Lấy tình bạn Hoa Nhật làm trọng, sau khi người dân Hoa Hạ chịu bất công ở nước ngoài, nhưng không nhận được lời xin lỗi và bồi thường đáng có! Bởi vì không chỉ chính phủ nước ngoài không cho anh quyền lợi bình đẳng, chính phủ trong nước còn dật dây phía sau.
Lấy tình bạn Hoa Nhật làm trọng, chính phủ nước ngoài có thể công khai gặp mặt với các phần tử chủ nghĩa phân liệt của Hoa Hạ. rõ ràng sau sự ủng hộ, vẫn có thể lấy được hợp đồng lớn từ Hoa Hạ. còn Hoa Hạ chỉ muốn khiến những người nước ngoài bất mãn, thì phát động những lệnh cấm vận, xử phạt, trừng phạt ..v..v.., chính phủ còn áp chế tình thần bất mãn của dân chúng, ngay cả kháng nghị, diễu hành cũng không được!
Lấy tình bạn với Hoa Hạ làm trọng, sau khi người nước ngoài gây chuyện thị phi, luôn có được hình phạt nhẹ, thậm chí căn bản còn không có đặc quyền truy cứu!
Cho nên, trong lòng Phương Minh Viễn không vui, khi Ngô Nịnh Hoa nói xongthì lập tức dâng lên đỉnh điểm.
-Ngô đại sứ, xin hỏi “Thêm bớt hình phạt” anh đã nói là chỉ điều gì?
Phương Minh Viễn cười nói.
-Phương Minh Viễn, trong việc này con trai tôi đã bị tất cả bạn bè của anh dọa, bồi thường cho mỗi người 30 triệu Yên, và đích thân xin lỗi bọn họ. Đồng thời, Hội thương mại 98, trong năm này, đầu tư 50 triệu USD vào Thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây của quý quốc.
Điền Trung Cảnh Nghiệp lập tức nói tiếp.
Ngô Nịnh Hoa nhìn Phương Minh Viễn mỉm cười không nói. Đối với anh ta, những điều kiện mà Điền Trung Cảnh Nghiệp đưa ra, đủ để khiến Phương Minh Viễn hài lòng rồi. so với những điều kiện nêu ra ở ẩm thực Nodaman cho Lâm Dung bọn họ khoản tiền bồi thường, nhưng lại tăng gấp bốn lần hơn nữa Hội thương mại 98 đầu tư vào thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây hiện giờ đâu đâu trong nước cũng đang điên cuồng thu huets vốn đầu tư, cũng có thể xem là “Chiến tích” của nhà họ Phương.
Trong lòng Điền Trung Cảnh Nghiệp có chút bất an nhìn Phương Minh Viễn không nói gì. So với những điều kiện mà Phương Minh Viễn nêu ra ở cửa hàng ẩm thực Nadaman mà nói, mức tiền hiện tại anh ta đưa ra quả thực có cao hơn rất nhiều, còn them vào tiền đầu tư là 50 triệu USD. Nhưng, có bỏ ra thì mới nhận được, không cần Điền Trung Lập Nghiệp cúi dập đầu nhận lỗi trước mặt mọi người, điều này có thể bảo đảm sự tôn nghiêm của gia tộc Điền Trung ở Nhật Bản! hơn nữa, đối với Điền Trung Cảnh Nghiệp, số tiền bỏ ra, có thể bảo vệ thuộc hạ của Điền Trung Lập Nghiệp cũng đáng. Dù sao những người đó chỉ làm theo lệnh, làm theo lời của ông chủ. Nếu ngay cả thuộc hại làm theo mệnh lệnh cũng không bảo vệ được, vậy về sau còn có ai muốn đi theo?
Còn 50 triệu USD đó chẳng qua là đầu tư phải không, lại không phải bồi thường, qua mấy năm, thì có thể thu hồi hồn hoàn toàn, hơn nữa, Hội thương mại 98 cũng vẫn đang tìm cơ hội tốt tiền vào thị trường Hoa Hạ, hiện giờ chẳng qua là làm trước một chút mà thôi!
-Thế nào? Phương Minh Viễn, Hội trưởng Điền Bình vẫn rất có thành ý.
Ngô Nịnh Hoa cười nói.
-Hội trưởng Điền Trung cũng là cùng hết mình vì tình bạn Hoa –Nhật, hàng năm sản phẩm của Hội thương mại 98 đều có những cống hiến đáng kể cho sự phát triển của nền kinh tế Nhật với con số 100 triệu USD!
Trong lòng Phương Minh Viễn giật mình, nếu muốn dựa vào cách nói như vậy, trong hệ thống thương mại toàn cầu, e rằng về sau tất cả các nước trên thế giới đều là những quốc gia hữu hảo, đúng là ứng với những câu nói lưu truyền trên mạng thế kỉ trước hội nghị không có bế mạc long trọng thì không có thẳng lợi: nói không có điểm chính thì vỗ tay không nhiệt liệt: lãnh đạo không coi trọng, chuyến thăm không thân mật; thành quả không đáng kể, lòng người không vui, người nhà nhân viên gặp nạn tình thần không ổn định!
