Thực ra nếu đúng thep ý của Bạch Bình thì tại thủ đô bà cũng bố trí cho anh trai một căn nhà tứ hợp viện. Dù sao số khu nhà tứ hợp viện trong tay Phương Minh Viễn rất nhiều, hầu hết đều hài lòng với chúng, nhưng hắn cũng không từ chối. Nhưng Bạch Lâm nghĩ rằng, thứ nhất, xét cho cùng cũng là sản nghiệp của cháu trai, hơn nữa giá trị không nhỏ, chính một người làm cậu như ông ta lúc trước cũng có lúc không đáp lại sự giúp đỡ từ tập đoàn cháu ngoại, hiện tại lại lấy đồ của cháu trai, ông ta thật sự là ông có mặt mũi nào. Thứ hai tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ tuy nói không phải là cơ quan ngôn luận của Đảng nhưng cũng xem như là trong thể chế, mình có thể sống trong một căn nhà có bảy phòng ngủ ba phòng khách cũng là vô cùng hiếm hoi trong số lãnh đạo công ty rồi, nếu như còn sống ở tứ hợp viện nữa thì e rằng người nói xấu sau lưng sẽ ngày càng nhiều!
Tuy nói vậy, Bạch Lâm cảm thấy của cải trong nhà mình không làm cũng đủ để ăn cho vài đời. Nhưng em gái và cháu trai của ông đã chiếu cố, bản thân cũng muốn lập ít thành tích, vì sợ em gái và cháu trai trong tương lai khi giới thiệu bản thân với những người khác thấy xấu hổ, cho nên Bạch Lâm từ chối đề xuất của em gái.
Đứa con cả của Bạch Lâm, Bạch Bân, được bố trí tới trụ sở của tập đoàn tại Carrefour công tác, hiện giờ đã là giám đốc đầu nghành, tiền lương hàng năm cũng tương đối khả quan, mặc dù ở trong Bắc Kinh nhưng cũng thuộc vào tầng lớp thu nhập cao. Bạch Bân tuy đã kết hôn, cũng hoàn toàn có năng lực tự mua nhà cho mình nhưng Bạch Lâm lại không muốn anh ta tách ra ở riêng.
Con gái thứ là Bạch Thu Yến, đang dạy trung học, cũng có một người bạn trai, họ đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt.
Cuộc sống hiện tại của nhà họ Bạch có thể nói là ngày một phát triển.
Mặc dù là như vậy, nhưng khi ông ta nhìn thấy em rể mình là Phương Thắng, cũng không thể tránh khỏi có chút xúc động.
Vài năm trước, khi mà Phương Thắng vẫn còn là công nhân của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, có thể nói là thân phận và địa vị còn thấp kém. Nếu không phải vì em gái đã về nông thôn, hai nhà căn bản cũng không thể cùng xuất hiện. Nhưng hiện giờ, Phương Thắng, trên danh nghĩa xưởng phó nhà máy, thực chất là nhân vật số một. Đôi với hiện trạng của nhà máy, Bạch Lâm không phải vô cùng hiểu biết nhưng cũng biết nhà máy hiện giờ hơn xưa rất nhiều, cái hiệp hội thép do Phương Minh Viễn sáng lập, hiện giờ trong nghành công nghiệp thép ở Hoa Hạ cũng rất nổi tiếng, tồn tại hay không cũng có ảnh hưởng lớn.
Nhất là tới năm nay, sự đi lên của các tập đoàn sắt thép lớn, đã đi vào quỹ đạo, sản phẩm không chỉ đáp ứng nhu cầu trong nước mà còn bắt đầu tiến hành xuất khẩu ra bên ngoài, doanh thu vô cùng triển vọng. Làm thành viên trung tâm đặc biệt của hội liên hiệp, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây , tại nhà máy chuẩn bị thiết lập viện nghiên cứu kĩ thuật, trong nghành thép ở Hoa Hạ địa vị nâng lên cũng là đương nhiên.
Bạch Lâm nhìn lướt qua Phương Minh Viễn lúc này đang cùng Bạch Thu Yến nói chuyện phiếm, trong lòng rất rõ, sản nghiệp của nghành sắt thép, cũng là sản nghiệp mà hắn để lại cho cha mình làm sân khấu phát triển tài năng mà thôi. Có người con trai như vậy Phương Thắng thật là có phúc.
Thời gian trôi qua, chị em của Bạch Bình cùng với ông xã và con cái đều nhộn nhịp tới, trong chốc lát, trong nhà có tới hai mươi mấy người. Cũng may, nhà Bạch Lâm cũng rộng, nên không có vẻ chật chội.
Do một thời gian dài không gặp mặt Bạch Bình tự nhiên bị các chị kéo qua một bên rồi chuyện trò không ngớt.
