Mục lục
Trùm Tài Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở Hoa Hạ này, làm việc truyền dẫn giống như dây thun có tính đàn hồi cao kia vậy. Có thể cao cũng có thể thấp. Cùng một sự việc, có thể treo ở đó một hai năm cũng không có kết quả, nhưng cũng có thể ba đến năm ngày liền vạch ra được kế hoạch và bước vào giai đoạn thực hiện. Tất cả những điều này đều phải xem xem có sự ủng hộ mạnh mẽ của các nhà lãnh đạo trong chính phủ không, có những nhân vật có quyền có thế thúc đẩy từ bên trong không. Mà lần này,sự liên kết giữa Phương Minh Viễn và Lý Đông Tinh, chắc chắn là hai bên cùng có lợi.

Hai bên liền đồng ý liên kết, sau đó Lý Đông Tinh liền hủy hết những công việc khác trong buổi chiều mà tập trung toàn bộ tinh thần đầu tư vào kế hoạch lần này. Bởi vì ông ấy hiểu rằng, đây sẽ là một cơ hội vô cùng hiếm có, trước khi cùng ý thức được cơ hội này nhất định phải đến các huyện thị chung quanh, mở ra thời kỳ đầu của sự phát triển thị trường buôn bán sỉ hàng hóa ở huyện Bình Xuyên, giành lấy cơ hội và giành lấy thị trường! Ông ấy càng hiểu rõ hơn, nếu như tương lai, thị trường buôn bán sỉ hàng hóa này thực sự giống như những lời mà Phương Minh Viễn đã nói, thì mặc cho những việc ích khác, chỉ dựa vào việc này thôi, cũng đủ để làm cho con đường làm quan của ông ấy rộng mở.

Lý Đông Tinh đã nhạy bén ý thức được, cùng với sự thâm nhập ngày càng sâu của chính sách cải cách mở cửa, việc phát triển kinh tế địa phương tất sẽ trở thành nhiệm vụ trọng tâm của chính phủ. Mà những cán bộ hiểu về kinh tế, có đủ năng lực để phát triển kinh tế các khu trực thuộc, sẽ trở thành những người được mến chuộng nhất trong giới quan lại. Bản thân mà muốn phát huy tài cán của mình trên vũ đài lớn hơn nữa, thì nhất thiết phải nắm chắc được cơ hội lần này.

Hơn nữa Lý Đông Tinh cũng đang ngầm chờ đợi, xem Phương Minh Viễn có khả năng sáng tạo ra kỳ tích lớn hơn nữa không. Từng sự việc kỳ lạ mà thằng bé này đã làm ra đã khiến cho ông ấy, một người trưởng thành, cũng phải khen ngợi hết lời, vậy thì lúc này đây, căn cứ vào cách nghĩ này, hy vọng ông ấy sẽ không nhìn nhầm. Cho nên Lý Đông Tinh rất xem trọng ý kiến của Phương Minh Viễn. Mà thư ký của Lý Đông Tinh đã biến đi đâu mất trong lúc hai người nói chuyện.

Ý kiến của Phương Minh Viễn rất rõ ràng, thị trường nơi buôn bán sỉ hàng hóa này, do chính phủ (ủy ban) và nhà họ Phương liên kết phát triển. Phía chính phủ xuất đất, còn nhà họ Phương thì phụ trách tổ chức và thành lập, thu hút đầu tư và các công việc quản lý hàng ngày. Toàn bộ công trình sẽ được phân kỳ để hoàn thành. Đầu mỗi kỳ sẽ lợi dụng hết những nhà xưởng cũ kỹ của nhà máy cơ khí nông nghiệp hiện có, tiến hành tu chỉnh lại, và tiến hành thu hút đầu tư.

- Ý cháu là phải mua lại mảnh đất này, nhưng trước mắt mà nói, chỉ có thể nợ tài chính của huyện trước đã?

Lý Đông Tinh nhíu mày.

- Sao hai bên không thể cùng đầu tư? Giá đất có thể quy ra thành tiền vốn. Hai bên có thể dựa vào số lượng tiền vốn bỏ ra để đầu tư vào mà tính cổ phần? Như vậy, bên cháu cũng có thể giảm bớt áp lực về tài chính.

