-Hảo, tốt lắm!
Nếu hắn đã thức thời như vậy, Robert cũng không muốn làm khó hắn, nhiệm vụ của Phương Minh Viễn giao cho hắn chính là làm rõ chuyện của ba tên sĩ quan này, hắn cũng không muốn nhất thời đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của các đồng nghiệp.
Viên cảnh sát kia chăm chú nhìn Robert và Phương Minh Viễn, như muốn ghi nhớ họ vào đáy lòng. Sau đó quay đầu lại nói với các đồng nghiệp phía sau:
-Được rồi, bảo mọi người thu đội!
Bọn cảnh sát Hàn Quốc người nào người nấy đều nhẹ thở một hơi, không ai nguyện ý muốn dính vào cuộc tranh giành những người đẹp giữa mấy người Mỹ này, nếu hơi không cẩn thận, thì có thể bị bộ tư lệnh Mỹ tiến hành kháng nghị, đến lúc đó sẽ phải chịu trách mắng. Hơn nữa nếu chẳng may có đánh nhau, đánh cho tàn phế thậm chí còn đánh chết, mặc dù có tiền an ủi chăm sóc, nhưng lại không có chỗ mà giải oan!
Mọi người đều là thanh niên trai tráng, trên có già dưới có trẻ, ai lại dám mạo hiểm như vậy? Cho nên có thể thu đội về, tất cả đương nhiên là đều vui vẻ rồi!
-A? Từ từ?
Viên cảnh sát cầm đầu quay đầu lại, ở một góc của quán cafe, có hai người ăn vận xấu xí, hơn nữa còn có chút sợ hãi rụt rè, theo bản năng của cảnh sát, hắn cảm thấy được hai người kia nhìn thấy mình, có vẻ có chút chột dạ, hiển nhiên là có vấn đề!
-Cảnh sát Phác, làm sao vậy?
Có người kinh ngạc quay đầu lại nói, còn muốn nói gì với người ta nữa, đến sĩ quan quân đội người ta còn dám đánh, còn quan tâm đến mấy viên cảnh sát cỏn con này làm gì?
-Bên kia có hai người, đến hỏi thân phận của bọn họ đi!
Phác cảnh quan, vốn tên là Phác Chính Tố, chỉ vào hai người Triều Tiên của Hoa Hạ mà nói.
Lúc này, những người cảnh sát đi theo hắn mớichú ý tới có hai người đang núp ở một góc quán! Lập tức ánh mắt đều bừng sáng, đều là cảnh sát lão luyện rồi, đương nhiên nhìn ra được, hai người kia hiển nhiên có vấn đề, chuyến này nếu mang về được hai tên nhập cư trái phép thì cũng coi như là không phải tay không trở về!
Phương Minh Viễn chú ý tới cảnh tượng này, nhưng hắn cũng không nói lời nào, chỉ ngồi một bên chú ý theo dõi. Bốn người Kim Tú Nhã mặc dù có lòng muốn chạy, nhưng vừa thấy sự chú ý của Phương Minh Viễn rõ ràng đã đổi hướng, lúc này mà đi, sẽ khiến cho hắn nhớ tới sự không vui vừa rồi? Mà đứng ở cửa đều là cảnh sát, bốn người muốn đi qua cũng khó.
Phác Chính Tố mang theo ba gã cảnh sát đi tới trước mặt hai người kia, giơ thẻ cảnh sát lên nói:
-Xin lấy ra thẻ căn cước của các vị! Chúng tôi muốn kiểm tra!
Hai người kia tuổi đều mới ngoài hai mươi, người bên trái có vẻ cường tráng hơn một chút, hắn vừa mới ngẩng đầu lên, vẫn không nói gì, hai đồng tử của Phác Chính Tố liền co lại, bình tĩnh giơ tay ra sau lưng ra dấu, Phương Minh Viễn chú ý thấy, những viên cảnh sát còn lại đang đứng trước cửa quán cafe, đang cười cười nói nói, đột nhiên đều trở nên im bặt.
Hai người đem hộ chiếu của mình trình ra, Phác Chính Tố cầm lấy, cẩn thận xem xét, rồi đưa hộ chiếu cho ba người bên cạnh nhìn lướt qua, lúc này mới đem hộ chiếu trả lại cho người bên trái nói:
-Xin cầm lấy!
-Người thanh niên bên trái ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, tay vừa mới cầm lấy hộ chiếu, Phác Chính Tố liền buông lỏng tay ra, hộ chiếu lập tức rơi xuống đất, người thanh niên kia không lưỡng lự liền giơ tay nhặt lên.
