Việc này khiến Phương Minh Viễn không khỏi cảm thấy xúc động trong lòng, ông ta quả không hổ là nhân viên quản lý cấp cao của Công ty đường sắt liên hợp Thái Bình Dương của Mỹ, là một nhân viên quản lý, ông ta chuyện nghiệp hơn nhiều so với mấy lãnh đạo tai họa của doanh nghiệp nhà nước chỉ biết ăn chơi đàng điếm.
Thấy Phương Minh Viễn tới chơi, Milton lộ rõ vui mừng trên mặt:
- Cậu Phương thân mến, cậu thi xong rồi sao? Tôi còn tưởng rằng trước khi đi còn không gặp được cậu.
- Ông Milton, chúng tôi tới đưa ông vé máy bay và tiễn đưa ông. Nghe chị Liên nói, ông định đến tỉnh Tần Tây khảo sát thực địa phải không?
Phương Minh Viễn cười nói.
- Đúng vậy đúng vậy. Mấy ngày nay, tôi nghiên cứu phân tích những tư liệu mà cậu đã cung cấp, tôi cảm thấy, hệ thống đường sắt của quý quốc có rất nhiều chỗ tương tự như của Công ty đường liên hợp Thái Bình Dương những năm tám mươi.
Chuyện này làm tôi càng tin tưởng hơn khi giải quyết vấn đề lợi nhuận của chi nhánh kia. Đương nhiên, tất cả còn phải chờ tôi đi thực địa khảo sát xong mới có thể cho cậu một bản báo cáo chuẩn xác. Điều cần nhất là phải có thật nhiều vốn, thứ hai là cậu phải chuẩn bị tư tưởng tiến hành cải cách dứt khoát hẳn hoi.
Nói đến chuyện đường sắt thì Milton trở nên hớn hở nói.
- Ông Milton, tôi tin là sẽ có tiền và cũng sẽ có quyền.
Phương Minh Viễn bị ảnh hưởng tâm trạng của ông ta, cũng trở nên thoải mái.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Nói thật, tôi có chút hâm mộ các bạn đồng nghiệp ở quý quốc, tuy là ngành đường sắt thế giới đã đi vào giai đoạn hoàng hôn, bị hạ xuống trong cuộc cạnh tranh giành thị trường với hàng không và đường quốc lộ, đây chính là chuyện thật, mấy năm qua tuy là Công ty đường sắt liên hợp Thái Bình Dương có tăng doanh số, thoạt nhìn là công ty lại lần nữa tỏa ra sức sống nhưng về lâu dài mà nói, nếu không có cải cách lớn trong kỹ thuận vận chuyển đường sắt hoặc toàn bộ xã hội không thay đổi lựa chọn phương thức di chuyển thì đường sắt sẽ có xu thế lụi bại. Ừ, có lẽ phát triển đường sắt tốc độ cao chính là phương hướng tương lai của đường sắt.
Milton nói hơi không khẳng định cho lắm.
- Nhưng ở quý quốc mà nói thì đường sắt mới ở thời kỳ đầu phát triển, một lãnh thổ gần mười ngàn km vuông, lại mới chỉ có hơn năm mươi ngàn km đường sắt được đưa vào hoạt động, đây chính là rất không phù hợp với số dân và diện tích đất nước của các cậu, hơn nữa từ dân số của quý quốc mà nói, phát triển mạnh ngành công nghiệp xe cá nhân sẽ nảy sinh yêu cầu về nguồn năng lượng dầu, sẽ vượt qua cả nước Mỹ, số tài nguyên trên thế giới này chỉ sợ không đủ cho quý quốc tiêu dùng.
Cho nên cá nhân tôi cho rằng sau này vận chuyển bằng xe tải sẽ phát triển mạnh nhưng hệ thống đường sắt của quý quốc vẫn là một hệ thống vận chuyển không thể thiếu, hơn nữa lại rất có triển vọng!
Phương Minh Viễn gật đầu ừ à, như lời nói của Milton, hắn tự biết đó là lời vàng ngọc, tương lai phát triển của đường sắt của Hoa Hạ ở kiếp trước đã xác minh quan điểm của hắn.
- Qua mấy ngày nghiên cứu, tôi thấy cho dù đường sắt của quý quốc không đề cập đến vấn đề quyền tài sản thì vẫn có đường cải cách, tuy rằng khả năng kiếm nhiều lợi nhuận không lớn nhưng lại có nhiều cơ hội để có lợi nhuận.
Milton chuyển đề tài câu chuyện, lấy mấy tờ giấy từ trên bàn làm việc, giao cho Phương Minh Viễn.
- Đây là một chút ý tưởng của tôi, cậu Phương có thể xem qua.
