Nhìn Tô Ái Quân đẩy lại tờ giấy, miệng Lý Vũ thật sự đắng không nói nổi.
Nói thật, ông đã đưa ra chủ ý như vậy, sau khi cha con họ Mạnh bị vào tù, qua vài năm, đợi đến khi sự việc qua đi, lại lấy danh nghĩa giảm tội cho bọn họ, cuối cùng sẽ thúc đẩy phóng thích. Với tính toán này, hai người ở trong tù chỉ ba đến năm năm, cũng không có vấn đề gì cả. Tuy nói là mười lăm năm tù có thời hạn, nhưng chỉ ngồi tù ba đến năm năm rồi được phóng thích, nghe dường như có chút khoa trương, nhưng vì Lí Nam là bí thư của Uỷ ban kỉ luật tỉnh , ông ta lại đang muốn thăng chức làm Giám đốc Sở cảnh sát, trong phạm vi của mình, làm một chút việc nhỏ này, cũng không phải là chuyện khó.. Nhưng ông ta không nghĩ rằng sau khi gặp Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn , hai người họ không ngờ lạiphá hỏng kế hoạch này ngay từ đầu.
- Giáo sư Tô, điều kiện này có phải là có chút hơi nghiêm khắc hay không?
Lí Vũ bình tĩnh mỉm cười nói:
- Anh rể tôi hiện nay cũng đã xấp xỉ sáu mươi tuổi rồi, bây giờ lại gặp phải đại hoạn này nữa, cha con đều bị ngồi tù, tinh thần và thân thể chắc chắn sẽ bị tổn thương rất lớn, e rằng có ngày chịu đựng không nổi.
- Cũng có thể, điều kiện này có thể không thêm vào, nhưng bọn họ sẽ phải chuyển đến nhà giam của thủ đô hoặc Phụng Nguyên .
Tô Ái Quân cũng bình tĩnh trả lời.
Lý Vũ chép chép miệng, hoàn toàn không còn gì để nói. Nếu đưa chuyển đến nhà giam ở thủ đô hoặcPhụng Nguyên thì chẳng phải là con cá được đưa đến tay bọn họ rồi sao? Lột da, hấp hay kho, đều tuỳ họ xử lí.
Cho dù Phương Minh Viễn mới đánh Mạnh Xuân Sinh một trận, coi như là đã bộc lộ rõ ràng thái độ sau này sẽ không ra tay nữa, nhưng không ra tay một cách minh bạch thì có thể ngấm ngầm ra tay, không đánh mắng , nhưng có thể dày vò người đó ? Cha con họ Mạnh đến đóthì ít nhất cũng phải tận hưởng sự đãi ngộ đặc biệt nào đó.
Phương Minh Viễn tiện tay đặt một tập giấy ra trước mặt Lý Vũ, Lý Vũ cầm lên xem, toàn bộ đều là khiếu nại của dân chúng Bành Từ đối với cha con họ Mạnh, giữa các dòng chữ đều là máu và nước mắt loang lổ.
- Đây chỉ là tư liệu chúng tôi thu thập vội vàng sau khi biết được có người lấy trộm đồ cứu trợ chống lũ lụt đem bán, chắc chắn trong đó có một số việc không phải sự thật, cũng có một số chuyện chúng tôi vẫn chưa thu thập được.
Phương Minh Viễn cười nói:
- Giám đốc sở Lý là cảnh sát lâu năm , có thể giúp tôi phân biệt thật giả được không?
Lý Vũ xem tập giấy, tuy rằng sắc mặtbình tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại cuộn trào mãnh liệt như thuỷ triều. Tuy rằng sớm biết đứa cháu ngoại này không phải là đồ vật nhưng không ngờ lại đến nông nỗi này
- Chủ nhiệm Mạnh và bà Lý dạy con không nghiêm, mấy năm nay Mạnh Xuân Sinh rất coi trọngđịa vị của Chủ nhiệm Mạnh ở thành phố Bành Từ, nhưng làm không ít chuyện xấu, nhưng những việc này lại đều không bị truy cứu về pháp luật, trong đó, vai trò của vợ chồng họ...