Là một chủ tịch huyện, ông ấy tất nhiên phải vì tiền của nhà nước mà gắng hết sức để giành được số định mức, tìm kiếm lợi ích lớn nhất. Triển vọng của thị trường này ông ấy cũng đánh giá rất cao, mà quan trọng hơn nữa là, một khi nơi này được hoàn thành, thì chi phí sử dụng quầy hàng mỗi năm cũng là một khoản thu nhập khả quan tương đối ổn định, sao có thể không khiến ông ấy cảm thấy thèm muốn.

Ý của Phương Minh Viễn hiển nhiên là muốn nhà họ Phương một mình độc chiếm chứ không cho vốn nhà nước gia nhập vào.

Phương Minh Viễn xua tay nói:

- Bác Lý, tục ngữ nói, trên thương trường không có tình cha con. Nói theo ngôn ngữ trên thương trường thì chúng ta trước là tiểu nhân sau mới là quân tử, những lời nói thô thiển đều đã được nói ở trên rồi, tuy rằng chắc chắn có đôi chút khó nghe, chói tai, nhưng cháu nghĩ những điều này dù sao vẫn tốt hơn là sau này hai bên chúng ta do những việc này mà nảy sinh mâu thuẫn, làm tổn thương hòa khí giữa mọi người.

Lý Đông Tinh gật đầu nói:

- Điều này là đương nhiên. Có ý kiến hay vấn đề gì thì mọi người cứ công khai quan điểm để thảo luận, đừng để sự việc xong rồi mới thầm oán trách.

- Cháu sở dĩ không hy vọng như bác đã nói là quy tiền đất ra thành cổ phần. Nguyên nhân của nó chủ yếu là trước mắt mà nói, thì đất xây dựng ở nhà máy cơ khí nông nghiệp rất tốt, chỉ cần một công văn quyết định của huyện là có thể có được. Nhưng mảnh đất này đối với một công trình mà nói, vẫn còn thừa rất nhiều. Tiền đất mà quy ra, rất có khả năng vốn của huyện trong công trình này chiếm tuyệt đại đa số, phần còn lại cũng có thể tính được. Cũng rất có khả năng vượt mức cổ phần bị khống chế. Như vậy cũng có nghĩa là, quyền quyết định đối vối thị trường buôn bán sỉ hàng hóa sau này sẽ nằm trong tay của chính phủ, mà chúng cháu chỉ là một cổ đông nhỏ tốt hơn mớ hỗn tạp một chút thôi.

- Trong tình hình này, làm thế nào để bảo đảm được hướng đi trong tương lai của thị trường buôn bán sỉ hàng hóa sẽ phải đi theo con đường mà cháu đã vạch ra đúng không ạ?

Phương Minh Viễn hỏi thẳng.

Lý Đông Tinh lập tức hiểu ngay chỗ rối rắm của Phương Minh Viễn. Nếu như nhà họ Phương không thể nắm quyền cổ phần khống chế, như vậy thì quyền chủ đạo trên thị trường buôn bán sỉ hàng hóa sẽ nằm trong tay của chính phủ, mà với năng lực kinh doanh buôn bán của những cán bộ đó, thì bản thân Lý Đông Tinh cũng không ôm ấp hy vọng gì cả. Nếu như những thành viên khác có năng lực thì những xí nghiệp trực thuộc huyện đó làm sao lại có thể lần lượt như Vương Tiểu Nhị ngày càng làm ăn sa sút. Chính phủ vốn có thế mạnh hơn những thương gia khác, nếu như lại nắm quyền cổ phần khống chế nữa. Như vậy thì tự nhiên lại càng nói thế nào là như thế ấy.

- Nếu như trong huyện chỉ chiếm ba mươi hoặc bốn mươi phần trăm cổ phần, thì sẽ như thế nào?

