tự giao thông tự nhiên cũng không thể hỗn loạn như các thành phố lớn giống Bắc Kinh hay Tokyo. Ở Endinburgh, có xe bus hai tầng có thể cung cấp cho tất cả các khách du lịch thay cho việc đi bộ, các du khách chỉ cần mua một vé suốt không quá 2, 3 bảng Anh, thì có thể tùy ý ngồi bất cứ xe bus tuyến nào trong thành phố ngày hôm đó.

Hơn nữa ở Endinburgh, không những nhiều xe taxi, hơn nữa việc thuê xe cũng rất thuận tiện. Mọi nơi ở đây có thể thấy các cửa hàng của công ty cho thuê xe, chỉ cần có bằng lái xe được chính phủ nước Anh thừa nhận, thì có thể dễ dàng mượn chiếc xe hài lòng. Trần Trung hôm qua đã thuê dùng ba chiếc BMW và một chiếc xe bus cỡ trung, cung cấp cho người của Phương Minh Viễn sử dụng trong thời gian ở Endinburgh.

Nếu là xuân hạ thu, các khách du lịch còn có thể chọn xe đạp để du lãm Endiburgh, rất nhiều khách sạn đều cung cấp dịch vụ này. Nhưng, khi khách du lịch lựa chọn dịch vụ này, nhất định phải thật sự định trước tuyến đường tham quan, nếu không rất dể sẽ bị lạc đường ở Endinburgh. Bây giờ đúng là mùa đông, hai ngày trước đã có tuyết rơi, hai bên đường, vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của tuyết đọng lại, trên đường cũng có nhiều tảng băng mỏng, dưới tình hình này đi xe đạp rõ ràng không phải sự lựa chọn sáng suốt gì.

Cho nên đám người Phương Minh Viễn chỉ có thể tiếc nuối mà bỏ ý nghĩ đi xe đạp.

Nghĩ đến ba người phụ nữ không đi cùng ra ngoài, Phương Minh Viễn bọn họ tất nhiên sẽ không lựa chọn đi đến các địa điểm du lịch, mà quyết định đi dạo phố.

Các cửa hàng của Endinburgh về cơ bản đều tập trung trong hai đường lớn là Phố Hoàng Tử, đường Hoàng Gia Anh và quảng trường Grass. Chẳng qua, các cửa hàng bên phố Hoàng tử khá hiện đại, có mấy công ty bách hóa cỡ lớn hiện đại và không ít những cửa hàng có thương hiệu độc quyền, còn đường lớn Hoàng Gia Anh và những đường nhỏ xung quanh sản xuất các loại mặt hàng thủ công mỹ nghệ tinh sảo mà có tính thiết kế, không biết mấy vị muốn đi đâu?

Joahnny với hai mắt quầng thâm gò bó nói. Sau khi biết được Phương Minh Viễn chính là “Phương”, tối qua hai vợ chồng bọn họ vẫn vui vẻ đến nửa đêm sau, mới miễn cưỡng đi ngủ, sáng sớm hôm nay thì lại vội đến, rõ ràng là ngủ không đủ giấc!

Theo Phương Minh Viễn bọn họ, đương nhiên là hi vọng có thể nhìn thấy một số phong cảnh đặc sắc của Scotland, mua một số đặc sản đặc sắc của Scotland, nhưng nghĩ đến Asohon Kagetsu và chị em Lâm Liên đều không ở đây, cho nên cuối cùng vẫn quyết định đi một vòng phố Hoàng tử, đợi Asohon Kagetsu bận xong, lại sang đường lớn trong Hoàng Gia Anh.

Ánh nắt nhìn theo đoàn người ngồi trên xe BMW rời khỏi khách sạn, hai nam thanh niên da trắng, từ góc rẽ không xa đường cái bắt một chiếc xa taxi bám theo sau.

Ba người Lục Thiên HữuHữu, Vương Đông Cường, và Vương Hoa Lập lúc này lười biếng ngồi ở ban công trong khách sạn, sương mù mấy ngày hôm nay cuối cùng tản ra, ánh nắng mặt trời chiếu lên cơ thể, ấm áp dạt dào, vô cùng thoải mái. Mà trên những cửa sổ lớn sau lưng bọn họ, năm người trần truồng nằm lung tung, trần truồng như nhộng, nhìn thấy, có người da trắng, có người da vàng, từng người vẫn đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp.

