Cái gọi là kẻ thù gặp nhau đỏ mặt tía tai, nói ra chính là tâm tình của Nguyễn Mộng Đắc lúc này.
Tuy rằng lúc này Nguyễn Mộng Đắc trong đầu vẫn là rối bời, hoàn toàn không rõ, sự tình làm sao mà phát triển tới tình huống như bây giờ. Cục diện tại sao chuyển biến đột ngột, trở nên bất lợi cho mình. Nhưng y cũng hiểu được, chính mình là bị Hoa Hạ trục xuất vì vi phạm pháp luật Hoa Hạ.
Nếu như nói là bởi vì lấy trộm thông tin tình báo mà bị trục xuất, Nguyễn Mộng Đắc trong lòng còn dễ chịu một ít, dù sao đối với loại chuyện đó, ở các quốc gia trên thế giới là nhiều đếm không xuể, sau khi về nước, cũng sẽ được đối đãi như anh hùng. Mà mình thì lại là vì vi phạm pháp luật Hoa Hạ, bị nhà nước Hoa Hạ cưỡng chế trục xuất, cho dù là nhà nước XYZcó kháng nghị, cũng không thay đổi được thực tế xám xịt của mình khi về nước. Không thể nghi ngờ là con đường làm quan của y đã có một vết đen, đối thủ của y sau này sẽ công kích vào điểm yếu này.
Nhà họ Nguyễn mặc dù ở XYZ là một gia tộc lớn, quyền lực trong chính phủ XYZcũng không thể coi thường, nhưng nhà họ Nguyễn đông anh em cũng có nghĩa là nguồn lực chính trị khá phân tán, chia đều cho mỗi người, thật sự cũng là không bao nhiêu.
Nguyễn Mộng Đắc ở nhà họ Nguyễn, cũng khá được xem trọng, ở tuổi của y, có thể được tham gia vào đoàn ngoại giao đến Hoa Hạ, nhà họ Nguyễn chính là muốn nhân dịp viếng thăm Hoa Hạ này, Nguyễn Mộng Đắc tích luỹ một chút vốn liếng chính trị, tạo thuận lợi cho việc phát triển sau này trong Bộ ngoại giao Việt Nam. Nhưng bây giờ, tất cả đều tiêu tan hết, lúc này trở về, mặc dù là ông nội không trách tội, chỉ sợ là trong một thời gian ngắn y sẽ không được sự trợ giúp từ dòng họ.
Mà toàn bộ việc, đầu sỏ gây nên chính là người thanh niên trước mắt này.
Nguyễn Mộng Đắc đối với Phương Minh Viễn là hận thấu xương, lúc này hận không thể đánh Phương Minh Viễn thành thịt băm.
Chỉ có điều y vừa mới đá về phía trước một bước, Nguyễn Trường Hà đã ngăn ở giữa y cùng với Phương Minh Viễn.
Nguyễn Trường Hà trong lòng hiểu rất rõ, nếu Bộ ngoại giao Hoa Hạ đã phát hành công văn yêu cầu mình trục xuất Nguyễn Mộng Đắc, như vậy trước mắt nên im lặng đưa Nguyễn Mộng Đắc đi, không nên gây ra chuyện gì nữa, tránh để chính phủ Hoa Hạ lấy cớ. Tuy rằng nhân viên ngoại giao có đặc quyền miễn trách nhiệm hình sự, nhưng cũng không phải là nhân viên ngoại giao thì có thể không kiêng nể gì, hành xử quá mức, nhà nước sở tại có thể tiến hành cưỡng chế tạm thời cũng là phù hợp với thông lệ quốc tế.
Hơn nữa, bộ ngoại giao Hoa Hạ cũng đã báo trước cho mình, hiển nhiên là đã chuẩn bị, sau đó trả lời công văn của Nguyễn Trường Hà, còn đính kèm kết quả điều tra dài hơn mười trang, cùng với lời chứng của một số người, Nguyễn Trường Hà chú ý tới trong đó có mấy người là người Âu Mĩ.
