Trong lịch sử có ghi chép việc trước kia của làng họ Mã, ‘Sự tích’ người trong thôn và người ngoài thôn đánh nhau quả thực là nhiều không đếm xuể, trước cách mạng không cần phải nói, trong thời kì cách mạng lại càng không cần phải nói, chỉ tính trong vòng mấy năm từ thời kỳ cải cách mở cửa trở lạii đây, những vụ đánh nhau có đến hơn một trăm người cũng đã có đến 30 trận, trung bình một năm ba trận, còn nếu tính những vụ đánh nhau có khoảng năm ba chục người thì thật sự là không đếm xuể. Đó chính là bởi vì trong thôn người họ Mã đồng lòng, lại thêm chính sách dân tộc của Quốc Gia, chính phủ khi gặp phải sự kháng cự của bọn họ tất nhiên là sẽ nghiêng về bọn họ, vì thế trong vùng này, người họ Mã trong thôn luôn luôn ngẩng đầu mà bước, không sợ bất cứ việc gì, mà còn dám ngang nhiên gây sự nữa.
Sau khi thành lập tỉnh Quỳnh Hải, cùng với sự phát triển kinh tế của đất nước, hàng năm mọi người đi đến du lịch vịnh Á Long ngày càng đông. Người họ Mã trong thôn nhạy bén nắm bắt cơ hội, lợi dụng ưu thế thôn của bọn họ có khoảng cách không xa lắm so với bãi biển, đưa những người nhàn rỗi trong làng đi làm công tác tiếp thị, giới thiệu cho du khách biết đến đặc sản của Quỳnh Hải và Nhai Châu. Sau một thời gian, bọn họ ngạc nhiên phát hiện ra rằng, thu nhập của những người này cao hơn nhiều so với những người có đất làm nông nghiệp, so với thu nhập của những người trong làng đi ra ngoài làm công nhân ở các nhà máy của thành phố Nhai Châu , cũng là hơn chứ không hề kém.
Vì thế người họ Mã ở trong làng, đều đổ xô đến Vịnh Á Long để làm ăn, bởi vì bọn họ được xem như những con rắn ở trong vùng, lại đoàn kết đồng lòng cho nên rất nhanh chóng đã chiếm được thế đứng ở vịnh Á Long, chiếm được tương đối lớn địa bàn hoạt động làm ăn buôn bán, thu nhập hàng ngày vô cùng khả quan. Trong làng này, nhóm người này đã trở thành những người đầu tiên được hưởng những lợi ích từ khách du lịch mang lại. Những người họ Mã trong làng xem nơi này mang đến thật nhiều lợi ích lớn, với lòng tham không đáy của họ, họ muốn độc chiếm toàn bộ thị trường tại vịnh Á Long, nhưng trong thôn cũng có những người hiểu được điều này, biết được đây là mảnh đất màu mỡ có thể kiếm được tiền vì thế những người họ Mã không thể một mình độc chiếm, những người họ Mã trong thôn cũng không có năng lực để làm việc đó, ở thành phố này cũng không biết có bao nhiêu người nhắm vào mảnh đất màu mỡ này, nếu chọc cho nhiều người tức giận, cũng không phải giống như việc hai thôn đánh nhau mà có thể dễ dàng giải quyết. Cho dù người họ Mã có đoàn kết hơn nữa cũng không thể đối chọi lại với cả thành phố được.
Vì không thể độc chiếm vịnh Á Long, do đó để tăng doanh thu, nhóm những người dân lại không có khả năng để mở ra các nguồn doanh thu mới, chỉ có thể giảm các chi phí, vì thế những người họ Mã trong làng chào hàng cho những khách du lịch các sản phẩm đặc sản càng ngày càng giảm chất lượng, và việc ép mua ép bán khách du lịch cũng ngày càng nhiều. Khách du lịch ở vịnh Á Long mặc dù có nhiều người có ý không hài lòng, nhưng bọn họ đều không có cách nào khác. Tất cả mọi người đều là người từ nơi khác đến, chẳng ai hơi đâu mà vì mấy chục tệ gì đó, mà khiếu nại lên đến cơ quan của chính phủ về sự việc của địa phương, hơn nữa cho dù chính quyền địa phương có hạ lệnh chỉnh đốn lại trật tự thì bọn họ cũng chẳng được lợi lộc gì , cùng lắm cũng chỉ cấm được mấy ngày rồi lại nới lỏng ngay thôi. Đều là những người nông dân, cũng không sợ đơn vị gì gì đó xử phạt, ảnh hưởng đến tiền đồ. Trong một thời gian dài, nhóm người họ Mã trong thôn, càng ngày càng to gan lớn mật, ở Vịnh Á Long này, xứng đáng với cái tên đầu gấu côn đồ.