Lục Thiên HữuHữu loạng choạng với chai rượu đỏ trong tay, nhìn người qua lại dưới lầu nhà trọ, sau khi thưởng thức một đêm cuồng nhiệt thì hoàn toàn thả lỏng tâm tình. Tối hôm qua, Lục Thiên HữuHữu trở về nhà trọ công viên của trường cách đó không xa từ trong thành phố cũ, ba người đầy tức giận trong lòng.

Vương Đông Cường thuận tay với lấy một quả chuối trên bàn, nuốt một cách nhanh chóng, một đêm vui vẻ đã đem lại sự thả lỏng hoàn toàn, cũng không phải không có giá, bây giờ anh ta cảm thấy mình có chút rả rời tay chân.

-Cậu Lục, cũng không biết Joseph việc của bọn họ giải quyết như thế nào?

Vương Hoa Lập nói.

Thấy qua nhan sắc như vậy của mấy người Lâm Liên , sau khi đã thưởng thức một đêm vui vẻ, đối với những người đàn bà từng cùng giường kia với anh ta, anh ta lại càng chẳng có chút hứng thú! Đối với mấy người Lâm Liên , càng khao khát có được!

Tuy nói, mỗi lần sự việc như vậy, đều là Lục Thiên Hữu ăn cả, anh ta và Vương Đông Cường chỉ có thể đi theo sau, nhưng lần này không ngờ có nhiều người đẹp như thế, mình Lục Thiên HữuHữu có ba đầu sáu tay cũng không thể chu đáo mọi mặt!

Vừa nghĩ đến có thể nằm lên người phụ nữ đẹp này làm bất cứ điều gì mong muốn, Vương Hoa Lập cảm thấy mình đã lao lực một đêm, không thể làm gì được!

Lục Thiên HữuHữu liếc mắt nhìn một cái, suy nghĩ này của Vương Hoa Lập anh ta làm sao có thể không biết chứ.

Nhưng, Lục Thiên hữu lại không nghĩ việc này lại giản đơn như vậy. Đối phương có thể cùng đi với nhiều người đẹp như vậy, hơn nữa còn có vệ sĩ đi theo xuất thân từ quân đội, khẳng định sẽ không là một người bình thường. Cho dù là ở nước Anh, đối phương là rồng, là hổ, nhưng mình căn bản tất cả gia đình dù sao cũng ở trong nước, ngộ nhỡ đối phương thật sự là có máu mặt, khẳng định sẽ gây ra phiền phức cho gia tộc.

Phụ nữ đẹp thì cũng là phụ nữ! Vì mấy người phụ nữ mà gây thù hận với đối phương, liên lụy đến gia tộc, vậy chắc chắn là điều không sáng suốt, chỉ cần có tiền, có quyền, người phụ nữ như thế nào mà không có được? Cho nên anh ta bảo Joseph ra tay, cũng chỉ là vì uy hiếp và cảnh cáo đối phương, mục đích thực sự vẫn là Dịch Trữ Hinh.

Đối với Lục Thiên Hữu, Dịch Trữ Hinh là mục tiêu mình tập trung từ lâu, đối phương lại hống hách thò tay vào đó, vậy thì hành vi uy hiếp và cảnh cáo của mình, cũng chính là lý thường sẽ phản ứng lại, chính là chuyện này có lan truyền đến trong nước, thì mình cũng không phải là không chiếm được lí về lí lẽ.

Nhưng suy nghĩ này, tất nhiên không cần thiết nói rõ ràng với Vương Hoa Lập, Vương Đông Cường!

Lục Thiên Hữu lười biếng cầm lên chiếc điện thoại từ trên bàn, bấm một số:

-Anh Tằng, anh và anh Lã gần đây sống thế nào à?

Câu trả lời trong điện thoại là gì, Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường không nghe được, nhưng lại theo bản năng hạ bớt giọng xuống. Anh Tăng và anh Lỗ mà Lục Thiên Hữu nói, bọn họ đã từng gặp mặt qua mấy lần, khi ba của Lục Thiên Hữu Lục Văn Chương gửi con trai đến Anh học, lo lắng bọn họ ở Anh gây chuyện thị phi, cử hai vệ sĩ bên cạnh mình đến bên cạnh Lục Thiên Hữu.

Chẳng qua là sau khi Lục Thiên Hữu đến nước Anh, không thích bọn họ luôn ở bên cạnh, gây trở ngại cho việc uống rượu trăng hoa của anh ta, cho nên hai người bình thường không theo bên cạnh Lục Thiên Hữu, mà ở tầng cao nhất của nhà trọ, Lục Thiên Hữu bỏ tiền mua số lượng lớn các thiết bị tập thể hình, lại bỏ tiền mua nhân viên quản lí của nhà trọ, lập một phòng tập thể hình lộ thiên cho bọn họ trên nóc nhà trọ. Ngày bình thường, Lục Thiên Hữu không triệu tập hai người, hai người sẽ không chủ động xuất hiện bên cạnh anh ta.