Lý Đông Tinh trầm ngâm một lát rồi nói. Vì tương lai của thị trường buôn bán sỉ hàng hóa, nên nhượng bộ thì phải nhượng bộ, điều này lại liên quan đến kế hoạch lâu dài là cải cách tài chính của huyện, không cho phép những kẻ làm như mèo mửa làm hỏng.

- Bác Lý, cho dù trong huyện chỉ chiếm có một phần trăm cổ phần, thì đối với hàng nghìn cổ đông khác mà nói, cũng đều là sự uy hiếp!

Phương Minh Viễn nói:

- Chính phủ vốn ở vị trí có thế mạnh, mà cổ phần thì lại là thứ cho phép chính phủ nhúng tay vào việc kinh doanh của doanh nghiệp. Khi bác còn đương nhiệm, còn có thể bảo đảm không dùng người không khách quan. Chí ít cũng phái cán bộ liêm chính đến, nếu như sau này bác được thăng chức thì sao? Nhưng nếu thay lãnh đạo mới, và ông ấy phái người thân tín đến. Nếu là người có tài thì cũng được. Nếu là một kẻ rác rưởi, một tên tham quan, thì đến lúc đó, ông ấy mượn năng lực của chính phủ, từng bước chiếm hết cổ phần của chúng ta. Như vậy thì phải làm như thế nào? Nếu như bác Lý nhất định phải giữ lấy một vị trí nhỏ nhoi trong thị trường buôn bán sỉ hàng hóa, như vậy thì nhà họ Phương chúng cháu chỉ có thể bỏ kế hoạch này đi, chuyên tâm vào việc buôn bán kinh doanh tiệm cơm. Mà kế hoạch này, coi như là một chút tâm ý của cháu làm đối với bác Lý đi.

Dù là nói như vậy, nhưng Phương Minh Viễn tin rằng bất luận là công hay tư, thì Lý Đông Tinh đều không thể bỏ qua nhà họ Phương mà tự mình mở thị trường buôn bán sỉ hàng hóa.

Gặp nhiều trường hợp lừa gạt người ở đời sau, Phương Minh Viễn càng nhận thức sâu sắc hơn về lòng tham không đáy của bọn quan viên biến chất trong chính phủ. Nhà họ Phương nếu muốn làm ăn chân chính ở huyện Bình Xuyên, thì ngay từ đầu không thể để cho những người đó có bất kỳ cơ hội nào để lợi dụng. Lý Đông Tinh tuy có thể tin tưởng được, nhưng ông ấy dù sao cũng không thể ở đây cả đời được. Sau này nếu như có huyện trưởng mới đến, khăng khăng muốn có phần trong thị trường này, thì nhà họ Phương cũng không có đủ tinh thần và trí lực để đi kiện bọn họ một cách vô ích.

Không bằng dứt khoát ngay từ đầu đóng hết mọi khả năng cho bọn chúng nhúng tay vào việc kinh doanh thị trường. Tuy rằng nói do đó mà mất đi vị trí độc quyền từ trước, nhưng chung quy lại vẫn tốt hơn là tranh chấp trong nội bộ sau này.

Về phần tiền mua đất, chỉ cần Lý Đông Tinh đồng ý tạm thời khất nợ, nửa năm đến một năm, thì cuối cùng vẫn có thể gom đủ tiền. Phương Minh Viễn tin tưởng, cùng với sự phổ biến ngày một rộng rãi của “U Du Bạch Thư”, thì tiền nhuận bút của hắn cũng sẽ ngày càng nhiều. Hơn nữa cùng với sự tăng giá dần dần của tem khỉ, còn có thể tiếp tục vay ngân hàng Giao Thông, hơn nữa thu nhập từ việc buôn bán và tiệm cơm còn có thể bù thêm vào một khoản, áp lực về tài chính không còn lớn nữa.

Lý Đông Tinh không khỏi trầm tư, ông ấy không ngờ rằng, Phương Minh Viễn lại có cảnh giác lớn như vậy với việc đầu tư vào của tư bản nhà nước, nhưng ông ấy cũng hiểu, nếu như không có sự đầu tư vào của nhà họ Phương, tuy ông ấy vẫn có thể lôi kéo những người khác, nhưng Phương Minh Viễn nhất định sẽ không hào phóng mà đem tất cả kế hoạch nói ra hết. Mà có như vậy đi chăng nữa, thì thị trường hàng hóa này có thể đạt được hiệu quả như Phương Minh Viễn vừa hình dung hay không cũng có thể nghĩ ra được.