Phương Minh Viễn chăm chú lật xem chỗ tài liệu, tuy tiếng Anh giao tiếp của hắn không tồi, nhưng để đọc hiểu được tiếng Anh chuyên ngành trong tài liệu thì chắc chắn là khó, cũng hay là có Milton ở bên cạnh, những chỗ hắn không hiểu rõ, có thể trả lời tường tận cho hắn.
Theo Milton thì hệ thống đường sắt Hoa Hạ hiện giờ quá cố thủ với những quy tắc, nề nếp sẵn có, nhân viên thì quan liêu, cơ cấu to lớn cồng kềnh, không khí của công nhân thì trầm lặng như công ty quân đội. Mỗi người đều ‘cư xử như ở trong một cái hộp nhỏ’, mỗi sự kiện đều được ‘theo khuôn phép cũ mà làm’. Ngầm nghiêm cấm cấp trên cấp dưới công khai trao đổi ý kiến, coi là ‘bị nguyền rủa’, chức năng chỉnh sửa bằng không, giống y như Công ty đường sắt liên hợp Thái Bình Dương những năm đầu thập niên tám mươi vậy.
- Nếu cậu nói chuyện kế hoạch kinh doanh hoặc kế hoạch chiến lược, thì mọi người nên chú ý, nếu ai có ý kiến thì cứ theo trình tự mà đưa lên trên, mà không cần phải có nội dung kế hoạch cụ thể!
Milton nói tràn đầy cảm xúc.
- Cậu Phương có tin không? Một Giám đốc phụ trách vận chuyển hàng hóa, quy mô cao tới hơn hai mươi triệu đô la Mỹ nhưng nếu không có văn bản phê chuẩn của tổng bộ thì ông ta sẽ không có quyền tiêu dù chỉ là hai ngàn đô la Mỹ. Mà nếu muốn được phê chuẩn thì phải đợi những hai tháng! Hiệu suất như vậy so với tiết tấu cuộc sống mau lẹ hiện tại làm sao thích ứng được?
Phương Minh Viễn nhếch miệng, tuy rằng không nói gì thêm nhưng hắn rất đồng tình với cách nhìn này của Milton. Doanh nghiệp nhà nước Hoa Hạ đúng là có tệ nạn như lời Milton nói, còn ở hệ thống đường sắt Hoa Hạ thì tệ nạn này còn phát triển tới mức cực đoan. Toàn bộ hệ thống đường sắt ở Hoa Hạ giống như một quốc gia nhỏ vậy, tất cả các phương diện, ăn mặc, tiêu dùng đều tự giải quyết trong nội bộ hệ thống đường sắt, có cả Cục Cảnh sát, Viện Kiểm sát, Tòa án độc lập của riêng mình.
- Ví dụ như trước kia ở Công ty đường sắt liên hợp Thái Bình Dương, nếu có một hành khách không tìm thấy hàng hóa mình gửi đi, có thể là do anh ta không tìm đúng toa xe chở hàng, cũng có thể là vận chuyển nhầm địa điểm dỡ hàng, vì thế khách hàng sẽ đi tìm người đại diện đường sắt, sau đó người đại diện này sẽ xin chỉ thị của Giám đốc phụ trách bộ phận vận chuyển hàng hóa, giám đốc này lại xin chỉ thị của Giám đốc khu vực, Giám đốc khu vực sẽ đem vấn đề này chuyển cho Tổng giám đốc bộ phận kinh doanh, so với nước Mỹ thì độ rộng ngăn cách giữa hai bên còn lớn hơn.
Sau đó Tổng giám đốc này lại đi tìm giám sát viên vận chuyển hàng hóa ở phía dưới, tìm xem nhầm lẫn ở chỗ nào. Sau đó lại chuyển ngược thông tin một cách máy móc, đưa kết quả quay lại trả lời cho khách hàng.
Milton chỉ vào trong tài liệu nói:
- Cứ như vậy, khách hàng thì đang cần giải quyết sự việc nhanh chóng, vậy mà lại chuyển vấn đề lên cấp mãi bên trên theo thể chế, rồi sau đó lại chuyển về cấp kinh doanh. Gọi điện thoại tới lui theo thói quan liêu, chỉ để điều tra sự việc cũng tốn mất mấy ngày, chẳng ai để ý khách hàng đang gấp gáp đến độ cuống chân. Bọn họ chỉ muốn làm cách nào đó để trốn tránh trách nhiệm, tránh phiền toái cho bản thân, hệ thống đường sắt của quý quốc cũng có tệ nạn giống như vậy.
