La An Khang đến tận bây giờ thực sự vẫn không hiểu ra làm sao, hoàn toàn không hiểu Dương Quân Nghĩa hôm nay rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Chập tối, La An Khang sắp kết thúc 1 ngày làm việc của mình để trở về nhà nghỉ ngơi, Dương Quân Nghĩa lại gọi điện đến văn phòng của ông ta, lúc đó ông ta được biết, đoàn xe của Dương Quân Nghĩa đã đến khu vực thành phố Khang An rồi, La An Khang lúc đó ngơ ngác! Nếu không phải là nhớ được giọng nói của Dương Quân Nghĩa, hơn nữa cái số điện thoại này cũng chỉ có những cấp lãnh đạo mới biết, nên căn bản không thể có điện thoại gọi đến làm phiền, thì ông ta nhất định nghĩ rằng có ai đang nói đùa với mình.
Đường đường là một vị Ủy Ban thường vụ tỉnh, bí thư ủy ban Pháp Luật và Chính trị tỉnh kiêm giám đốc sở cảnh sát, tại sao lại không có 1 chút nào tuân thủ quy tắc quan trường, xuống đây thị sát, sao lại vào thời gian này, làm gì có cái đạo lý đến cổng nhà người rồi mới thông báo chứ! Như thế không phải đang làm khó cấp dưới sao?
Thế nhưng cho dù trong lòng bất mãn nhưng La An Khang cũng không dám biểu lộ ra ngoài. Chỉ cần anh vẫn đang muốn tiến từng bước trên con đường quan trường, thì cái phiếu của Dương Quân Nghĩa anh phải giành dật. Sao lại để cái việc nhỏ này mà làm mất lòng Dương Quân Nghĩa , đấy không những là ngu xuẩn mà còn tự tìm đến cái chết! Trên quan trường ở Hoa Hạ, cái không thiếu nhất đó là lãnh đạo! Vị trí bí thư ủy ban thành phố này của mình, không biết có bao nhiêu người dòm ngó vào.
Hơn nữa được như ngày hôm nay mặc dù địa vị quyền uy đã xác lập trong tay, nhưng cũng không có nghĩa ông ta có thể nắm hết quyền hành, một tay che trời! Cùng với sự thâm nhập không ngừng của chính sách cải cách mở cửa ở Hoa Hạ, các vấn đề trên xã hội cũng xuất hiện ầm ầm như nấm mọc sau mưa, không có sự phối hợp can thiệp của cảnh sát, sợ rằng xã hội này đã bị loạn mất rồi.
Mà hệ thống cảnh sát lại chịu sự lãnh đạo của các sở và thành phố, Là một phần trong hệ thống cảnh sát Tỉnh Tần Tây, thái độ của Dương Quân Nghĩa chắc chắn có thể quyết định được mức độ phối hợp của cục cảnh sát và chính phủ ủy ban thành phố, vì cái ghế ngồi dưới mông của mình được vững chắc , La An Khang cũng không thể làm mất lòng Dương Quân Nghĩa, vì thế La An Khang cho biết sẽ lập tức thông báo cho các cấp lãnh đạo chủ chốt của Ủy Ban thành phố Khang An đi nghênh đón Dương Quân Nghĩa
Nhưng Dương Quân Nghĩa trả lời lại nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Dương Quân Nghĩa lại căn bản là không có ý định nghỉ lại ở Thành phố Khang An mà thẳng đến phía dưới huyện Đường Âm, hơn nữa lại yêu cầu ông ta chỉ thông báo cho cục trưởng cảnh sát, cục trưởng cục Y tế của thành phố Khang An đi cùng!
Điều này làm cho trong lòng La An Khang càng thêm lo lắng, có dự cảm điều không lành.
Sự bất thường thường có điều không tốt! Dương Quân Nghĩa làm khác với lẽ thường như thế nhất định đằng sau có nguyên nhân nào đó không muốn cho mình biết.
Mặc dù La An Khang rất không muốn đồng ý, nhưng mà trên quan trường, quan cao hơn một bậc có thể đè chết người, Thường ủy tỉnh ủy xuống thị sát, thân là bí thư thành phố phố Khang An, đã ở trong thành phố, lại không có lý do gì để thoái thác, lại có thể không đích thân đi cùng, vậy thì không khác gì là tự tuyệt con đường làm quan sao! Vì thế, La An Khang cũng chỉ có thể cắn răng mà đồng ý vậy.
Đoàn xe của La An Khang đi gấp gáp trên đường mà mãi đến khi đến ven khu vực huyện Đường Âm mới đuổi kịp đoàn xe của Dương Quân Nghĩa, điều làm cho La An Khang cảm thấy khó có thể tin được là ở chỗ Dương Quân Nghĩa không hề dừng xe , lại không mời ông ta lên xe của mình, mà tiếp tục tiến về phía huyện Đường Âm.