- Tuy là nói như vậy, nhưng e rằng trong huyện rất khó thông qua kế hoạch này.

Lý Đông Tinh có chút khó xử nói.

- Một công trình lớn như vậy, nếu như gạt vốn góp của huyện ra ngoài, thì muốn chính phủ thông qua nhanh là điều tuyệt đối không thể.

Hắn dù sao cũng đến huyện Bình Xuyên không lâu, vẫn chưa thể hoàn toàn nắm rõ hết cục diện.

Phương Minh Viễn tự tin cười, rõ ràng những lời mà hắn vừa nói đã thuyết phục được Lý Đông Tinh, chỉ cần có thể làm lay động được ông ấy là tốt rồi. Còn về việc những lãnh đạo khác trong huyện có phản đối hay không, thì hắn đã sớm có đối sách rồi:

- Bác Lý, chúng ta là người một nhà, cho nên cháu mới nói cho bác biết về triển vọng của toàn bộ kế hoạch này, nhưng đối với những người khác, chúng ta có cần thiết phải nói cho họ biết hết toàn bộ ngay từ đầu, như vậy có thấu triệt không ạ?

Một lời bừng tỉnh người trong mộng. Lý Đông Tinh lập tức ý thức ngay được dòng suy nghĩ của mình rõ ràng đã rơi vào ngõ cụt rồi! Làm cho huyện Bình Xuyên trở thành nơi tập kết hàng hóa nhỏ của những huyện thị lân cận, đây quả là một công trình lớn, không bàn bạc với những lãnh đạo khác trong huyện rõ ràng là không thể rồi. Nhưng nếu nói là chỉ là mở một chợ buôn bán sỉ hàng hóa trong huyện, không cho những người khác ý thức được về lợi ích to lớn ẩn chứa bên trong nó, thì dựa vào địa vị của mình, để thông qua được kế hoạch này lại không phải là một việc khó. Khu nhà xưởng cũ kỹ đó của nhà máy cơ khí nông nghiệp cũng đã được đặt ở đó mấy năm rồi mà chưa từng có người hỏi thăm đến, đã trở thành một gánh nặng lớn của nhà máy cơ khí nông nghiệp. Nếu như có thể vì vậy mà được giải quyết, thì đối với nhà máy cơ khí nông nghiệp mà nói, cũng là một việc tốt, bất luận là nhà máy cơ khí nông nghiệp hay là ủy ban huyện cũng không thể phản đối được.

- Bác Lý, chúng ta có thể ký kết trước hợp đồng thuê không, thuê dùng khu vực nhà xưởng đó của nhà máy cơ khí nông nghiệp. Nhưng trong hợp đồng nhất định phải có thêm một điều khoản. Trong ba năm, chúng ta có quyền mua lại quyền sử dụng mảnh đất đó. Nhà máy cơ khí nông nghiệp chỉ sau ba năm, mới có thể chuyển nhượng bán khu nhà xưởng đó đi. Mà thời gian ba năm đó, một là, chúng ta có đủ thời gian để gom đủ tiền mua đất, hai là thị trường buôn bán sỉ hàng hóa nhỏ cũng đã có quy mô nhất định. Đến lúc đó, bác Lý lại chính thức mở rộng kế hoạch này, không ai trong huyện có thể cản được nữa rồi.

Phương Minh Viễn cười nói. Nếu như nói thời gian ba năm, Lý Đông Tinh thân là huyện trưởng còn không thể nắm trong tay huyện Bình Xuyên, thì cũng không thể tránh khỏi không có khả năng .Hơn nữa Phương Minh Viễn tin tưởng cơ bản không cần đến thời gian ba năm, thực lực của mình cũng đủ nắm hết trong tay.

Lý Đông Tinh mắt sáng lên, buột miệng nói :

- Giương đông kích tây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK