Mà Hoàng tử Abdullah cũng rất phối hợp, phái ra hơn mười người hầu để phối hợp với kế hoạch của Phương Minh Viễn. Quả nhiên không ngoài dự liệu, khiến Murakami và Sato tràn đầy kinh ngạc, dọc theo đường đi mà không ngừng kinh hoàng. Hơn nữa Robert lại âm thầm tương trợ, có thể nói, lần giao dịch buôn bán này Phương Minh Viễn đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối ngay từ đầu.
Vu Đông Phong đi thang máy lên tầng cao nhất, trên tầng này có một khu vườn trên cao, còn một bể bơi đủ để hơn mười người thỏa sức vùng vẫy. Phương Minh Viễn đang ngồi ở một chỗ râm mát, dùng ống nhòm quát sát bãi biển. Đám người Watanabe và mấy người cấp dưới của Robert đang chầm chậm đi dọc theo bờ cát, bốn người các cô Matsushita tuy mặc áo choàng của phụ nữ Ả Rập nhưng mỗi khi có cơn gió thổi, vẫn có thể thấy được dáng người thướt tha bên trong lớp áo choàng.
Vu Đông Phong đến bên cạnh Phương Minh Viễn, nhỏ tiếng gọi:
- Cậu Phương!
Từ khi bị Phương Minh Viễn gọi từ Hồng Kông đến đây, biết được hiện giờ Phương Minh Viễn và Hoàng tử Abdullah đã gọi nhau là anh em, còn qua Hoàng tử Abdullah nói lại mới biết được tin tức trọng đại là có khả năng nước Mỹ sẽ sử dụng số dầu mỏ dự trữ, từ đó về sau Vu Đông Phong cũng sửa cách xưng hô từ Phương Minh Viễn thành ‘cậu Phương’.
- À, anh Vu, anh đã quay lại rồi hả!
Lúc này Phương Minh Viễn mới chú ý đến Vu Đông Phong, vội vàng bỏ ống nhòm trên tay xuống nói:
- Ngồi xuống nhanh đi, anh Trần, mang cho anh Vu một cái ly đến đây.
Vu Đông Phong ngồi xuống ngay trước mặt Phương Minh Viễn, hưng phấn mà nói:
- Cậu Phương, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch của cậu. Vừa rồi hai người Nhật Bản kia đã cùng đề xuất nâng cao giá cả!
Phương Minh Viễn cũng gật đầu, chuyện không ngoài ý muốn, từ khi biết có công ty xăng dầu ở Nhật Bản tham dự vào, hắn đã bảo Asohon Kagetsu thu thập tư liệu về Công ty cổ phần dầu mỏ Shikoku và Công ty xăng dầu Sikemo Nhật Bản, còn hỏi thăm về con đường nhập khẩu dầu mỏ của hai công ty này. Tuy trong thời gian ngắn không có khả năng nắm bắt được rành mạch nhưng ít nhất cũng có nhận thức bước đầu về tình hình cơ bản của hai công ty.
- Anh Vu này, lát nữa nhiệm vụ của anh sẽ càng khó khăn hơn, vừa phải làm hết mình để có được giá cao nhất, lại không được để cho bọn họ phát hiện ra chúng ta đang nóng lòng thoát thân. Trong tuần này chính phủ Mỹ bất cứ lúc nào cũng có khả năng tuyên bố bắt đầu dùng dầu dự trữ để bình ổn giá cả, mà một khi người Mỹ tuyên bố tin tức này, tổ chức OPEC sẽ theo đó mà quyết định tăng số lượng dầu mỏ sản xuất ra, đến lúc đó tất nhiên giá dầu mỏ sẽ lại hạ xuống. Như vậy muốn nắm chắc thật không dễ dàng.
Vu Đông Phong hiểu ý mà gật đầu, thỏa thuận giao hàng có kỳ hạn trong tay ông ta, trong mấy ngày nay đã lục tục bán đi mấy phần, hơn nữa đã đồng ý bán cho Công ty cổ phần British Petrolium Fotermedia ba tỷ đô la Mỹ dầu mỏ, cộng với hôm nay lấy ra tám tỷ đô la Mỹ dầu mỏ nữa, trong tay ông ta chỉ còn lại ước chừng gần bốn tỷ đô la Mỹ, đều phải bán ra trong mấy ngày này. Nếu không một khi giá dầu mỏ hạ, thì sẽ bị tổn thất một khoản lợi nhuận lớn.
- Tôi thấy người Nhật Bản còn đem tới bốn cô gái, hình thức cũng khá, dụng ý có thể nói là không cần nói cũng biết. Anh Vu này, viên đạn bọc đường này, vỏ đường bên ngoài ta có thể ăn nhưng đạn bên trong nhất định phải ném trở lại.