Tô Ái Quân gõ vài cái lên bàn , lạnh lùng nói.
Lý Vũ im lặng một lát, thở dài một cái. Ý của Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn đều đã rất rõ rồi, tội ác của cha con họ Mạnh xử bắn vài lần cũng không đủ, hiện nay chỉ bị ngồi tù mười lăm năm , hơn nữa họ vẫn tha cho Lý Hồng, nếu nói như vậy , ở phương diện này còn muốn động chân động tay thì đã phá tan điểm mấu chốt của đối phương rồi.
-Được, tôi đồng ý.
Lỹ Vũ trả lời dứt khoát.
- Điều kiện thứ hai , nhân viên liên quan tới vụ án phải giao ra tất cả tài sản,dân chúng từng bị Uỷ ban nhân dân thành phố Bành Từ họ làm hại, không những thế án oan phải được xử lại.
Lý Vũ liếc mắt một cái, gật gật đầu nói:
- Điều kiện này cũng không có vấn đề gì.
Người thì đã bắt giam rồi còn cần tiền làm gì, Lý gia cũng không phải là thiếu tiền, cầm tiền trong tay sau này trái lại có thể là tai hoạ .
- Điều kiện thứ ba, liên quan đến cán bộ cơ sở của khu phố Bành Từ.
- Điều kiện thứ ba này tôi đồng ý.
Lý Vũ nhìn Tô Ái Quân cười lạnh lùng nói:
- Giáo sư Tô giáo, có cần tôi ký tên đông ý không ?
-Ký tên đồng ý cũng không cần.
Tô Ái Quân tiện tay lấy lại tờ giấy trước mặt Lý Vũ, thản nhiên nói:
- Lẽ phải tự khắc ở trong lòng, nếu như Sở trưởng Lý sau này còn muốn mưu tính gì, Uỷ ban Kỷ luật Trung ương chỉ cần tra cứu hình phạt có thích đáng hay không, thì sẽ rõ ràng ngay thôi.
Lý Vũ giống như bị một gậy phủ đầu, những lời muốn nói bị nghẹn lại.
-Như thế là sự việc đã được giải quyết xong rồi, việc còn lạichính là mời Giám đốc sở Lý để tâm thêm.
Tô Ái Quân thản nhiên nói.
Nếu như Tô Ái Quân lộ ra một chút sắc mặt vui mừng, trong lòng Lý Vũ cũng có thể ổn định một chút, nhưng Tô Ái Quân thấy thoải mái giống như hoàn thành một việc nhỏ không đáng kể, lại khiến Lý Vũ trong lòng cảm thấy rất không thoải mái. Cho dù cha con họ Mạnh gây rắc rối thế nào thì cũng là con rể và cháu ngoại của Lý gia, ngồi tù mười lăm năm,không được giảm án, không được tạm tha, không được phóng thích, khi ra ngoài cũng đã là ông cụ bảy mười và gã đàn ông bốn mươi rồi, cả đời này coi như hết rồi. Chị Lý Hồng đau lòng quá mức, sau này chăm sóc sức khoẻ thế nào cũng là việc khó, nhưng việc này đều là do hai người họ ban tặng.
Phương Minh Viễn nhìn thấy trong ánh mắt của Lý Vũ hiện lên vẻ hận thù, tất nhiên cũng hiểu rõ được bảy tám phần. Cậu vỗ tay nói:
- Giám đốc sở Lý, việc của chúng tôi coi như đã xong, ngài vẫn còn một việc quan trọng phải làm. Cháu ngoại ngài trêu trọc những người bạn ngoại quốc, còn chửi mắng người ta trước mặt mọi người là đồ không ra gì , làm tổn thương nghiêm trọng danh dự và cảm tình của những người bạn ngoại quốc, cho nên , ngài phải mau chóng đi trấn an họ một chút, đừng để cô Vũ Điền Quang Ly thông báo với đại sứ quán ở Trung Quốc, thì sự việc có thể lớn đấy.
- Hả?
