Trong thời gian hai ngày này, Phương Minh Viễn đến thăm Tô Hoán Đông, và Sài Yên. Trong khi nói chuyện, Phương Minh Viễn dùng những ngôn từ vốn dĩ không phải là khó hiểu, thể hiện sự lo lắng của mình đối với tương lai phát triển của khu vực Đông Nam Á, cũng như bất mãn với sự hỗn loạn của thị trường tiền tệ của nó, trong đó đề cập đến sự lo lắng với hiện trạng các công ty đầu tư ủy thác quốc tế ở các tỉnh. Trọng điểm đương nhiên là công ty đầu tư ủy thác quốc tế tin cậy tỉnh Quảng Đông. Về phía Tô Hoán Đông mấy người bọn họ, nghe lọt được bao nhiêu, coi trọng chuyện này đến đâu, Phương Minh Viễn không cần nói cũng đã biết rồi!
Tuy nhiên Phương Minh Viễn nhận thấy, chỉ cần chính phủ quan tâm đến khả năng có thể xảy ra khủng hoảng tiền tệ ở khu vực Đông Nam Á, sớm thanh tra tình hình tài chính của các công ty đầu tư ủy thác quốc tế tại các tỉnh. Trong kiếp trước do khủng hoảng tài chính gây ra việc các công ty đầu tư ủy thác quốc tế ở các tỉnh phải trả nợ liên tiếp. Nếu được như vậy thì kết quả phá sản có thể tránh được.Hơn nữa, những ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng tài chính lần này tới Hồng Kông cũng có thể được giảm bớt. Nếu như vậy, khủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á có lẽ sẽ trở thành một cơ hội cho Hoa Hạ, chứ không giống như kiếp trước, thị trường Hoa Hạ, ngược lại lại trở thành động cơ cho sự khôi phụcj nhanh chóng của kinh tế các nước Hàn Quốc, Nhật Bản.
Trong cuộc gặp mặt với Sài Yên, Sài Yên lại quở trách Phương Minh Viễn một trận.
Chuyện của Mộng Đắc, cuối cùng vẫn không có ảnh hưởng trực tiếp gì đến quan hệ giữa XYZ và Hoa Hạ, tự biết không thể gây áp lực được chính phủ XYZ, cũng chỉ là vài ba tiếng kháng nghị việc Nguyễn Mộng Đắc bị trục xuất, chuyện cứ như vậy mà trôi qua. Nhưng những người trong bộ ngoại giao, trong những ngày đó thực sự cũng bị một trận toát mồ hôi hột- Nếu chính phủ XYZ vì điều này mà rút quan hệ ngoại giao với Hoa Hạ, vậy sẽ là một sự kiện quốc tế trọng đại, bộ ngoại giao tất nhiên là bụng làm dạ chịu! Cũng may, kết quả cuối cùng vẫn trong phạm vi có thể khống chế, giữa hai nước vẫn không phát sinh những tranh chấp nghiêm trọng.
Phương Minh Viễn cũng hiểu được, ý tốt này của Sài Yên, tuy nói lần này chính phủ XYZ chấp nhận cho qua, chính phủ Hoa Hạ cũng không truy cứu về hành vi của mình, nhưng cũng không có nghĩa là lần sau mình cũng gặp may mắn như vậy. Dù cho là mình không phải chịu cái họa tù tội, tính nghiêm trọng của hành động chắc chắn cũng sẽ có phiền phức. Chính phủ tuyệt đối không cho phép bất cứ ai thách thức quyền uy của họ.
Tuy nhiên một mặt Phương Minh Viễn cũng có đạo nghĩa, mặt khác, bởi vì sắp tới Hồng Kông sắp trở về Hoa Hạ, chính phủ Trung- Anh xử lý việc này không thể không cân nhắc đến sự việc một khi đã ầm ĩ lên, người dân Hồng Kông sẽ có cảm giác “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” hay không, có thể vì chuyện này mà làm cho sự kiện Hồng Kông trở về Hoa Hạ trở nên khó khăn hơn hay không? Do đó, thái độ mới quyết liệt như vậy. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, sợ rằng Phương Minh Viễn trong lòng các vị lãnh đạo cấp cao cũng sẽ phải gặp nhiều khó khăn.
Về điểm này, Phương Minh Viễn cũng chỉ có thể nhún vai chịu nhường, bó tay không còn cách nào khác.
Từ nhà họ Sài ra, vừa mới tụ họp với Asohon Kagetsu, Vũ Điền Quang Ly và Trịnh Gia Nghi, liền nhận được lời mời của Sài Tĩnh Ngọc, Mai Nguyên Võ và anh em nhà họ Lư.
Khi xe của Phương Minh Viễn dần dần dừng lại, bốn người trong bọn Mai Nguyên Võ đã chờ ở cổng.