Phương Minh Viễn trêu ghẹo ông ta nói. Mặt Vu Đông Phong ửng đỏ lên, đúng là ở phương diện này ông ta có hơi mềm lòng, xem ra công phu của mấy người Nhật Bản này cũng thâm hiểm đây, không ngờ cả phương diện này cũng lấy được tin tức.
- Cậu Phương yên tâm, lão Vu tôi ít nhất cũng vẫn còn biết suy nghĩ, chỉ mấy cô bé này mà muốn lấy được ưu đãi từ tôi sao, trừ phi bọn họ để tôi tùy ý chọn lựa một trăm tám mươi người ở Nhật Bản để lập nên cả một hậu cung thì còn có thể suy xét một chút.
Vu Đông Phong cười nói
- Tôi sẽ lấy công chúa, rồi các tiểu thư trong các gia tộc quyền quý của bọn họ, tất cả làm thiếp hết, để bọn họ nhục nhã muốn chết!
Ba người không khỏi đều mỉm cười.
- Tôi nhớ là Công chúa của hoàng gia Nhật Bản cũng không xinh đẹp gì, hơn nữa một khi lập gia đình thì sẽ bị xóa tên khỏi hoàng gia.
Phương Minh Viễn nghiêm túc nhắc nhở:
- Vậy giống như là ngậm bồ hòn rồi, không thể ăn. Anh Vu tốt nhất là cưới hết các cô tiểu thư con nhà quý tộc, rồi quay lại tranh quyền thừa kế, lúc đó lấy cả người lẫn lộc, vậy mới hết giận chứ!
- Ha ha ha…
Lúc này ở vườn hoa, dường như ba người Robert cũng đã thảo luận ra được kết quả, Robert mang vẻ mặt tươi cười hướng đi ra bờ biển, Murakami và Sato đi phía sau.
- Trưởng phòng Sato, người Anh này đúng là không lương thiện gì.
Murakami nhỏ giọng nói:
- Tôi cũng từng nghe nói về Công ty cổ phần British Petrolium Fotermedia, cũng là doanh nghiệp có thực lực hùng mạnh ở nước Anh, lực ảnh hưởng ở khu vực Trung Đông thì hai công ty của chúng ta cũng không thể so sánh được. Hôm nay nếu chẳng may đối phó không đúng cách, thì thỏa thuận giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn này rất có khả năng sẽ bị gã nuốt hết toàn bộ rồi! Kể cả cặn cũng không để lại cho chúng ta nữa!
Sato cũng đồng cảm một lòng mà gật đầu, qua lần tiếp xúc vừa rồi, ông ta cũng hiểu Robert có thế rất mạnh, quả thực là hơi ỷ thế ức hiếp người khác. Nhưng hai người không rõ Robert đứng về phe nào, vì gã cũng là được trung gian giới thiệu cho Vu Đông Phong, nếu nói là do nể mặt mấy thành viên Hoàng thất của các quốc gia Trung Đông mà giới thiệu, mà quan hệ giữa Hoàng tử Abdullah và Vu Đông Phong lại không tồi, tự nhiên là cũng phải đắn đo hết lần này đến lần khác.
Chuyện này cần phải suy nghĩ kỹ, Robert là nhân viên thường trú của Công ty cổ phần British Petrolium Fotermedia ở Trung Đông, trên phương diện này đã chiếm ưu thế hơn so với hai người rồi. Hơn nữa khu Trung Đông này trước kia cũng là thuộc địa của Anh, ảnh hưởng của nước Anh sẽ rộng lớn hơn là của Nhật Bản, đây cũng là một trong những yếu tố họ cần phải suy xét.
- Vậy anh Murakami có ý tưởng gì không?
Sato liếc nhìn Robert đang đi phía trước mà nhỏ giọng hỏi.
- Anh Sato này, tuy rằng ở trong nước thì quý công ty và công ty tôi là đối thủ cạnh tranh, nhưng tôi cho rằng chúng ta phải đồng lòng nhất trí ở mặt đối ngoại, không thể để gã người Anh kia chiếm lợi thế trước đế quốc Nhật Bản của chúng ta được.
Murakami nói giọng thành khẩn:
- Tôi cho rằng, theo tình huống hiện tại của chúng ta thì có một câu nói như người China vẫn nói, là hợp lại thì cùng có lợi mà tách ra thì hai bên đều thất bại.
- Hừ…
Sato lấy tay bịt miệng Murakami lại, nhìn bốn phía mà hoảng sợ, thấy không có ai, Robert cũng không chú ý, lúc này mới nói với giọng cực nhỏ:
- Anh Murakami, anh điên rồi! Hiện tại là lúc nào mà anh có thể nói cái từ kia. Anh đừng quên, Vu Đông Phong là người Singapore gốc Hoa, nếu để ông ta nghe được, không chừng cả hai chúng ta đều bị ông ta đá ra khỏi cửa đó!