Lý Vũ vừa mới đứng dậy , kêu một tiếng có chút sợ hãi, rồi lại ngồi xuống.
- Giáo sư Tô, cậu Phương, chúng ta đã đạt được thoả thuậnthì những việc này phải do các ngài phụ trách mới đúng .
Lý Vũ không hài lòng nói.
- Trong thoả thuận này đâu có đề cập đếntrách nhiệm trấn an Vũ Điền Quang Ly? Cháu ngoại ngài làm việc thiếu đạo đức như thế, có thể bảo toàn tính mạng là tốt lắm rồi. Chúng tôi đều đã làm việc nhượng bộ trái lương tâm lớn như thế rồi, ngài còn muốn chúng tôi giúp cậu ta chùi đít hay sao? Giám đốc sở Lý mời ngài làm rõ sự việc, đặt vào vị trí của tôi, với thái độ của tôi, hiện nay không phải chúng tôi cần ngài giúp đỡ, mà là ngài cần chúng tôi giúp.
Phương Minh Viễn châm chọc nói:
- Cô Vũ Điền Quang Ly là thành viên quan trọng của gia tộc Vũ Điền đại cổ đông công ty cổ phần Thế Gia của Nhật Bản, xuất thân là phú thương, còn là diễn viên của bộ phim điện ảnh Mỹ “Kẻ hủy diệt 2”, lại bị trêu chọc ở Bành Từ, bị người ta nhục mạ là đồ phụ nữ không ra gì , đây quả là sự sỉ nhục lớn đấy.
- Nhưng vừa nãy cậu đã đánh gãy tay Xuân Sinh rồi ....
Lý Vũ thanh minh.
- Đó là tôi đánh thay trợ lý của tôi nhưng tôi không có tư cách đánh thay cho cô Vũ Điền Quang Ly.
Phương Minh Viễn nói một cách hợp tình hợp lý
- Trợ lý của cậu? Thể diện quá lớn đấy.
Lý Vũ chỉ cảm thấy tĩnh mạch trên trán đập.
- Bình thường , bình thường , hiện tại đứng thứ ba.
Phương Minh Viễn cười lạnh lùng nói.
- Thứ ba? Cái gì thứ ba?
Lý Vũ không hiểu nói
-Người thân của tôi , bạn bè tri kỷ của tôi , còn có người con gái tôi muốn theo đuổi nữa, thể diện của tôi đều rất lớn, bị đối xử không công bằng, tôi đương nhiên phải thay họ lấy lại công bằng. Không biết Sở trưởng Lý trước kia vì người mình yêu mà đánh nhau với người khác không?
Phương Minh Viễn cười tủm tỉm nói
- Dù sao thiếu gia Mạnhcó thể vì người mình yêu mà không biết đã làm bị thương bao nhiêu người rồi, người xưa nói, đứa cháu ngoại này giống cậu...Ha ha.
Tô Ái Quân kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn , không nói gì thêm
Giám đốc sở Lý Vũ thở dài một cái, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nếu như Phương Minh Viễn nói đúng, thì Mạnh Xuân Sinh thực sự đã tự tìm đến cái chết rồi. Ông ta cũng đã trải qua thời niên thiếu, mối tình đầu thời thiếu niên , đối với người mình yêu say đắm, giống như người mẹ mới sinh con, không chấp nhận được sự sỉ nhục và sự tiêm nhiễm của người khác, một khi bị trêu chọc, sẽ bất kể hậu quả mà trả thù. Lúc trước chính mình vì việc này cũng đã đánh nhau không ít lần, còn đánh trọng thương vài người nữa. Phương Minh Viễn chỉ đánh gãy cánh tay của bọn chúng cũng coi là khách khí rồi.
- Rốt cuộc cậu muốn thế nào các ngài mới trấn an Vũ Điền Quang Ly đừngtruy cứu việc này nữa?
Lý Vũ cúi đầu nói. Nếu không thể xử lý công bằng với Vũ Điền Quang Ly, đại sứ quánNhật Bản kháng nghị lên trên thì tất cả những việc đã làm trước đây đều hoá thành bọt nước. Không chỉ không thể bảo đảm cho cha con họ Mạnh mà Lý Hồng và Lý gia cũng bị liên luỵ.