Phương Minh Viễn gật đầu, đúng là siêu thị Carrefour cũng chịu thiệt hại nhiều do chuyện này. Bởi vì hàng nhập từ bốn phương, hơn nữa để tích kiệm chi phí, từ trước đến nay siêu thị đều nhập hàng thẳng từ nơi sản xuất, giảm bớt chi cho khâu trung gian, hơn nữa cửa hàng mặt tiền của siêu thị Carrefour ngày càng nhiều, tự nhiên là lượng hàng nhập cũng nước lên thì thuyền lên, cho nên đường sắt vẫn là phương thức vận chuyển chủ yếu để nhập hàng của bọn họ.
Trong quá trình vận chuyển cũng phát sinh không ít chuyện. Chẳng qua bởi vì có quan hệ với Tô Ái Quân nên các lãnh đạo Cục đường sắt Phụng Nguyên đều quen biết hắn, dù xảy ra nhầm lẫn ở đâu cũng được sửa chữa rất nhanh.
Nhưng đãi ngộ tốt như vậy không phải ai cũng được hưởng, rất nhiều người oán thán với hệ thống vận chuyển đường sắt, không nói đến việc thời gian đến bị muộn, còn thường xuyên giao nhầm địa điểm, đi nhận hàng hóa vận chuyển có khi còn phải chuẩn bị trên dưới, làm một khuôn mặt tươi cười, nếu không sẽ càng gặp nhiều phiền toái.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao sau này ngành vận chuyển bằng xe tải lại phát triển nhanh chóng. Trên thực tế, các vấn đề của đường sắt đối lập với xe tải, đối lập ở tốc độ. Tốc độ vận chuyển của đường sắt nhanh hơn xe tải, nên chiếm ưu thế lớn về chi phí, đáng tiếc là do nhân viên trong hệ thống đường sắt kiêu ngạo tự đại và không đáng tin cậy, nên đã đánh mất ưu thế đó. Các nhà kinh doanh vận chuyển xe tải thì đến tận chỗ khách hàng để lấy hàng và giao hàng, mà không phải vì họ thích chỗ nào mới đến lấy hàng ở chỗ đó, vì điểm này nên rất nhiều người chọn xe tải mà không phải là đường sắt.
- Cậu Phương, trong quá khứ Công ty đường sắt liên hợp Thái Bình Dương thường vì tiết kiệm tiền mà thay đổi thái độ phục vụ khách hàng, làm sao khách hàng chịu được. Ý tưởng của chúng ta là xem có thể thoát khỏi hạn chế này được không. Ví dụ như nói đến chuyện nắm chính xác thời gian hàng hóa được vận chuyển, thời gian biểu mà nhân viên công ty đưa tới thường nói là sẽ đúng giờ hơn chín mươi phần trăm, nhưng thực tình hình thực tế lại hoàn toàn khác. Không ngờ bọn họ chỉ dùng thời gian vận chuyển tiêu chuẩn để tính ra thời gian vận chuyển thực tế một cách tương đối.
Milton nhìn thấy Phương Minh Viễn đang tỏ vẻ khó hiểu, lại giải thích tiếp:
- Cậu Phương, có phải cậu cảm thấy tính như vậy cũng không có vấn đề gì không? Ha ha, bọn họ bắt đầu tính từ khi hàng hóa bắt đầu được vận chuyển, nếu trên giấy tờ nói là bọn họ chỉ cần hai mươi bốn giờ để vận chuyển, thực tế chỉ cần hai mươi ba giờ là vận chuyển tới nới rồi, như vậy là đúng giờ giao hàng, Nhưng thời gian hàng hóa đến trạm bị muộn ba ngày lại không được tính vào đó. Nói cách khác, khách hàng kỳ vọng là nhìn trong bảng báo giờ qua ba ngày vận chuyển thì hàng hóa sẽ đến đúng giờ!
- À?
Phương Minh Viễn giật mình há to mồm, như vậy cũng đúng? Nếu nói như vậy cũng có thể coi là đúng giờ giao hàng, như vậy có phải là Sở bưu chính Hoa Hạ sẽ chạy loạn lên khắp nước, coi như chẳng được gì.
- Cũng có nhiều lúc, công ty chỉ nghĩ cách làm thế nào để kinh doanh đường sắt có hiệu quả cao, nhưng lại xem nhẹ yêu cầu của khách hàng. Lâu ngày, khách hàng sẽ mất lòng tin, chuyện này sẽ dẫn đến nhu cầu bức thiết phải chuyển hướng sang vận chuyển theo đường quốc lộ, để lại những hàng hóa cồng kềnh, không nhiều lợi nhuận cho ngành đường sắt. Sau đó công ty lại oán trách là lợi nhuận hàng năm của ngành đường sắt lại giảm bớt, hình thành một vòng tuần hoàn chết.
Nói đến những chuyện cũ này, Milton lại tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Cũng may Ban giám đốc công ty đã nhận ra được chuyện này, công ty chỉ còn một con đường cuối cùng đó chính là cải cách. Tuy hiệu quả của cải cách cho đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn được thể hiện, nhưng xu hướng suy tàn của Công ty đường sắt liên hợp Thái Bình Dương đã ngừng lại, bắt đầu chuyển biến theo phương hướng tốt.
Hiện tại có một câu nói của Công ty đường sắt liên hợp Thái Bình Dương tôi cảm thấy cũng rất phù hợp với quý quốc: ‘Trong khi chúng ta phục vụ, thông tin chiếm tỉ trọng càng lúc càng lớn, chỉ vận chuyển sản phẩm không thôi là không đủ, khách hàng cần thông tin: sản phầm của bọn họ được đóng gói hoặc tháo dỡ ở địa phương nào, khi nào thì vận chuyển đến địa phương nào, thông tin về giá cả và thủ tục hải quan, đều là những thứ họ quan tâm. Chúng ta dựa vào thông tin để thúc đẩy ngành sản suất.
Phương Minh Viễn không khỏi tán thưởng, Milton quả nhiên danh bất hư truyền, tuy không biết năng lực quản lý của ông ta thế nào nhưng theo như trước mắt mà nói, ông ta có cái nhìn vượt xa nhóm chuyên gia đường sắt ở Hoa Hạ này, ông ta đã nhận ra rằng trong tương lai thông tin sẽ rất quan trọng trong xã hội.
- Ông Milton, lần này ông đi khảo sát có mấy vấn đề trọng điểm, tôi hy vọng ông có thể chú ý nhiều hơn. Thứ nhất, trước mắt trong hệ thống đường sắt là người nhiều hơn việc, cơ cấu quá to lớn cồng kềnh, từ công nhân viên chức đường sắt bình thường đến cấp quản lý có rất nhiều các cấp trung gian ở giữa, nói cách khác, rất nhiều nhân viên quản lý, nhiều quan lắm!
Tôi hy vọng ông có thể dùng con mắt chuyên gia để đưa ra cho tôi một bản báo cáo khả thi, Bộ đường sắt cuối cùng cần bao nhiêu công nhân là có thể vận hành bình thường. Yêu cầu của tôi là nên ưu tiên đào thải nhân viên văn phòng, ép cơ cấu quản lý xuống.
Thứ hai là trước mắt hệ thống đường sắt không có điều kiện hoàn hảo để sử dụng tất cả tài nguyên của nó, ít nhất tôi cho rằng, hệ thống đường sắt hoàn toàn có thể vận chuyển tốt không kém gì đường quốc lộ, tôi dự định thành lập một công ty vận chuyển hậu cần trong hệ thống đường sắt, từ đó tạo ra hình thức vận chuyển từ cửa đến cửa…
- Công ty vận chuyển hậu cần lại vừa vặn có thể thu nạp số nhân viên dư thừa ra, có phải hay không?
Milton cười tủm tỉm mà tiếp lời nói:
- Công ty đường sắt liên hợp Thái Bình Dương cũng làm như vậy, nó cũng là công ty kiêm nhiều dịch vụ, là một trong những công ty vận chuyển xe tải lớn nhất của Mỹ.
Phương Minh Viễn hơi sợ, điều này đúng thật là hắn không biết.
- Thứ ba là xin ông lấy thân phận là một chuyên gia, khảo sát tình hình của chi nhánh vận chuyển hành khách kia, xem có con đường nào để tiến hành cải cách hay không, đương nhiên điều kiện trước hết là phải phù hợp với tình hình trong nước ở Hoa Hạ.
Nhưng Phương Minh Viễn không hy vọng Milton đưa toàn bộ những cải cách của xe lửa Mỹ sang áp dụng vào Hoa Hạ, nếu làm như vậy, chỉ là giá cả vận chuyển hành khách cũng đủ làm ngành đường sắt thêm thua lỗ thảm hại.
Milton lắng nghe Phương Minh Viễn rất nghiêm túc, trong lòng không khỏi nhớ đến lúc trước Cameron đã từng nói với ông ta:
“Xin ông ngàn vạn lần không nên khinh thường hắn vì tuổi tác của hắn, chỉ cần ông nói chuyện với hắn, ông sẽ phát hiện trong thân hình trẻ con kia là một linh hồn trưởng thành, có thể từ ngữ diễn tả của hắn chưa đủ chuẩn xác, dùng từ cũng chưa phải là chuyên nghiệp, nhiều lúc nghe như người ngoài nghề mà khua môi múa mép nhưng chỉ cần ông nghe một cách chăm chú, suy nghĩ thực sự, ông sẽ phát hiện, hắn có cái nhìn vượt tới thế kỷ sau rồi!”