Gần nửa năm không gặp Mai Nguyên Võ, thấy anh ta cũng thêm được vài phần khí chất dũng mãnh khôn khéo, mà anh em nhà họ Lư lại có vẻ đen đi nhiều, rõ ràng là cuộc sống trong quân ngũ không được thoải mái như Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn vừa xuống xe, Mai Nguyên Võ liền thân mật tiến lại ôm một cái, cười nói:
-Minh Viễn, đến thủ đô ba ngày rồi, nếu không phải chúng tôi mời mọc thì chắc cậu cũng chẳng nhớ tới chúng tôi đâu nhỉ? Lần này lại là người đẹp nào đi cùng cậu vậy?
Mai Nguyên Võ giờ mới chú ý thấy, trong số những người đi cùng Phương Minh Viễn lần này không có chị em Lâm Liên và Phùng Thiện, Triệu Nhã là những người anh ta đã từng gặp qua, mà là ba người đẹp lẳng lơ thoạt nhìn không quen mặt nhưng trông cũng dừa dựa nhau.
-Ấy, cậu đúng là không không bạc đãi hai mắt của mình!
Mai Nguyên Võ không kìm được phải thốt lên.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Nguyên Võ, giới thiệu một chút, vị này là Trịnh tiểu thư Trịnh Gia Nghi, cháu gái yêu quý của Trịnh lão tiên sinh- người đứng đầu ngân hàng kim hoàn Chu Đại Phúc ở Hồng Kông. Vị này là tiểu thư Asohon Kagetsu. Về vị này
Khi giới thiệu đến Vũ Điền Quang Ly,
Phương Minh Viễn cố ý nói chậm lại
-Cô là Vũ Điền Quang Ly.
Sài Tĩnh Ngọc buột miệng thốt lên, rất may, cô vẫn giữ được lý trí tỉnh táo, tiếng nói không quá lớn, nếu không, nếu không, Phương Minh Viễn thực sự lo lắng, có bị đám người kia vây ở đây không.
Mai Nguyên Võ mấy người mặt mũi biến sắc, thân phận của ba vị mĩ nhân thật không vừa! Trịnh Gia Nghi thì không cần phải nói rồi, cô cháu gái được yêu quý nhất của Trịnh lão tiên sinh- người đứng đầu hãng kim hoàn Chu Đại Phúc, định nghĩa này đã có thể nói rõ tất cả, mà Vũ Điền Quang Ly lại càng khiến người ta phải giật mình, đây chính là nữ minh tinh điện ảnh quốc tế nổi danh nhất những năm gần đây ở châu Á!
-Minh Viễn, cậu khá lắm!
Mai Nguyên Võ vui vẻ giơ ngón tay cái lên bái phục, đến cả anh em nhà họ Lư đi theo anh ta cũng lộ ra vẻ mặt khâm phục.
Tuy nói Hoa Hạ ngày nay, con cháu quan lại như Mai Nguyên Võ, anh em nhà họ Lư, muốn chơi với một minh tinh, cũng không có gì là khó, nhưng giống như Phương Minh Viễn như vậy, đưa nữ minh tinh điện ảnh nổi tiếng quốc tế theo bên mình như vậy, họ chỉ có thể nghĩ đến mà thôi. Hoa Hạ bây giờ, vẫn chưa thấy xuất hiện một nữ minh tinh điện ảnh quốc tế nào theo đúng nghĩa của nó. Đương nhiên, nếu như tính trong giới nghệ thuật Hồng Kông, vẫn có thể tìm ra vài người như vậy, nhưng họ vân chưa đạt được trình độ ấy.
Phương Minh Viễn lại giới thiệu bốn người Mai Nguyên Võ cho Trịnh Gia Nghi ba người bọn họ. Ba người cũng mỉm cười. Mai, Sài, Lư ba nhà, tuy không thuộc vào các gia tộc chính trị thuộc tầng lớp đầu ở Hoa Hạ, nhưng sức ảnh hưởng ở Hoa Hạ cũng tuyệt đối không thể coi thường. Mà đã là con cháu của ba nhà tương lai triển vọng đương nhiên vô cùng tươi sáng!
Nơi bốn người Mai Nguyên Võ đang sống là quán inte mới xây dựng của khu vực trường cao đẳng của thủ đô. Quán inte này đủ để chứa được sáu trăm người cùng lúc lên mạng. Ở dải đất khu vực trường cao đẳng này đây là quán rộng nhất và cũng là quán có thiết bị đầy đủ nhất. Đợi cho kỳ ngỉ đông ở các trường cao đẳng vùng phụ cận kết thúc, kỳ học mới bắt đầu là sẽ chính thức khai trương. Có điều hiện tại ở trong quán các hạng mục cơ bản đã hoàn thành tương đối.