Murakami cũng có vẻ tỉnh ngộ ra, lưng cũng toát mồ hôi lạnh, biết là mình nói lỡ! Hơn nữa ông ta cũng biết năm đó người Nhật cũng không làm chuyện gì tốt ở Singapore, người Hoa bị chết lên đến hơn một trăm ngàn người, ai biết được người nhà Vu Đông Phong có ai bị chết lúc đó không, nếu bản thân ông ta nói từ đó trước mặt Vu Đông Phong, chắc chắn sẽ bị Vu Đông Phong đuổi ra ngoài cửa. Ngay cả Sato cũng có khả năng bị liên lụy, đó chẳng phải là càng hợp ý gã người Anh kia sao!
- Anh Sato, tôi thật sơ ý quá!
Murakami vội vàng khom người tỏ vẻ có lỗi.
- Tôi nhất định sẽ chú ý, không lặp lại sai lầm giống như vậy nữa! Cảm ơn anh Sato đã nhắc nhở tôi!
Lúc này Sato mới buông tay ra, trong lòng cũng rất buồn bực, nếu như không có sự xuất hiện của gã Robert người Anh này, chỉ bằng một câu nói này thôi rất có thể Công ty cổ phần dầu mỏ Shikoku sẽ bị đuổi ra khỏi nhà này, vậy thì thỏa thuận giao hàng có kỳ hạn này chẳng phải liền vào tay ông ta sao? Nhưng bây giờ ông ta vẫn phải giúp Murakami lén giấu chuyện này, vì nếu phải một mình đối phó với Robert và Công ty cổ phần British Petrolium Fotermedia thì Sato cũng không dám nắm chắc thành công.
- Anh Murakami, ở đây không phải quê nhà, nói chuyện phải thích hợp và cẩn thận,
Sato nhỏ giọng:
- Tuy nhiên anh Murakami này, chúng ta hợp tác như thế nào đây?
Murakami nói vào tai Sato:
- Anh xem, chúng ta…
Hai người đều không phát hiện ra, từ trên mái biệt thự, hành động nói thầm thì của bọn họ đã bị Phương Minh Viễn và Vu Đông Phong nhìn thấy tất cả.
Đến buổi trưa, tại nhà ăn của biệt thự, bốn bàn thức ăn Ả Rập thịnh soạn đã được dọn lên, đương nhiên là Vu Đông Phong và ba người Robert ngồi chung một bàn, ba bàn còn lại là cho các nhân viên tùy tùng của ba người bọn họ.
- Có lẽ mọi người không quen với cách ăn uống của người Ả Rập, nói thật, tôi cũng không thích ứng được, hiện ở trong phòng ăn cũng không có người Ả Rập, mọi người có thể tùy ý ăn theo thói quen của mình! Tuy nhiên, để bày tỏ sự tôn trọng với chủ nhân của biệt thự là Hoàng tử Abdullah, trong tiệc không chiêu đãi rượu, mong các vị lượng thứ. Hy vọng mọi người ăn ngon miệng, ăn thật lực!
Vu Đông Phong tay cầm đồ uống tượng trưng nói:
- Tôi lấy ly nước này thay rượu chúc các vị một ly!
Mọi người cũng đáp lại ồn ào, không khí trở nên náo nhiệt hơn chút.
- Ông Vu, ông suy nghĩ quả thật là chu đáo!
Robert giơ ngón tay cái lên nói:
- Trước tiên tôi mời ông một ly!
- Ông Robert, xin chờ một chút!
Murakami giơ tay cản lại nói:
- Ông Vu, chúng ta có thể gọi thêm người lại đây ngồi cho vui vẻ không?
Vu Đông Phong hơi sợ, mỉm cười nói:
- Ông Murakami định gọi ai đến vậy?
Murakami lập tức quay lại ra hiệu cho người cấp dưới, cũng lúc đó Sato cũng gọi nhân viên dưới quyền lên. Matsushita, Imai, Chennai, Khố Đại Tử, bốn cô đều đứng dậy, ra khỏi chỗ ngồi, đi tới bàn của Vu Đông Phong.
Vu Đông Phong không khỏi mỉm cười, làm một động tác thể hiện là có người đến ngồi cùng đúng là quá vui rồi. Sau khi bốn cô cảm ơn thì ngồi xuống, Matsushita và Imai đến ngồi ở hai bên của Vu Đông Phong, còn Chennai và Khố Đại Tử thì ngồi hai bên của Robert.