Nếu nói chỉ là nói chuyện riêng tư, đương nhiên anh ta sẽ không giấu diếm Phương Minh Viễn, hai anh em họ Lưu Trì và Lưu Đông, đều có cổ phần trong công ty Lưu Trì, tổng số cổ phần lên tới 18%, tuy thành viên cổ đông của công ty Lợi Quyền là bí mật, nhưng cũng không phải không thể tìm ra được. Chỉ cần Phương Minh Viễn thực sự muốn tìm, chắc chắn là có thể tra ra được. Nguyên Trọng chắc cũng không nhận ra, Phương Minh Viễn chỉ vì muốn bớt việc, mới giáp mặt mình để hỏi!
Ở Trung Quốc, tuy rất nhiều lệnh cấm được đưa ra, tồn tại trên danh nghĩa, nhưng cán bộ tại chức có cổ phần trong công ty, nếu rơi vào trong tay người có mưu, vẫn có thể lật đổ các cán bộ xuống, Lưu Trì đường đường làm Quận trưởng ở Quận Bình Xuyên—cho dù là hai năm qua Lưu Trì làm bừa, vẫn phát triển nhanh chóng thành một quận tốt nhất, không biết có bao nhiêu người thèm nhỏ giãi vị trí dưới mông anh ta đâu!
Chỉ cần nhìn vào hai người đảm nhiệm trước của anh ta, Lý Đông Tinh và Lã Lương, thì có thể nghĩ đến tiền đồ phát triển trong tương lai sang lạng như thế nào. Hơn nữa, nếu có thể trở thành quận trưởng của quận Bình Xuyên, lại có quan hệ tốt một cách danh ngôn chính thuận với nhà họ Phương, có thể được trọng dụng cả đời! Nếu không phải Lưu Trì có gia thế mạnh, lại có người chú Lưu Khởi Hàng này, thì thành tích hai năm trước của anh ta, e là sớm đã có người bị méo miệng rồi.
Nguyên Trọng Khải vui vẻ nhưng có chút không hiểu Phương Minh Viễn hỏi cái vào lúc này là có dụng ỳ gì?
Vào lúc đó,chiếc điện thoại trên tay Lâm Dung vang lên,Lâm Dung nhìn qua,thấp giọng nói với phương Minh Viễn:
-Điện thoại của Lưu Trì, có nghe không?
Phương Minh Viễn nhận lấy chiếc điện thoại vui vẻ nói với mấy người Nguyên Trọng Khải:
-Quận trưởng Lưu, tôi Phương Minh Viễn đây!
-Phương thiếu,gọi điện cho cậu vào lúc này hi vọng không làm phiền Phương thiếu nghỉ ngơi chứ?
Tiếng cười nói của Lưu Trì trong điện thoại vọng ra.
-Cũng không đến nỗi phiền! Cuộc sống về đêm của Phụng Nguyên so với hai năm trước thực sự là phong phú hơn rất nhiều!
Phương Minh Viễn bật cười ha ha nói.
-Vậy tôi không cần nói nhiều gì mà làm phiền Phương thiếu nữa!
Lưu Trì cũng cười ha ha nói,
-Tôi gọi điện thoại là muốn nói cho Phương thiếu một chuyện,theo tôi điều tra vừa phát hiện được khi Thư ký của tôi Mã Cảnh Hải thay đổi hạng mục nắp đậy lò vod cho nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây của công ty Lợi Quyền,cũng đã nói chuyện qua với phòng bảo hành của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Sau đó nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây mới đưa ra quyết định cuối cùng là giao hạng mục này cho công ty Lợi Quyền.Nhà máy cán ép Tần Tây xảy ra sự cố, anh ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm.Tôi cũng đã quở trách anh ta, hơn nữa từ hôm nay trở đi Mã Cảnh Hải không còn là thư ký của tôi nữa.
Phương Minh Vienx lại ừ với hắn vài tiếng mới gác máy.
-Lại một tên chịu tội thay!
Phương Minh Viễn đưa điện thoại cho Lâm Dung, thản nhiên nói. Tên Mã Cảnh Hải xui xẻo này, sợ rằng từ giờ trở đi phải cố mà nhấm nháp cái mà gọi là lòng người dễ thay đổi rồi! Nhưng Phương Minh Viễn cũng hiểu, hắn đơn thuần cũng chỉ là cái chặn họng súng cho Lưu Trì! Nếu không có Lưu Trì đứng đằng sau chỉ thị, Phương Minh Viễn không tin một tên thư ký của Quận trưởng lại to gan đến như vậy. Dám tự tiện nhúng tay vào dự án của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây!