Điều này không khỏi khiến cho La An Khang tức tối trong lòng, nhưng nghĩ lại lòng ông ta càng thêm lo lắng. Phải biết rằng trên quan trường, trừ khi có thù sâu oán nặng, nếu không giữa các quan tuyệt đối sẽ không có chuyện không để cho người khác sỹ diện như thế! Dĩ nhiên nếu là cấp bậc cách nhau quá xa, thì lại là một chuyện khác. Nhưng La An Khang dù sao cũng thân là bí thư ủy ban thành phố thành phố Khang An, Dương Quân Nghĩa xuống thị sát mà lại có cái thái độ này, không khỏi có phần hơi quá đáng.
Ở điểm này, người đã ở chốn quan trường từ lâu như Dương Quân Nghĩa đương nhiên không thể không biết, nhưng ông ta lại không làm như trước, cái hàm ý trong đó làm cho La An Khang không khỏi không nghĩ ngợi.
Trên xe, La An Khang gọi điện thoại cho tỉnh trưởng, nhưng cái tin tức truyền đến từ tỉnh trưởng, càng làm cho ông ta cảm thấy hết sức kinh ngạc. Cái người mà ông coi là chỗ dựa vững chắc ấy, cũng vừa mới biết cái tin Dương Quân Nghĩa rời khỏi tỉnh đến thành phố Khang An không lâu, hơn nữa ông ta căn bản không biết tại sao Dương Quân Nghĩa đột nhiên đi thị sát Khang An vào thời gian này.
Dĩ nhiên trên quan trường, mặc dù là cấp trên hoặc người tâm phúc với mình cũng sẽ không có việc đem tất cả những cái mình biết nói ra hết, nhưng La An Khang cảm thấy những điều mà vị kia nói không phải là giả! Nhưng nếu như thế, lòng của La An Khang càng không hết lo lắng.
Cũng may cái chỗ dựa vững chắc đấy lại gọi điện lại, nói với ông ta rằng cùng đi với Dương Quân Nghĩa còn có người nhà họ Phương, xem ra có lẽ Phương Nhai có tăm tích sau khi mất tích gần nửa tháng nay.
La An Khang vì thế mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng liền sau đó rất nhanh trong lòng lại quay lại tâm trạng đó, Phương Nhai có tăm tích rồi, Dương Quân Nghĩa đến huyện Đường Âm làm cái gì? Ông ta không cho rằng Dương Quân Nghĩa muốn thông qua Đường Âm để vào tỉnh Thục, nếu nói như vậy, chẳng phải là máy bay càng nhanh hơn sao.
Lúc xe dừng ở cửa bệnh viện Tâm thần huyện Đường Âm, khi nhìn thấy những viên cảnh sát đi cùng Dương Quân Nghĩa chỉ huy cấp dưới của mình bao vây toàn bộ bệnh viện tâm thần, trong lòng La An Khang có thể nói là hoàn toàn rơi vào trong hầm đá lạnh, tâm trạng hết sức không vui, sau khi xuống xe chào hỏi xã giao với Dương Quân Nghĩa vài câu xong liền đứng trầm ngâm không nói, chỉ nhìn vào khuôn mặt không thèm để ý đến ông ta của Dương Quân Nghĩa đang bình tĩnh chỉ huy cấp dưới làm việc.
Dương Quân Nghĩa và Phương Minh Viễn dưới sự dẫn đường của Vương Đắc Thủy, bước rất nhanhh, nhanh chóng đến trước căn phòng mà Phương Nhai bị giam.
-Chính là căn phòng này !
Vương Đắc Thủy có phần rụt rè chỉ cái cửa phòng, ông ta cũng trên đường đi mới biết thân phận của Dương Quân Nghĩa, lãnh đạo của Đảng ủy công an tỉnh, chức đó thì lớn biết chừng nào! Vương Đắc Thủy cả một đời này, chỉ được giáp mặt qua với lãnh đạo lớn nhất cũng chính là lãnh đạo của thành phố Khang An
- Chìa khóa đâu? nhanh mở cửa ra!
Dương Quân Nghĩa bực bội quát.
Vương Đắc Thủy sợ tới mức chân mềm nhũn lại mà ngồi sụp xuống đất, sợ hãi nói :
- Bí thư Dương, chìa khóa đều ở trong tay người coi ngục, tôi chỉ làm việc vặt, chỉ có những lúc đưa cơm, đưa nước, quét dọn vệ sinh, thì mới được cầm chìa khóa!
Mấy người cùng đi đến đây với Dương Quân Nghĩa , có người nhanh nhẹn nhanh chóng đi tìm chìa khòa. Trần Trung từ đằng sau Phương Minh Viễn bước lên, cũng không biết anh ta làm cái gì với cái khóa, mà đẩy nhẹ 2 ba cái thì cái cửa mở ra.
Cửa vừa mở ra, người còn chưa vào lập tức có cái mùi rất lạ của không khí và không biết của những thứ gì bốc ra pha tạp lại với nhau, cái mùi làm cho người ta ngửi thấy rất khó chịu tỏa ra, Phương Minh Viễn là người đầu tiên xông vào, tiếp theo là Trần Trung và Dương Quân Nghĩa, do diện tích phòng quá nhỏ, những người khác muốn giúp một tay mà cũng chỉ có thể đứng bên ngoài cửa. Vương Đắc Thủy vội vàng bật đèn sáng từ bên ngoài vào cho cái phòng u tối.