- Đừng , đừng, đừng, tôi và chú Tô không có tài cán đó, vì để cô ta không nói với đại sứ quán ở Trung Quốc, chúng tôi đã chấp nhận rất nhiều điều kiện không công bằng, muốn cô ta bỏ qua cho bọn Mạnh Xuân Sinh, chúng tôi không có tài cán này, cũng không có tiền, có địa vị, có dung mạo, nghe nói mẹ cô ta còn là thành viên của một gia tộc buôn bán ở Mỹ nữa, có sức ảnh hưởng rất lớn ở thành phốSan Francisco của Mỹ. Giám đốc Sở trưởng Lý tôi tự nghĩ , đối với người bạn nước ngoài như thế, ngài có thể đưa ra điều kiện gì để họ nhượng bộ cơ chứ?
Phương Minh Viễn liến thoắng. Tô Ái Quân đứng nghe bên cạnh mà thấy buồn cười. Người khác không biết, Tô Ái Quân lại cũng có thể không biết sao, Vũ Điền Quang Ly hiện nay đang nhờ Phương Minh Viễn giúp đỡ, để cô ta không truy cứu việc này còn không phải việc Phương Minh Viễn nói một hai câu là được sao.
Nhưng Lý Vũ lại hoàn toàn không biết gì cả , bị Phương Minh Viễn nói cho đến mức á khẩu không nói được gì. Đúng vậy, người ta cần tiền có tiền, cần địa vị có địa vị, còn là người Nhật nữa, còn nước Mỹ để chống lưng nữa, đối với người này, điều kiện như thế nào mới có thể khiến họ giơ cao đánh khẽ buông tha cho cha con họ Mạnh đây? Trong lúc nhất thời, Lý Vũ lại lo lắng.
Ông ta thân là Phó Giám đốc sở cảnh sát, tất nhiên biết rằng đất nước hiện nay đối với người nước ngoại có thái độ như thế nào, đừng nói người ta có lý thì là không có lý, cũng phải thiên vị vài phần, hành động này của Mạnh Xuân Sinh , nếu thực sự bị đại sứ quán báo lên bộ ngoại giao thì có thể trở thành cuộc tranh cãi quốc tế. Lý gia cũng được coi là nhân vật lớn ở tỉnh, nhưng đã tới mức độ này thì cũng chẳng làm gì được. Chính là lãnh đạo lâu năm có sức ảnh hưởng cũng rất lớn
- Giám đốc sở Lý chậm rãi nghĩ đi, cô Vũ Điền Quang Ly cho phép tôi, trước mười hai giờ tối nay, sẽ không thông báo việc này cho đại sứ quán.
Phương Minh Viễn nháy Tô Ái Quân mau ra khỏi phòng.
- Đợi....
Lý Vũ nhìn cánh cửa đang đóng lại, buông thõng cánh tay đang vươn raxuống dưới.
- Hừ, Lý Vũ này, đã chiếm thuận lợi lớn như thế, chúng ta nhượng bộ nhiều như vậy, ông ta rõ ràng còn muốn giở trò, chú Tô, chú có chú ý đến ánh mắt của ông ta khi nãy không, e rằng là hận chúng ta đến chết.
Phương Minh Viễn vừa ra khỏi cửa liền thấp giọng nói với Tô Ái Quân.
- Không lạ gì, những người tự cho mình là tài trí hơn người chỉ có thể làm tổn thương người khác, lại không nhìn thấy được sự tổn thương mà họ làm với người khác. Thậm chí việc đánh lại sau khi làm tổn thương người khác đều cho là khiêu khích mình. Loại người này, tôi thấy nhiều rồi.
Tô Ái Quân cười nói
- Ở Hoa Hạ , nếu muốn làm việc khác người, thì phải có sự chuẩn bị tâm lý như thế.
- Chú tô chuẩn bị tâm lý tốt chưa?