Đoàn người đi vào trong, chỉ nhìn thấy ở bên trong là mười hàng máy tính xếp ngay ngắn và hơn mười nhân viên đang dọn dẹp trước ngày khai trương.
-Ở đây là nơi giành cho khách thường, bên trên ở tầng hai hoành tráng hơn ở đây nhiều, văn phòng của quán cũng ở trên đó, chúng ta lên đó nói chuyện chứ?
Mai Nguyên Võ nói.
Phương Minh Viễn nhìn bốn phía xung quanh, ở đây cũng đã có chút dáng vẻ của những quán có quy mô lớn trong kiếp trước.
-Tôi cảm thấy, anh nên phân cái phòng lớn này ra, ví dụ như bên đó có thể làm nơi giành cho nữ, chỉ giành cho khách hàng nữ mà thôi. Ví du nữa là anh có thể làm một nơi không hút thuốc để giành cho những khách hàng không hút thuốc!
Phương Minh Viễn biết rất rõ những quán ban đầu ở kiếp trước nếu như những người không hút thuốc vào quán thì sẽ bị mùi khói thuốc nồng nặc sặc vào mũi làm cho chết ngất. Tuy rằng hiện tại ở Hoa Hạ cũng chưa có quy định cấm hút thuốc ở nơi công cộng, hơn nữa làm như vậy cũng sẽ làm cho mấy người Mai Nguyên Võ phải bỏ thêm chi phí nhưng Phương Minh Viễn hy vọng nơi này có thể sẽ trở thành một nơi xa hoa của khu làng đại học. Để có thể thu hút được các sinh viên có kỹ thuật, các thầy cô giáo lên đây lên mạng.
Mai nguyên Võ trầm ngâm một lát, việc Phương Minh Viễn đề ra ý kiến giành một nơi cho nữ thì anh ta có thể hiểu được, dù sao thì anh ta cũng là chủ một quán, những người vào quán là những người như thế nào anh ta đều hiểu, không thể không thừa nhận, lúc đầu khi quán mở cửa có không ít người là những người nhàn rỗi vô công, vì vậy trật tự trị an cũng không thể lý tưởng được.
Nếu như mở một phòng giành cho nữ vậy thì những phụ nữ đến đây sẽ có cảm giác an toàn hơn nhiều, như vậy sẽ rất có sức hấp dẫn với những cô gái ở các trường gần đây. Mà trong quán nữ sinh càng nhiều thì tất nhiên cũng sẽ thu hút các nhiều nam sinh, đây có thể nói là nhất cữ lưỡng tiện.
Nhưng nếu như muốn có một phòng cấm hút thuốc thì Mai Nguyên Võ lại cảm thấy đó là một điều thừa.
Nhưng nếu như Phương Minh Viễn đã nói như vậy, Mai Nguyên Võ cũng tuyệt đối không cự tuyệt, hơn nữa Phương Minh Viễn cũng không yêu cầu anh ta làm thế với các quán khác, chỉ một chút chi phí này cũng chẳng là gì với anh ta!
-Hơn nữa còn có một chuyện cần phải phiền mấy người các anh một chút.
Phương Minh Viễn cười nói.
-Đợi khi mọi người khai trương, tôi sẽ đưa đến chỗ mọi người một đề thi. Mọi người hãy để những người đến quán làm một chút nếu nói họ có thể đạt tiêu chuẩn, vậy thì chi phí của họ online ở đây tôi hy vọng mọi người có thể giảm cho họ 70%! Tất nhiên phí đó sau này tôi sẽ bù cho mọi người!
-Hả?
Bốn người Mai Nguyên Võ ngạc nhiên, tại sao Phương Minh Viễn lại muốn làm như vậy?
-Minh Viễn, cậu làm vậy là có ý gì?...
Sài Tĩnh Ngọc hỏi ngay:
-Cứ coi như là chút tiền đó thiếu gia như cậu sẽ không coi là gì, cũng không cần phải làm như vậy chứ?
-Minh Viễn, có phải cậu muốn thành lập công ty phần mềm không?
Mắt Mai Nguyên Võ sáng lên, vội hỏi.
Những sản nghiệp của nhà họ Phương là mở một cái phát đạt một cái, những công ty mà Mai gia, Lư gia, Sài gia tham gia cổ phần tiền kiếm được có thể nói là đầy chậu! Những nguồn đầu tư ban đầu kia đã kiếm được nhiều gấp chục thậm chí là gấp trăm lần!
Ba nhà thực ra đã có giao ước ngầm, bất luận Phương Minh Viễn có chính sách gì dù có hiểu hay không, chỉ cần Phương gia thành lập công ty mới, hơn nữa cho phép mọi người đóng cổ phần, thì bất luận thế nào cũng phải chen được một chân vào đó!