Rất dễ nhận ra, Bộ ngoại giao Hoa Hạ cũng không sợ chính phủ XYZ đem việc này làm lớn chuyện, còn có chứng cứ trong bản tường trình của những nhân chứng ở các quốc gia luôn kêu gọi tôn trọng nhân quyền Âu Mĩ, chỉ sợ là sẽ không đứng về phía Việt Nam. Mà chính phủ Việt Nam sẽ hoàn toàn mất uy tín.
Cũng may cho đến nay, Nguyễn Trường Hà còn chưa có nhìn thấy một nhà báo hay đơn vị truyền thông nào của Hoa Hạ đưa tin này, trong lòng y cũng có chút an ủi, ít nhất thì sự việc mất mặt này cũng chỉ có ít người biết, không có lan rộng ra.
Cho nên, để sự việc không mở rộng thêm, khiến cho tình hình trở nên xấu đi, y đương nhiên là sẽ không cho phép Nguyễn Mộng Đắc lại tấn công người thanh niên này.
-Phương Minh Viễn.
Nguyễn Trường Hà thản nhiên nói:
-Xin chào, tôi là Nguyễn Trường Hà, trưởng đoàn đại biểu XYZ trong chuyến viếng thăm Hoa Hạ này.
Y nói được tiếng phổ thông mặc dù có chút khó nghe, nhưng Phương Minh Viễn vẫn có thể hiểu được.
Phương Minh Viễn hơi hơi nhún nhún vai nói:
-Xin chào, đoàn trưởng Nguyễn, ông đây là muốn dẫn người này đi sao?
-Đúng vậy, vì tránh cho quan hệ hoà bình giữa hai nước bị ảnh hưởng, cho nên Nguyễn Mộng Đắc trong hôm nay phải rời khỏi tỉnh Tần Tây về nước!
Nguyễn Trường Hà trong lòng có chút kỳ quái, y cũng không phải đơn thương độc mã một mình tiến đến bệnh viện, nhân viên cùng đi với mình hiện tại ở chỗ nào?
-Haiz!
Phương Minh Viễn bỗng nhiên hiểu ra gật gật đầu:
-Thực xin lỗi, trưởng đoàn Nguyễn, Nguyễn Mộng Đắc tạm thời không thể đi được.
-Hả?
Nguyễn Trường Hà kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, người này nói cái gì? Nguyễn Mộng Đắc không thể đi? Bộ ngoại giao đã đuổi đi làm sao hắn lại nói là không thể đi?
-Nguyễn Mộng Đắc đánh bị thương người dân của nước tôi Lý Quế Hoà, làm cho con trai Lý Quế Hoà là Tần Quân Tạo ảnh hưởng tinh thần nghiêm trọng. Lý Quế Hoà bị Nguyễn Mộng Đắc đánh gây chấn thương não nhẹ, long chân răng, không chỉ có thương tổn thân thể, hơn nữa bởi vì bị thương nên không thể ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình. Cho nên Lý Quế Hoà đã chuẩn bị kháng án, yêu cầu Nguyễn Mộng Đắc xin lỗi công khai trước mặt mọi người, bồi thường chi phí điều trị, tiền dưỡng bệnh, tổn thất tinh thần tổng cộng một trăm ngàn tệ.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Hôm nay tôi tiện đi ngang qua, nên tiện thể thông báo cho anh Nguyễn một tiếng.
-Khốn nạn.
Nguyễn Mộng Đắc giận tím mặt nói.
-Phương Minh Viễn, tôi là nhân viên ngoại giao, được hưởng đặc quyền theo công ước quốc tế qui định.