Gần bốn mươi tuổi, hiện giờ Hạ Quân cũng là cán bộ cấp Cục trưởng trong viện kiểm sát của thủ đô, xem như trong thủ đô này là người ở tình trạng tốt nhất. Hiện giờ anh ta đã kết hôn và có 1 bé gái. Bình thường, khi mà nhà họ Bạch tập trung, anh ta và Hạ Kiện bình thường có thể tới nói chuyện phiếm với các trưởng bối. Tuy nhiên, lúc này đây, bọn họ chỉ có thể được xem là người anh em họ, hỗn tạp trong sự phấn chấn của các trưởng bối.
Hạ Kiện chú ý tới khuôn mặt của anh trai mình có chút quái dị, cười thầm anh ta một cái, hạ thấp giọng và nói: ;
-Làm sao vậy? Bị mất gì à?
Hạ Quân lắc đầu, không có gì để mất cả, Phương Minh Viễn tuy nhỏ tuổi nhưng hiện giờ cũng là người đáng tin cậy của gia tộc. Anh ta cũng nghe nói, lúc trước cậu ở tổng công ty xuất nhập khẩu sách báo Hoa Hạ có xung đột với cấp trên, nếu không phải có Phương Minh Viễn đứng sau chỉ đạo, đừng nói chủ nhiệm trung tâm xuất nhập khẩu sách báo, không bị gạt ra ngoài lề là cảm ơn trời đất. Hơn nữa, lúc trước ở quán rượu nhà họ Phương, nếu không phải vừa lúc gặp Phương Minh Viễn, thì e rằng chính mình đã bị mấy người Triển Hướng Đông và Ngộ Vệ Quốc ức hiếp rồi.
Hơn nữa, sau khi kiểm sát trưởng Tả Đông Sinh của viện kiểm sát thủ đô không chỉ một lần ở trong tình trạng bất đồng, luôn ca tụng chính mình, đương nhiên Hạ Quân biết, chắc chắn bản thân Phương Minh Viễn ở sau lưng sai khiến. Mà không lâu sau đó, mình lại được chuyển từ viện kiểm sát khu vực tới viện kiểm sát thành phố, hơn nữa lại còn trong bộ phận quan trọng. Mặc dù nói là cấp bậc này không được lên cao nhưng rõ ràng quyền lực trong tay có mở rộng.
Hiện giờ, dưới sự bồi dưỡng của Tả Đông Sinh, Hạ Quân đã ở trong viện kiểm sát, sắp tới có khả năng lên chức cục phó trẻ tuổi.
Nếu không có các mối quan hệ của Phương Minh Viễn, làm sao Tả Đông Sinh có thể từ một trưởng phòng nhỏ bình thường ở viện kiểm sát lên nhanh trong chớp mắt.
Hạ Quân thấp giọng hỏi :
-Hạ Kiện, anh nghĩ thế nào?
“ Nghĩ cái gì?” Hạ Kiện hỏi ngược lại.
-Không phải Minh Viễn vẫ hi vọng anh đi giúp hắn một phen sao? Còn không biết thái độ như thế nào?
Hạ Quân nói
Hạ Kiện hơi lắc đầu nói:
-Không phải là không muốn tỏ thái độ mà là không biết từ chối như thế nào mới tốt!
Hạ Kiện là người không muốn phụ thuộc người khác, nếu không lúc trước cũng sẽ không ra khỏi thể chế, tự làm một mình. Tuy nói vậy nhưng anh ta cũng hiểu được nếu Phương Minh Viễn có lời mời như vậy, khi vào sản nghiệp nhà họ Phương, ít nhất cũng thuộc tầng lớp cán bộ. Ngày sau có khả năng trở thành người quản lí cấp cao của nhà họ Phương, nhưng anh ta cũng không muốn vứt bỏ cuộc sống hiện tại.
Nhưng muốn từ chối, Hạ Kiện lại không biết nói như thế nào, những năm gần đây, Phương Minh Viễn vẫn trợ giúp cho nhà mình bất kể là trên lĩnh vực kinh tế hay là sự nghiệp, anh ta đều ghi nhớ.
Chính mình gây dựng sự nghiệp tài chính, cùng với đầu tư, nói cho cùng, phần lớn đều là từ Phương Minh Viễn hoặc Bạch Bình cho.
Nếu như nói tự mình có thể nổi tiếng, hoàn thành sự nghiệp, Phương Minh Viễn cũng sẽ không ép buộc chính mình từ bỏ sự nghiệp của mình để giúp đỡ hắn.
Nhưng hiện giờ cũng là tự mình xây dựng công trạng của công ty chỉ có thể nói là bình thường, xem như trình độ đồng đều, mặc dù không phá sản nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu, điều này khiến Hạ Kiện rất lo lắng.
Hạ Quân đã hiểu, vỗ vai Hạ Kiện cười nói:
-Người ta thì muốn chui vào sản nghiệp của nhà họ Phương còn anh thì lo lắng không biết làm thế nào để từ chối.
Hạ Kiện đảo mắt qua một người trong đám người, thản nhiên cười nói:
- Theo anh thấy, Minh Viễn sẽ không bỏ qua cho y. Cái tên nói như rồng leo, làm như mèo mửa đó làm nó chướng mắt”.