Mã Đại Hải, là trưởng thôn, năm nay đã 62 tuổi, trong nhà có 5 người con trai và 2 người con gái, có cái thế dũng mãnh. Vì thế một lời nói của Mã Đại Hải ở trong thôn Mã này có sức mạnh vô cùng lớn, không ai dám làm trái, ngay cả Bí thư chi bộ trong thôn, ở trước mặt ông, cũng phải tỏ ra ân cần kêu một tiếng bác, con trai thứ tư của ông chính là Mã Phục.
Thấy ánh trăng đã lên cao, mà Mã Phục vẫn chưa thấy về nhà, Mã Đại Hải còn có việc tìm anh ta nên trong lòng có chút không vui.
- Cha, hôm nay ở vịnh Á Long mấy người ở vùng ngoài không có mắt đã xảy ra mâu thuẫn với nhà của Mã Đông, mọi người đã cho họ một trận, sau đó họ bị đưa tới đồn công an. Mã Phục có lẽ là đã đi tới đồn công an cùng với bọn họ. Chẳng phải cha đang chờ anh ấy sao? chắc anh ấy cũng sắp về nhà đấy ạ.
Vợ Mã Phục cười cười nói.
- Lại là chuyện này, cha cũng không thấy ngại ngần gì, đợi nó về bảo nó đến nhà cha có chuyện cần bàn với nó. Đúng thật là.
Mã Đại Hải không kiên nhẫn nữa mà khoát tay áo nói, rồi xoay người đi thẳng.
Quả thật Mã Đại Hải có chút phiền muộn, đặc biệt là mấy ngày gần đây, chuyện đánh đấm ở trong thôn đã xảy ra không ít lần, mỗi một lần họp thôn, lãnh đạo cấp trên lại nhắc nhở ông vài câu, buộc ông phải tốt với dân trong thôn, không được làm quá, nếu không sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của khách du lịch đến vịnh Á Long , đừng để những người bên ngoài nghĩ rằng người ở Nhai Châu có phẩm chất thấp, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển du lịch của Nhai Châu,…
Những nơi khác khi phát triển thành khu du lịch chẳng phải cũng xuất hiện hiện tượng giống như thế này sao? Mọi người chẳng qua cũng chỉ là muốn kiếm một chút tiền để sống những ngày tốt đẹp hơn, du khách dựa vào cái gì mà tỏ ra kiêu ngạo như vậy chứ? Cứ như chính bản thân mình là Hoàng đế không bằng, sao không tươi cười với chúng ta một chút rồi mua mấy thứ vật nho nhỏ chứ? Cũng chẳng tốn hết bao nhiêu tiền của họ, có thể chi tiền để đến vịnh Á Long từ khắp nơi, mà lại không cho chúng tôi nổi một chút tiền đó hay sao? Những khách du lịch giàu có này, bị đánh cũng là xứng đáng lắm.
Mã Đại Hải chỉ muốn nói rằng, chỉ đơn giản rằng những người này không biết nhìn nhận sự việc, tục ngữ có câu, dù có mạnh thế nào thì cũng không thể đánh được những người bản địa sao, đây chính là những kinh nghiệm mà ông bà truyền lại. Những kẻ ở bên ngoài sao lại không hiểu được điều này chứ, có vẻ ngu ngốc quá. Những người tới miền Đông Bắc Quỳnh Hải không phải ai cũng là người thật thà. Hơn nữa nếu đi ra ngoài chơi, phải chuẩn bị tốt tâm lý bị hố một chút, không thể lo cho chính bản thân mình mà còn phải lo cho những người nông dân ở trong thôn nữa, hoàn toàn không suy xét người khác. Hơn nữa, những người trong thôn Mã cũng không dễ dàng gì, ngày ngày ở trên bãi biển chào khách du lịch để có thể bán được nhiều hàng hóa, nói nhiều mà bán cũng chẳng là bao, nếu không dựa vào mồm mép của chính mình thì chẳng biết dựa vào cái gì mà sinh sống.
Nói cho cùng, chẳng phải là những người dân trong thôn Mã không giàu có hay sao, nếu như nhà nhà đều có ô tô, chẳng ai dại gì mà để ý đến mấy chục tệ bạc. mấy tên quan quan liêu này, bọn họ cũng không muốn tìm xem nguyên nhân cơ bản là ở đâu, cũng chẳng để ý mấy đến nhân cách của những du khách đến Vịnh Á Long. Ngày nào trên các bãi biển cũng đầy những rác rưởi, những kẻ như vậy thì có nhân cách tốt sao? Chỉ biết gây gổ với người địa phương, đánh bọn họ là dễ dàng với bọn họ lắm rồi.