Hơn nữa thu nhập hàng năm hiện nay của người dân Hoa Hạ chỉ khoảng hai ngàn tệ, huống chi Lý Quế Hoà chỉ là một nông dân, thu nhập hàng năm còn ít hơn nữa, một trăm ngàn tệ cô ta phải làm cả đời. Thêm nữa, tuy rằng Nguyễn Mộng Đắc là cán bộ, sau lưng còn có gia tộc, nhưng hiện giờ thu nhập hàng năm của XYZ cũng còn không bằng Hoa Hạ, vậy chẳng phải là y cả đời đều phải thay Lý Quế Hoà làm công sao?
-Đúng vậy, tôi biết anh Nguyễn là nhân viên ngoại giao, được hưởng quyền miễn trừ ngoại giao. Tuy nhiên đối với chuyện này, có rất nhiều người từ Hoa Hạ, Hồng Kông, Liên Xô, Singapore và nhiều nhà truyền thông cảm thấy hứng thú, muốn được biết kết quả cuối cùng xử lý ra sao. Tôi nghĩ, nếu anh Nguyễn Mộng Đắc bồi thường cho mẹ con Lý Quế Hoà, như vậy cho dù sau này báo chí có truyền tin ra ngoài, người xem cũng khen ngợi anh Nguyễn biết sai liền sửa, vẫn là người tốt. Tất cả mọi người là chủ nghĩa xã hội, cũng không thể làm mất uy tín quốc gia nha.
Phương Minh Viễn cười tủm tỉm nói.
Nguyễn Mộng Đắc rất tức giận nhưng cũng không biết phải nói cái gì cho phải, đây là thẳng thừng uy hiếp mà.
Nguyễn Trường Hà đưa tay ngăn cản Nguyễn Mộng Đắc nói:
-Cậu Phương, một trăm ngàn tệ có phải là hơi nhiều quá không? Lý Quế Hoà tuy rằng là bị thương, nhưng cũng không chi hết nhiều tiền như vậy?
Sự việc nếu để truyền ra ngoài không chỉ có Nguyễn Mộng Đắc mất mặt mà trưởng đoàn đại biểu cũng mất hết thể diện. Coi như bỏ tiền mua lấy bình yên đi.
Phương Minh Viễn lắc lắc đầu nói:
-Không không, đoàn trưởng Nguyễn, tôi cảm thấy hãy còn thiếu.
-Vì sao?
Nguyễn Trường Hà kiềm chế cơn giận nói:
-Một trăm nghìn tệ, gần như là thu nhập cả đời của cô ta.
-Đoàn trưởng Nguyễn, nếu anh cứ khăng khăng nói như vậy, có thể thấy tầm nhìn của anh không đủ xa.
Phương Minh Viễn vẻ mặt tự tin nói:
-Tuy rằng, thu nhập hiện giờ của Lý Quế Hoà quả thực không nhiều lắm, một trăm ngàn tệ cũng có thể là phải kiếm cả đời. Nhưng cũng không thể tính như vậy. Trước hết, chấn thương ở não, rất khó xác định ảnh hưởng tới đâu. Cũng không phải cô hiện tại không có chuyện gì có nghĩa là hoàn toàn khoẻ mạnh. Trong lịch sử y học, rất nhiều người, sau khi bị tổn thương ở não, nguy hiểm phải mấy ngày sau, thậm chí cả mấy năm sau mới phát tác, mà đến khi đó, cô đi đâu để tìm anh Nguyễn Mộng Đắc đây?
-Đoàn trưởng Nguyễn không phải là muốn nói có thể đến toà án XYZ yêu cầu anh Nguyễn bồi thường chứ. Thứ hai, một trăm ngàn tệ là thu nhập cả đời của Lý Quế Hoà, cũng chỉ là nói một phía, chẳng lẽ đoàn trưởng Nguyễn liền khẳng định thu nhập bình quân của người dân nước tôi trong mười năm tới sẽ không tăng lên? Nền kinh tế của chúng tôi đang phát triển nhanh chóng, có khi không cần đến tám hay mười năm, thu nhập của mỗi người sẽ gần đạt tới mười ngàn, tới lúc đó, khoản tiền bồi thường này của Nguyễn Mộng Đắc, chẳng qua chỉ là thu nhập mười năm của Lý Quế Hoà, mà cô khi đó chỉ mới có năm mươi mà thôi.