- Chú Hai!
Phương Minh Viễn liếc mắt liền nhìn thấy Phương Nhai đang nằm trên một chiếc giường, hai tay hai chân đều bị trói lại, đến lời cũng không thể nói được, trong lòng không khỏi đau xót. Nhào đến giúp anh ta mở cái trói buộc trên người.
- hự hự hự
Phương Nhai cũng dùng sức lực yếu ớt lay động chân tay, giường sắt cũng cùng đó mà kêu lên tiếng cót két, Trần Trung vội vã đi lên, giúp Phương Minh Viễn giải cứu Phương Nhai, tay chân anh ta nhanh nhẹn hơn rất nhiều so với Phương Minh Viễn, tay anh ta sờ đến đâu, nút dây thừng cứ tự nhiên mà mở ra đến đó.
- Minh Viễn bọn cháu cuối cùng cũng đến rồi.
Miếng giẻ trong mồm vừa được gỡ ra Phương Nhai đã vội vàng nói, trong giọng nói thậm chí còn chứa cả tiếng khóc. Những người nghe được ở đó, không ai là không thấy xót xa.
- Chú Hai, chú Dương cũng đến đó.”
Phương Minh Viễn nháy mắt với Phương Nhai, hạ thấp giọng mà nói vào bên tai anh “ giả vờ ngất đi”! Phương Nhai giờ mới nhìn thấy Dương Quân Nghĩa vì đang bị Phương Minh Viễn và Trần Trung ngăn cách mà không thể lên được phía trước, người đã ra xông pha ngoài xã hội nhiều năm như anh, thì sao lại không hiểu dụng ý của Phương Minh Viễn chứ
-Bí thư Dương, tôi bị oan.
Hai mắt nhìn lên trên một cái, người liền “ ngất” đi.
- Phương Nhai, Phương Nhai! Minh Viễn chú Hai của cậu sao thế?
Dương Quân Nghĩa hoảng hồn, vội vã chen lên phía trước sốt sắng hỏi.
- Bí thư Dương, chú hai vì tâm trạng xúc động quá, lại thêm sức khỏe yếu, nên tạm thời bị ngất, chắc không có nghiêm trọng gì.
Trần Trung cố làm ra vẻ kiểm tra mà nói.
Dương Quân Nghĩa giờ mới yên tâm, hối hả nói:
- Bác sỹ, bác sỹ đâu? Trần Trung, Minh Viễn, phòng này nhỏ quá, không khí cũng không tốt, hay là cho dìu anh ta ra trước đi đã.
Dương Quân Nghĩa lúc này cố nén sự tức giận xuống! Phương Nhai mất tích mấy ngày nay, Dương Quân Nghĩa cũng chịu đựng áp lực tâm lý cực lớn! Dẹp cái quan hệ cá nhân của ông ta với nhà họ Phương sang một bên không nói đến, thân phận của Phương Nhai cũng đã quyết định được vì sao sự mất tích của anh, trong cấp trên của tỉnh Tần Tây, cũng dấy lên những ồn ào.
Phương Nhai là nhân vật nào chứ ? Thành viên chính cống của nhà họ Phương, là con trai thứ 2 của Phương lão gia, chú của Phương Minh Viễn, tổng giám đốc của chi nhánh Công ty tỉnh Tần Tây tập đoàn Carrefour, lại sắp nhận chức tổng giám đốc công ty điện khí Thiên Đỉnh! Số tài sản phải tính là hàng tỷ! cái người quan trọng như thế mất tích, mặc dù những người bình thường trong xã hội đại đa số đều không biết, nhưng những cấp cao của tỉnh Tần tây lại có ai mà không lưu tâm chuyện này! Thậm chí còn kinh động đến những lãnh đạo cấp “ Trung ương”. Phó thủ tướng quốc vụ viện Tô Hoán Đông đã đích thân gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình đấy thôi.
Mà Dương Quân Nghĩa lại là giám đốc sở công an tỉnh, bí thư ủy ban pháp luật và Chính trị, áp lực phá án đương nhiên đều đổ lên đầu ông ta, những ngày gần đây, hầu như phân nửa tinh thần và sức lực của Dương Quân Nghĩa đều bỏ vào cái vụ án này, cơm ăn không ngon, giấc ngủ không yên, cân nặng thì giảm mất 7,8 cân, các cảnh sát của tỉnh và cục thành phố Tần Tây, mỗi người đều mệt giống như con chó sắp chết, làm tổn hao không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân, làm lỡ bao nhiêu việc, tự mình chịu đựng bao nhiêu là áp lực, tên đầu sỏ lại không phải là kẻ muốn bắt cóc tống tiền, mà là nhân viên làm việc cho nhà nước.
Nếu không phải là Phương Nhai thông qua tên Vương Đắc Thủy để mật báo tin tức, có trời mới biết đến khi nào, cái vụ án này mới có thể phá được.