Hơn nữa, người dân ở đây đều tỏ ra dũng mãnh, đây chính là lịch sử tập quán của họ, cũng là truyền thống dân tộc, nhóm người Hán đều phải tôn trọng cái tập tục này của chúng ta, đây chính là những điều được chính sách về dân tộc thiểu số của quốc gia quy định rất rõ ràng, có cái gì mà bọn họ không thỏa mãn, chính phủ đều phải thừa nhận chúng ta là những công dân nhất đẳng, những kẻ này là công dân bậc hai có cái gì ghê gớm mà làm ẫm ĩ ở khu vực Tây Bắc này chứ, hừ hừ….
Trong lòng Mã Đại Hải vô cùng bực tức, và đi bộ dọc theo đường làng trở về nhà mình. Đi được một đoạn, thấy một đám người đang vội vàng đi tới, vừa trông thấy ông, họ lập tức xông tới nói:
- Ồ, bí thư Mã, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được ông rồi.
Mã Đại Hải vừa trông thấy, lập tức nhận ra ngay, là người trong thôn. Ông tức giận nói:
- Làm sao mà phải hoảng sợ, như thế thì thành ra bộ dạng gì nữa, bên trên còn chưa có lệnh xuống dưới này đâu, có lệnh xuống thì cũng có người cao tay đón nhận nó, trông các người còn giống bộ dạng gì đây.
- Ồ, bí thư à, anh Mã Phục đã xảy ra chuyện.
Một người trong số đó khóc thét lên nói:
- Tất cả mọi người đều đã xảy ra chuyện.
Mã Đại Hải lập tức trong lòng run lên, túm lấy cổ áo của người này nói:
- Đã xảy ra chuyện gì thế?
- Buổi chiều hôm nay ở vịnh Á Long chúng tôi đã xảy ra xung đột với 6 người, anh Mã Phục đã đưa người đến đồn công an. Kết quả là, không biết 4 người nữa từ nơi nào tới, 4 người đàn ông và 1 phụ nữ, bọn họ bắt chúng tôi cùng tới đồn công an, anh Mã Phục nói lý với bọn họ, không biết sự tình ra sao mà xảy ra đụng độ, phần lớn thanh niên xông vào giúp đỡ, lúc này, không biết như thế nào đột nhiên có mấy chục tên cảnh sát đi tới, ở hai bên đường bao vây chúng tôi, nếu tôi không trèo tường nhanh, đã bị bọn người đó bắt lại rồi.
Trong khoảnh khắc đó Mã Đại Hải giật mình run sợ, gấp giọng nói:
- Có bao nhiêu người bị bọn họ bắt đi?
Mã Phục là đứa con trai mà ông thương yêu nhất, ông còn đang hy vọng đến lúc mình không còn làm được việc nữa thì sẽ đẩy y lên vị trí trưởng thôn.
- Cũng không rõ nữa, lúc đó có nhiều người, tôi phỏng chừng có khoảng 80 người rồi có cả vợ con của họ ở đó nữa.
Người nọ cầu xin nói:
- Lão bí thư, ông nên khẩn trương cứu người, nếu cảnh sát xuống tay thật, tôi đã chứng kiến thấy, anh Mã Phục bị bọn họ đánh đập.
Mã Phục bị đánh ư? Lập tức trong lòng Mã Đại Hải vô cùng hồi hộp:
- Bọn người bên ngoài dựa vào cái gì mà dám ức hiếp người của ta. Nhóm cảnh sát lại xử sự bất công quá, dựa vào cái gì mà bắt nhóm người đó đi. Các người lập tức triệu tập người trong thôn từ các nam nữ thanh niên, người già người trẻ, phụ nữ và trẻ con đứng lên, chúng ta hãy đến đồn cảnh sát để nói phải trái với họ.
Ngay lập tức, sự yên tĩnh thường ngày ở trong thôn trở nên náo nhiệt như chảo dầu đang sôi sùng sục. Tiếng đập, tiếng la hét trong thôn, tiếng hô hoán, tất cả mọi người đều đã tập trung lại. Mã Đại Hải đứng vào một chỗ cao, nói lại mọi chuyện, mọi người trong thôn lập tức xì xào bát nháo, 80 người, vào khoảng 1/5 dân số trong thôn, lại đều là những người trung niên và thanh niên, đều là những người trụ cột trong gia đình, hơn nữa trên lý thuyết mà nói trong thôn Mã đại bộ phận đều là những người cùng dòng tộc, dù có đánh gãy xương cốt thì vẫn hòa hợp được nữa là. Mã Đại Hải đã không tốn chút công sức nào, lập tức liền tụ tập được 400 người, đó là vì trong làng còn có rất nhiều người ông không muốn cho đi. Một nhóm người cưỡi máy kéo, đi xe đạp, mang theo vũ khí gậy gộc và xẻng, hùng hổ tiến về phía đồn công an.