Phương Minh Viễn nghiêm túc hỏi
- Minh Viễn này, trả lại cổ phần của nhà hàng Phương gia, sau khi phương án cải cách đường sắt được thông qua, tôi sẽ tìm ông cụ, để ông sắp xếp.
Tô Ái Quân vỗ vai Phương Minh Viễn
- Đến lúc đó, cần sự ủng hộ của cậu đấy.
- Tốt nhất là tỉnh Tần Tây, ở thành phố khác, e rằng tạm thời khó có thể mở rộng pham vi.
Phương Minh Viễn nói khẽ
- Còn có thể cho cậu chọn lựa sao?
Tô Ái Quân cười nói
- Nhưng , có lẽ vẫn phải có.
Ông là chủ nhiệm khoa của đại học giao thông , giáo sư, cũng coi như là người của quan trường rồi.
- Tuy nhiên , tình hình này có lúc sẽ phải thay đổi, nói cách khác, sau này phải chịu khổ đấy
Tô Ái Quân chuyển đề tài nói
- Chỗ Vũ Điền Quang Ly cậu tính sao?
- Rau trộn dù sao cũng là việc Giám đốc sở Lý Vũ lo lắng, liên quan gì đến chúng ta ?
Phương Minh Viễn nhún vai nói:
- Cho dù nếu ông ta dám lấy lợi ích của quốc gia để hối lộ Vũ Điền Quang Ly thì sẽ bị đình chỉ công tác ngay. Cháu không tin Vũ Điền Quang Ly giấu giếm cháu, nếu cô ta dám giấu giếm, ha ha , cháu sẽ bảo Cameron đưa cô ta vào danh sách đen ở Hollywood để cô ta phải quay về Nhật Bản và từ bỏ mộng làm diễn viên.
- Được lắm, Phương Minh Viễn, cậu cứ đối xử với tôi như thế xem.
Vũ Điền Quang Ly hai tay chống vào hông nhảy ra từ căn phòng bên cạnh, doạ Tô Ái Quân vàPhương Minh Viễn sợ chết khiếp.
- Tại sao các người lại ở đây?
Tô Ái Quân ngó đầu nhìn vào căn phòng,quát, Lâm Liên còn có vài người phục vụ, mọi người đang ngồi đánh bài với nhau.
- Không ở đây thì ở đâu? Để bọn họ làm xáo trộn, việc buôn bán của quán rượu hôm nay không được tốt, chỉ có thể đóng cửa ngừng kinh doanh thôi.
Vũ Điền Quang Ly tức giận nói,
- Phương Minh Viễn , cậu phải cho tôi một lời giải thích. Phương Minh Viễn, tôi trong mắt cậu là không thể chịu nổi sao?
Phương Minh Viễn buồn rầu gãi đầu, nói xấu sau lưng để người ta bắt được, cũng thật là đen đủi
- Tôi nói là nếu như, nếu như cô hiểu không? Đó là có thể , lại cũng là chưa chắc
- Cậu nói dối, có lẽ chính cậu cho rằng tôi có ý đồ làm như thế, đây là sự sỉ nhục đối với tôi, tôi phải...
Vũ Điền Quang Ly giơ nắm đấm, dừng lại hồi lâu mới nói
- Thay Ma Sinh Hương Nguyệtnói cho cậu biết.
- Rào rào...
Mọi người cười phá lên. Ma Sinh Hương Nguyệt cũng là trợ lý của Phương Minh Viễn, để trợ lý đi quản ông chủ, Vũ Điền Quang Ly thật đúng là biết nghĩ
- Được rồi , được rồi việc hôm nay cô làm rất tốt, nên tôi sẽ giới thiệu cô với Cameron, nếu cô lại dám đánh tôi , thì đừng nói đến điều này nữa, sau này cô đừng nhớ đến nữa
Phương Minh Viễn cười nói.
MắtVũ Điền Quang Lylập tức sáng lên, vội nói:
- Ai đấm cậu chứ, tôi chỉ là... chỉ là hỏi cậu muốn đấm vai hay không thôi.
Mọi người lại cười phá lên