-Hội trưởng Điền Trung, một việc rất quái lạ muốn nhờ Hội trưởng Điền Trung giúp tôi giải đáp.
Phương Minh Viễn nói với Điền Trung Cảnh Nghiệp.
-Mời anh Phương nói!
Điền Trung Cảnh Nghiệp ngồi thắng người.
Hội thương mại 98 hàng năm phải trợ cấp bao nhiêu tiền trong việc buôn bán với Hoa Hạ? Có thể có tôi một con số khái quát không?
Phương Minh Viễn nói.
-Trợ cấp? Anh đang chỉ điều gì?
Điền Trung Cảnh Nghiệp nhìn Phương Minh Viễn một cách kinh ngạc. anh ta không hiểu lời nói của Phương Minh Viễn có ý gì!
Ngô Nịnh Hoa sắc mặt trầm ngâm lại, Điền Trung Cảnh Nghiệp không có phản ứng lại. anh ta đã nghe ra ý tại ngôn ngoại của Phương Minh Viễn, Hội thương mại 98 trong mối quan hệ thương mại với Hoa Hạ cũng không phải cống hiến lực lượng của chính mình vì sự phát triển xã hội của Hoa Hạ một cách vô điều kiện, mà cũng có lợi ích hùng hậu. Nếu là cầu lợi, vậy thì nói “ Cống hiến” cũng không có ý nghĩa gì?
-Phương Minh Viễn!
Dù sao thời gian Miyamoto qua lại với Phương Minh Viễn phải kéo dài một chút, đã nhận ra được bất cứ lời nào của Ngô Nịnh Hoa đều khiến Phương Minh Viễn bất mãn.
-Miayamoto!
Phương Minh Viễn đã xua xua tay nói:
-Không sao!
Miyamoto luôn nhìn sang Điền Trung Cảnh Nghiệp, rõ ràng, với Phương Minh Viễn, vấn đề bồi thường khiến hắn không hề hài lòng.
-Hội trưởng Điền Trung, tôi cũng không vòng vo với anh nữa, nói thẳng vào vấn đề. Lúc đó ở hiện trường, tôi cho anh cơ hội rồi, nhưng chính anh không nắm bắt lấy! Về điểm này, Hội trưởng Điền Trung có gì dị nghị không?
Phương Minh Viễn trầm giọng nói.
Trong lòng Điền Trung Cảnh Nghiệp đầy chua xót, tình hình lúc đó anh ta cũng nghe Điền Trung Lập Nghiệp nói rồi, cũng chẳng trách được lúc đó Điền Trung Lập Nghiệp không làm theo lời của Phương Minh Viễn. Thực ra đổi ai đi cũng được, đều là người có uy tín danh dự, đột nhiên xuất hiện một người lạ, cũng không rõ thân phận, để anh ta quỳ xuống xin lỗi, bồi thường số tiền lớn. Ai đã nghe cũng phải do dự mãi đấy? Nhưng việc oan ức này vẫn không thể nói ra, nếu không, rất có khả năng sẽ dẫn đến phản tác dụng!
-Đúng vậy, con trai của tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!
Điền Trung Cảnh Nghiệp nghiến chặt răng, nói.
-Hội trưởng Điền Trung, anh cảm thấy tiền đầu tư 210 triệu Yên, 50 triệu USD thực sự tôi béo nhờ nuốt lời không?
Phương Minh Viễn cười lạnh nói. Sự việc đến mức này, đã không đơn giản là chịu nhận lỗi nữa, Phương Minh Viễn không ngờ nói ra việc muốn tuyệt đường Điền Trung Lập Nghiệp trước mặt mọi người. Nếu cứ giơ cao đánh khẽ, tha cho anh ta, đến lúc đó người mất mặt chính là Phương Minh Viễn!
Điền Trung Cảnh Nghiệp mở miệng nói, Phương Minh Viễn lại nói tiếp:
-Nếu có Ngô đại sứ và Cung Bản Quân nói tình lý, vậy tôi nhường một bước, cho anh ta thời gian là một tuần, chính thức dập đầu xin lỗi tới bạn tôi vì những hành vi của Điền Trung Lập Nghiệp trên kênh truyền thông có tiếng của Nhật. và cam đoan về sau sẽ không xảy ra chuyện tương tự như thế! Người đụng tay với nạ bè của tôi ở ẩm thực Madaman, đánh gãy hai tay của bọn họ! Hoặc tống bọn họ vào ngục ở một năm tôi cũng không để ý! Ngoài ra, tiền bồi thường cho mỗi người là 30 triệu Yên! Việc này coi như xong!