-Cậu Phương.
Nguyễn Trường Hà hít một hơi dài, đem lửa giận trong lòng đè xuống nói.
-Đoàn trưởng Nguyễn, tôi còn chưa có nói xong.
Phương Minh Viễn đưa 3 ngón tay nói:
-Thứ ba, Lý Quế Hoà trên có bốn người già, dưới có con chưa thành niên, sau khi cô bị thương, không thể tiếp tục chăm sóc người già, nuôi nấng con nhỏ, những công việc này đều phải thuê người làm, những chi phí này cũng phải được liệt kê vào.
-Người già theo tuổi thọ của nước tôi mà tính, mỗi người cũng còn phải sống ít nhất là hai mươi năm nữa, mà Tần Quân, theo pháp luật nước tôi phải nuôi dưỡng đến tuổi thành niên 16 tuổi, cho dù là thuê người khác, cho dù chi phí thuê người chăm sóc không thay đổi, cũng cần đến chín mười năm tiền lương, tính như vậy thì một trăm ngàn tệ là không đủ. Cho nên tôi cảm thấy khoản tiền này không nhiều một chút nào.
Nguyễn Mộng Đắc tức giận tái xanh mặt, y rốt cuộc cũng không ngờ Phương Minh Viễn sẽ ra thủ đoạn này. Sau khi ăn một miếng lớn, còn làm bộ như chính mình bị hời.
Nhìn Nguyễn Mộng Đắc kia mặt mũi tái xanh, Phương Minh Viễn trong lòng cũng thầm cười lạnh. Người giống như Nguyễn Mộng Đắc vậy, không mạnh tay sửa trị y một hồi, làm gương cho những người nước ngoài đến Hoa Hạ, chỉ là trục xuất mà thôi, chẳng phải là rất thuận lợi cho y rồi sao? Trần Trung và Võ Hưng Quốc chịu xúc phạm, thì tính như thế nào?
Nguyễn Trường Hà nhíu mày nói:
-Cậu Phương, tôi nhớ rõ nhà nước các vị có một câu nói sâu như lòng người.
-Không biết đoàn trưởng Nguyễn là nói câu nào? Mức độ thành thật đến đâu? Hay là nghiêm minh đến đâu?
Phương Minh Viễn nghiêm sắc mặt hỏi.
-Không không không, là muốn làm việc theo pháp luật thôi.
Nguyễn Trường Hà nói:
-Căn cứ theo luật pháp của các vị, cùng một loại chuyện, bồi thường tổn thất không có khả năng đạt tới mức này. Mà cậu Phương cũng vừa rồi mới đưa ra những mục yêu cầu bồi thường hình như cũng không có qui định trong pháp luật của các vị. Ví dụ như bồi thường tổn thất tinh thần, tôi nhớ rõ pháp luật các vị vốn không có qui định.
Nguyễn Trường Hà không hổ là người của bộ ngoại giao, chẳng những tiếng Hán nói không sai, mà còn xem ra vẫn là hiểu biết về Hoa Hạ.
Phương Minh Viễn cười tủm tỉm gật gật đầu nói:
-Chiếu theo pháp luật khẳng định là chính phủ chúng tôi xử lý công việc trong nước, luôn luôn đạt được mục tiêu. Nhưng pháp luật của chúng tôi cũng không có quy định, người khởi kiện khi đề xuất yêu cầu với toà án, không thể không có những mục này. Ha ha, chúng tôi đây là hét giá trên trời, đoàn trưởng Nguyễn cũng có thể trả giá dưới đất mà!