Không nói thì người Bình Xuyên cũng biết, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây là do Phương Thắng làm Phó giám đốc, chỉ dựa vào thân phận xí nghiệp đầu tư nước ngoài của ông ta, Mã Cảnh Hải có muốn nhúng tay vào cũng phải suy nghĩ kỹ mới làm! Người Russia mặc dù bây giờ không to lớn như trước, nhưng vẫn là người nước ngoài! Chọc giận người nước ngoài, sẽ ảnh hưởng đến công tác thu hút đầu tư nước ngoài sau này, trách nhiệm này ai có thể đảm đương nổi? Cho nên các quan chức đa phần đều là chuột khiêng súng----bạo ngược gia đình, các xí nghiệp trong nước không qua được! Gặp phải các xí nghiệp đầu tư nước ngoài thì như là gặp thượng khách!
Cho nên Phương Minh Viễn cũng không muốn đi sâu vào nghiên cứu trách nhiệm của anh ta làm gì, tất nhiên cũng không tỏ vẻ đồng tình gì khi gặp hắn.
Sắc mặt Nguyên Trọng Khải nóng lên,tất nhiên ông biết trong việc này tên thư ký của Lưu Trì là kẻ chết thay không hơn không kém.Nhưng Phương Minh Viễn nói thì cứ nói,sao lại còn thêm chữ “lại” nữa!
Phương Minh Viễn lại chuyển ánh mắt về Nguyên Trọng Khải, lúc này trong lòng Nguyên Trọng Khải như thiên nhân giao chiến, rốt cuộc nói a hay là nói a?Nếu chính hắn nói,Phương Minh Viễn có đưa ra yêu cầu mới gì nữa không?Nếu hắn đắc tội với Lưu Khởi Hàng, những ngày tháng sau này cũng không tốt đẹp gì! Chỉ có điều hắn nghĩ lại, đắc tội với Lưu Khởi Hàng là việc của sau này, còn bây giờ hắn lại đắc tội với Phương Minh Viễn!
Nguyên Trọng Khải lướt nhìn Lý Cơ Nham và Tư Mã Tĩnh! Lý Cơ Nham hiểu được đứng dậy, Tư Mã Tĩnh từ đầu đến cuối vẫn cúi gằm xuống đang ngồi trên ghế, trong lòng Lý Cơ Nham thầm mắng Tư Mã Tĩnh đến lúc này không ngờ lại còn có bộ dạng như vậy, đặt tay lên vai cô ta, Tư Mã Tĩnh không khỏi bùm một tiếng nhảy dựng từ trên ghế lên.
-À?
Lý Cơ Nham ngạc nhiên, Trần Trung từ đầu đến cuối để ý tới cô gái này cũng bước tới gần, vén mấy sợi tóc bay lòa xòa trên mặt. Lúc này mới thấy hai mắt Tư Mã Tĩnh đã nhắm tịt, cắn chặt răng, thở nhẹ, cũng coi như là đã bình tĩnh lại, không ngờ người phụ nữ này lại ngất đi như vậy! Mũi Trần Trung hơi rung rung, thản nhiên hít làn hương toát ra từ người Tư Mã Tĩnh, dưới ghế anh ta ngồi bỗng nhiên có một vũng nước đọng lại!
Nguyên Trọng Khải cảm thấy mặt mình hôm ay như bị lột trần ra, bị vứt xuống dưới đất mà dẫm đạp! Cô gái mà ông mang tới không ngờ lại có tố chất như vậy, ông vẫn còn chưa nói là xứ lý cô thế nào nữa, không ngờ chính mình lại làm mình sợ đến mức không thể khống chế được, còn choáng váng nữa! Ông ta cũng không nghĩ mình trước nay có hung danh gì lớn lao trong công ty, lần này Phương Minh Viễn lại bắt đền như vậy, lại hoàn toàn qua tay Tư Mã Tĩnh, cứ theo hướng này, đối với một người con gái mà nói, áp lực rất lớn, đã vượt quá giới mà cô có thể tiếp nhận được!
Mặc dù Trần Trung đã khẳng định cô không ảnh hưởng gì đến tính mạng, để đảm bảo được mục đích Phương Minh Viễn vấn muốn Lâm Dung thông báo cho bệnh viện, các nhân viên phục vụ trong nhà hàng đang mê mẫn khi Tư Mã Tĩnh bước xuống, Lý Cơ Nham tự nhiên lại muốn có người đi cùng mình đến bệnh viện! Phương Minh Viễn tất nhiên cũng không có hứng ở trong phòng này nữa liền sang một phòng khác.
Không có Lý Cơ Nham và Tư Mã Tĩnh bên cạnh, Nguyễn Trọng Khải có vài phần chần chừ rồi nói:
-Trong công ty Lợi Quyền có 8% cổ phần của Lưu Trì! Nhưng Phương thiếu cậu phải cho tôi bằng chứng,cậu lại không hề có!
-Không có?
Phương Minh Viễn hơi nhướng mày nói,
-Không có bằng chứng, làm sao Lưu Trì có thể đảm bảo được cổ phần của mình không thu…ồ,tôi hiểu rồi!