Mỗi câu Phương Minh Viễn nói, sắc mặt của Ngô Nịnh Hoa, Điền Trung Cảnh Nghiệp, Điền Trung Lập Nghiệp đều đen lại, đợi hắn nói xong, sắc mặt ba người giống như bầu trầu trước khi có mưa bão.
Phương Minh Viễn nhường một bước, nhưng điều kiện này lại càng hà khắc hơn!
Đánh gãy hai tay của tùy tùng, bồi thường 210 triệu Yên, đói với gia tộc Điền Trung, không phải điều gì khó khăn, nhưng yêu cầu Điền Trung Lập Nghiệp dập đầu xin lỗi tới Lâm Dung bọn họ trên kênh phương tiện truyền thông có tiếng ở Nhật Bản, còn phải cam đoan về sau không xảy ra việc tương tự như vậy! điều này khiến bọn họ rất khó chấp nhận.
Là một người thành đạt trong giới thương nhân của Nhật, Điền Trung Cảnh Nghiệp đương nhiên biết, trong xã hội Nhật hiện giờ, tầm ảnh hưởng của thế lực cảnh phải đang tăng mạnh, đang hình thành một Nhật Bản mĩ hóa, phát động làn sóng chiến tranh xâm lược Châu Á. Đối với người Hoa Hạ, vẫn rất nhiều người Nhật mở miệng, ngậm miệng là “Người Trung Hoa”, cũng có rất nhiều người Nhật tuy không nói ra, nhưng trong lòng vẫn rất miệt thị.
Nếu Điền Trung Lập Nghiệp dập đầu nhận lỗi với người Trung Quốc trên giới truyền thông danh tiếng của Nhật, vậy tương lai của Điền Trung Lập Nghiệp chắc chắn sẽ trở nên mờ mịt!
Vì Điền Trung lập Nghiệp, thậm chí cả gia tộc Điền Trung ra mặt!
Nhưng, những lời này của anh ta không có cách nào nói ra, luôn không thể nói cho Phương Minh Viễn, bởi vì các người là người Trung Quốc, cho nên chúng tôi không thể chịu nhận lỗi trước mặt mọi người, vậy e rằng chỉ sẽ đổ thêm dầu vào lửa!
Điền Trung Cảnh Nghiệp nhìn Ngô Nịnh Hoa và Miyamoto với ánh mắt cầu viện, hi vọng bọn họ có thể nói cứu vãn tình thế phần nào.
Miyamoto hiểu, lúc này Phương Minh Viễn rõ ràng đã nén lại sự tức giận để nhượng bộ, bất kể nói làm sao đi nữa, hắn cũng là ông chủ của mình, có thể nể mặt mình, thì đã tốt rồi. Nếu mình vẫn không biết chừng mực, như vậy, mối quan hệ hòa hợp mấy năm nay của hai người đã sẽ rạn nứt! Thật sự muốn làm sáng tỏ vấn đề, Miyamoto tin rằng ông ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, cho dù là ông chủ ông ta! Nhưng vì Điền Trung lập Nghiệp…vậy thì chấp nhận thôi!
Trong lòng Ngô Nịnh Hoa đã rất bất mãn với Phương Minh Viễn. Đối với anh ta, nếu mình đến cùng Điền Trung Cảnh Nghiệp, thì đã đủ để nói rõ thái độ của mình, rất nể mặt Phương Minh Viễn. Nếu Phương Minh Viễn là người hiểu chuyện, thì nên xuống nước! như vậy mọi người đều cảm thấy vui.
Mà Phương Minh Viễn hiện tại hiển nhiên không để ý đến anh ta, không nể mặt anh ta! Không ngờ còn đưa ra điều kiện hà khắc như vậy! Anh ta không khỏi nghĩ tới con đường đến biệt thự của Phương Minh Viễn. Những lời mà Khương Ứng Tuyết và mình đã nói…
-Phương Minh Viễn, Hội trưởng Điền Trung cũng là người có tiếng trong giới thương mại ở Nhật Bản, nếu làm như vậy, danh dự của gia tộc Điền Trung ở Nhật sẽ có sự tổn thất lớn, cũng gây bất lợi cho sự phát triển của Hội thương mại 98 ở Nhật. Còn nếu Hội thương mại 98 lâm vào khốn cảnh trong kinh doanh, đối với rất nhiều công ty trong nước, cũng sẽ vì vậy mà bị lây lan! Phương Minh Viễn anh không nể mặt tôi và Cung Bản Quân, cũng phải nghĩ đến đồng bào vô tội trong nước à!
Ngô Nịnh Hoa nói với dáng vẻ thấm thía mọi chuyện.
-Ngô đại sứ! Những lời này của anh có ý gì!
Phương Minh Viễn còn chưa nói. Thẩm Tâm Oánh đã nhảy lên nói giọng the thé:
-Tiếng tăm của gia tộc Điền Trung sẽ bị tổn hại ở Nhật, danh tiếng của những người như chúng ta thì không sợ tổn hại sao?