Cùng lúc đó thủ đoạn của hắn cũng bị Phác Chính Tố bắt tại trận, Phác Chính Tố thuận tay bẻ oặt cánh tay của hắn ra sau lưng, lạnh lùng nói:
-Kim Lễ Hổ, ngươi thật to gan, còn dám ở lại Seoul!
Gần như là đồng thời, người thanh niên kia cũng bị hai gã cảnh sát gắt gao đè chặt xuống!
Hai người thanh niên đều bị còng tay, bọn cảnh sát lúc này mới chịu buông họ ra, người thanh niên kia sợ run một lúc lâu, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, cất tiếng khóc lớn.
Người bị Phác Chính Tố gọi là Kim Lễ Hổ vẻ mặt chán ghét đá hai chân người còn lại nói:
-Khóc cái gì mà khóc! Khóc thì có cái ích gì? Chúng ta đây là vận khí không tốt, không thể chạy về nước! Chẳng qua cũng chỉ là ngồi mấy năm tù? Ra tù, chúng ta lại đi tìm thằng chủ cặn bã kia tính sổ!
Hắn dùng Hán ngữ để nói, Phương Minh Viễn liền vỗ tay gọi:
-Robert!
Robert lập tức bước nhanh tới nói:
-Anh Phương, anh có gì chỉ bảo?
-Anh mang hai người thanh niên kia tới, tôi muốn hỏi là chuyện gì đã xảy ra?
Đã là đồng bào, hơn nữa chuyện này dường như còn có ẩn tình khác, Phương Minh Viễn đương nhiên muốn hỏi để tra ra manh mối, nếu thật là có cái gì oan khuất, đương nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!
Robert nhìn nhìn đám người Phác Chính Tố, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, khí phách hiên ngang đi tới chỉ vào hai người Kim Lễ Hổ, vẻ mặt hung ác nói với Phác Chính Tố:
-Có chuyện gì ở đây đây? Vừa rồi chưa nghe rõ ta nói gì phải không?
Phác Chính Tố cười nói:
-Bọn họ là tình nghi phạm tội mà chúng ta nhận được báo án, mấy ngày nay toàn thành phố đều truy nã bọn họ. Chúng tôi sẽ dẫn bọn họ đi, không quấy rầy đến các vị!
-Dẫn bọn họ đi? Đã muộn! Ông chủ lớn muốn gặp bọn họ, hai người các ngươi mau đi theo tôi lại đây!
Robert chỉ chỉ hai người Kim Lễ Hổ nói.
Kim Lễ Hổ hai người hiểu tiếng Hàn, nhưng không hiểu được tiếng Anh, chỉ thấy người Mỹ vừa đánh cho ba tên sĩ quan kia khóe miệng đổ máu đi tới, trừng mắt nhìn một phát, Phác Chính Tố lập tức liền biến thành một con chó Nhật, vẻ mặt mang theo nụ cười gượng nói nói vài câu, chỉ thấy người da trắng lấy tay điểm chỉ mình, hai người cũng không hiểu ra sao, với người da trắng hung hãn này có quan hệ gì? Hai người trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, thân thể này của bọn họ, nếu đã rơi vào trong tay Robert, thì còn thảm hơn là rơi vào tay bọn lính Mỹ!
-Hai người các ngươi, lại đây!
Trần Trung nhìn ra hai người đó nghe không hiểu Anh ngữ, liền dùng Hán ngữ cao giọng nói.
Kim Lễ Hổ hai người lập tức cảm thấy xúc động, tại đây nơi đất khách quê người này mà còn có thể nghe được giọng nói của quê hương, còn là tại chính lúc mình gặp rủi ro, thật là hiếm có!
Hai người lập tức theo thanh âm đi tới, chỉ thấy Trần Trung ở bên kia vẫy vẫy tay, hai người lập tức cất bước đi về phía trước.
-Đợi một chút!
Phác Chính Tố lập tức ngăn cản hai người, hắn đã hiểu, vừa rồi người kia nói là Hán ngữ!
-Ngươi làm cái gì thế?
Robert lập tức một túm cổ áo Phác Chính Tố, nhấc cả người hắn lên nói.
-Tiên sinh, tiên sinh...
Phác Chính Tố cũng có chút mông lung rồi. Chẳng lẽ người Mỹ này, và cái người da vàng nói tiếng Hán kia là một phe?
-Cứ ở im đó, đừng có nhiều chuyện!
Robert mặt lạnh lùng, rít gào như sấm, nước miếng phun đầy mặt Phác Chính Tố nói:
-Còn nhiều chuyện nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!