Nhưng Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường biết, khả năng của hai người này không phải người bình thường có thể so sánh. Năm ngoái, có lần Lục Thiên Hữu đã đắc tội với một người bản địa trong trường đại học, đối phương thì tụ tập lại, muốn xử lý ba người bọn họ một trận, kết quả Lục Thiên Hữu chỉ gọi anh Tăng đến, thì mười tên đó đã tè ra rồi, người Anh đó từ đó thấy bọn họ thì tránh mặt.

-Anh Tăng, anh và anh Lã những ngày này có phải cũng có chút ngứa ngáy tay chân? Nếu không có việc gì, gần đây cùng tôi ra ngoài hoạt động tay chân đi. Tôi đã phát hiện hai người trong nước rất giống các anh.

Lục Thiên Hữu nhẹ nhõm nói:

-Không, không, không

, không phải tôi chủ động trêu chọc bọn họ, mà là bọn họ chủ động đến trêu chọc tôi! Cướp thịt từ trong miệng hổ, luôn phải trả giá nào đó! Anh nói xem có đúng không?

Lục Thiên Hữu gác máy, thuận tay bỏ trên bàn, cười nói:

-Được rồi, bây giờ chúng ta đợi tin tức của Joseph bọn họ thì được rồi! Hi vọng anh ta không phụ sự kỳ vọng của tôi, để tám nghìn bảng Anh của tôi có giá trị!

-Anh Tăng và anh Lã ra tay rồi?

Vương Đông Cường sắc mặt vui vẻ vỗ tay nói:

-Vậy thì quá tốt rồi!

Vương Hoa Lập cũng vui mừng không ngớt, đã có anh Tăng và anh Lã ra tay, vậy càng chắc chắn rồi!

Chính vào lúc này, điện thoại của Lục Thiên Hữu để trên bàn đột nhiên rung lên, Lục Thiên Hữu cầm điện thoại lên chỉ nhìn một cái, trên mặt tươi cười, Vương Hoa Lập và Vương Đông Cường cũng hiểu ý cười lên…

Đoàn người Phương Minh Viễn lúc này, đã đến Phố Hoàng tử, tuy nói là vùng mới của Endinburgh, nhưng cũng bắt đầu xây dựng vào cuối thập kỷ 80, bởi vì Endinburgh lúc đó, quý tộc và bình dân trong lâu đài bốn vách tường nghiêm các triều đại cùng ở chung. Bởi vì hệ thống môi trường lạc hậu, lúc đó cả thành phố sương khói u ám, mùi hôi ngập trời, tật bệnh khắp nơi. Nhất là có mưa tuyết, khắp nơi đều là ô nhiễm nguồn nước, thường ngửi thấy mùi hôi thối khó ngửi của người dân địa phương tản cư. Cho nên về sau, hội nghị khu Endinburgh quyết định xây dựng khu thành phố mới, di chuyển dân chúng ra khỏi lâu đài! Cho nên trong thành phố mới của Endinburgh, cũng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những tòa nhà cổ trên cả trăm năm.

Là đường lớn buôn bán tấp nập của Endinburgh và là trung tâm giao thông, là địa điểm mà khách du lịch tới Endinburgh thường đến. Ở đây buôn bán cạnh tranh, tất cả các nhánh đường đều là cửa hàng buôn bán, công ty bách hóa và cửa hàng sách, tất cả các loại thương hiệu nổi tiếng toàn cầu đều có thể tìm thấy ở đây.

Tuy nhiên đối với Phương Minh Viễn bọn họ mà nói, niềm vui mua hàng tất nhiên còn kém xa niềm vui ngắm cảnh, một đoàn người cứ như vậy thoải mái dạo trên đường, hưởng thụ sự ấm áp của ngày nắng sau có tuyết rơi, đương nhiên rồi, cũng thu hút sự chú ý của không ít người.

-Thật sự là thời tiết đẹp!

Trịnh Gia Nghi vui vẻ nói:

-Ở nước Anh, mùa đông khá lạnh, ngày hôm sau chúng ta đến thì thời tiết đẹp như vậy, thật sự khó có được! Trữ Hinh, cô nói xem đúng không?

Dịch Trữ Hinh gật gật đầu nói:

-Đúng thế, khó có được.

-Cô ta còn chưa nói xong, đột nhiên một người theo bên cạnh vọt ra, chặn lại trước mặt cô ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK