Hơn nữa, không khí mua sắm và cung cách phục vụ ở đây đều làm cho người dân Bình Xuyên cảm thấy thoải mái và thích thú. Ở nơi này, họ có thể tùy ý xem hàng hóa, có thể mua, có thể trả lại, cũng có thể giữ đến lúc trả tiền mới trả lại… mà không ai phản ứng. Hơn nữa, điều khiến mọi người cảm thấy vui vẻ là lúc trả tiền cho siêu thị Carrefour, nếu tiền lẻ dưới năm hào đều được miễn luôn. Tuy chỉ có mấy đồng lẻ nhưng góp ít thành nhiều, trong thời gian dài cũng có thể bớt được không ít tiền đâu.
Về điểm này, Tôn Chiếu Luân từng lo lắng có người vì tiết kiệm mấy đồng này mà sẽ chia thành nhiều lần mua hàng, Phương Minh Viễn cười bảo:
- Giám đốc Tôn, thời gian là tiền bạc, khái niệm này, trước mắt mọi người còn chưa coi trọng, nhưng theo đà kinh tế phát triển, mọi người sẽ chú ý đến vấn đề tiện lợi nhanh chóng, không phải chỉ vì mấy đồng lẻ này đâu.
Tuy rằng trước mắt có lẽ chúng ta sẽ lời ít đi một chút, nhưng tôi cảm thấy nếu nhìn chuyện xếp hàng dưới góc độ khác thì họ đang làm quảng cáo cho chúng ta. Bởi vì siêu thị của chúng ta hiểu được lòng người nên mọi người mới thích đến nơi này mua sắm, cho nên nơi xếp hàng tính tiền lúc nào cũng có một hàng dài, phải không?
- Nhưng…
Tôn Chiếu Luân vốn muốn nói “như vậy thì rất nhiều người sẽ mua ít lại vì cảm thấy phải xếp hàng lâu nên không mua hàng nữa”, nhưng anh ta lại nghĩ đây không phải Hong Kong, các siêu thị tự do trước mắt thì Carrefour là độc nhất vô nhị, nhưng người khách cũng không còn cách nào chọn lựa. Giá tiền chênh lệch 10% đủ để đa số tìm đến siêu thị của hắn.
- Hơn nữa, tôi cho rằng, những người vì tiết kiệm một ít tiền mà xếp hàng nhiều lần, chắc chắn trong nhà rất khó khăn, số người đó chỉ là một bộ phận nhỏ, chúng ta xem như làm việc thiện cũng tốt.
Phương Minh Viễn giải quyết dứt khoát. Nhưng dù như thế, Phương Minh Viễn vẫn yêu cầu nhân viên phải căn cứ theo khách đến bao nhiêu để quyết định thu bao nhiêu, trừ phi vào giờ cao điểm, nếu không thì phải dùng hết khả năng, tránh xảy ra việc khách hàng phải chờ đợi quá lâu.
Họ nói chuyện với nhau nhưng không biết vì sao lại truyền ra ngoài, sau đó lại từ các nhân viên mà truyền ra cả huyện, nghe thế, mọi người lại tăng thêm thiện cảm với siêu thị Carrefour.
- Giám đốc Tôn, xem ra chúng ta phải nghĩ đến việc tuyển thêm nhân viên.
Trong phòng Giám đốc, Phương Minh Viễn ngồi trên sa lông, nhìn dòng người như nước chảy bên ngoài, nói khẽ.
- Lại chuẩn bị thông báo tuyển dụng nhân viên?
Tôn Chiếu Luân hơi giật mình. Tuy anh ta nghĩ Phương Minh Viễn chắc chắn muốn khuếch trương, nhưng không ngờ mới bảy ngày kể từ lúc khai trương mà Phương Minh Viễn đã đề xuất như vậy.
- Cậu Phương, tuy chúng ta ở Bình Xuyên đã có thành công lớn, nhưng thời gian chưa dài, chúng ta vẫn chưa ổn định, hơn nữa tiền vốn đã đổ vào mua hàng hóa, đâu có dư mà mở siêu thị mới!
Huyện Bình Xuyên nhân khẩu cũng có hạn, Tôn Chiếu Luân xem ra trong thời gian ngắn không thể mở nổi siêu thị thứ hai. Nếu nói khuếch trương ra các huyện lân cận, thì đã cẩn thận càng phải cẩn thận hơn. Đó dù sao cũng không phải là Bình Xuyên, nhà họ Phương không có sức ảnh hưởng lớn như vậy, muốn lặp lại thành công như ở Bình Xuyên, e rằng không dễ dàng như tưởng tượng.
- Hả? Tôi giỡn cái gì mà nói mở siêu thị mới?
Phương Minh Viễn nhìn anh ta một cánh kỳ quái. Mình chỉ định tuyển thêm một vài nhân viên, sao Tôn Chiếu Luân lại nghĩ thành chuyện mở siêu thị mới.
- Không mở siêu thị mới, vậy cậu Phương ra thông báo tuyển dụng để làm gì? Hiện giờ tình hình nhân viên hơi căng thẳng, nhưng nhìn chung cũng vừa đủ, không cần phải thêm người.
Tôn Chiếu Luân bị Phương Minh Viễn làm lẫn lộn cả, không rõ ý hắn rốt cuộc như thế nào.
- Giám đốc Tôn, không phải hôm trước anh muốn tận dụng khu nhà này sao? Nơi này lớn như vậy mà dùng làm chỗ để xe đạp thì hơi lãng phí. Tôi cũng có nói chuyện với cục cảnh sát, họ cũng đồng ý thiết kế chỗ đỗ xe đạp trên đường, như vậy chúng ta sẽ có một khoảng trống để sử dụng.
Phương Minh Viễn chỉ vào mảnh đất trống xung quanh siêu thị.
- Nói như vậy, cậu Phương đồng ý đầu tư vào mảnh đất trống này?
Tôn Chiếu Luân hơi nhướng mi hỏi. Anh ta định thiết kế một quầy hàng theo vách tường, có thể cho các doanh nghiệp trong huyện Bình Xuyên thuê, cứ như vậy, khách hàng đến mua sắm trong siêu thị Carrefour không cần ra khỏi cửa.
Điểm này cũng khiến cho Vu Thu Hạ nhìn Phương Minh Viễn bằng ánh mắt khâm phục. Cô tiến cử Tôn Chiếu Luân đến thật là hợp lý. Đã sống ở hai kiếp nên Phương Minh Viễn phải biết, thiết kế một khu phố ẩm thực lớn là một tiêu chuẩn của kiếp sau. Sau hai mươi năm nữa, thận chí siêu thị, phòng game, rạp phim, phòng tập thể dục, khách sạn, các cửa hàng độc quyền … đều được xây dựng tập trung, khiến các khách hàng được phục vụ chu đáo cho tất cả các nhu cầu.
Cho nên, với đề nghị này, Phương Minh Viễn sẽ không từ chối, nhưng có chút bất đồng với suy nghĩ của Tôn Chiếu Luân, hắn cũng muốn nhét vào đó một ít quầy hàng bình thường của siêu thị mà không phải là quầy hàng thu tiền.
Tôn Chiếu Luân hơi nhíu mày. Theo góc độ quản lý siêu thị mà nói, anh ta vẫn có khuynh hướng cho các doanh nghiệp bán thức ăn vặt trong thị trấn thuê quầy, trong siêu thị chỉ cần duy trì vệ sinh cơ bản và vệ sinh ngoài sân là đủ. Vừa kiếm được tiền vừa tận dụng được sân, hấp dẫn khách hàng siêu thị ngừng lại, cũng không làm tăng gánh nặng quản lý nhân viên. Nếu cũng đem người kinh doanh quầy hàng vào biên chế siêu thị thì mỗi ngày, riêng việc mua và chuẩn bị thực phẩm cũng là một công việc phức tạp, như vậy sẽ tăng thêm chí phí cho siêu thị.
- Giám đốc Tôn, tôi hiểu ý anh. Chính xác mà nói, nếu có thể, tôi cũng hy vọng làm như vậy.
Lời nói khiêm tốn của Phương Minh Viễn lại càng làm Tôn Chiếu Luân rối mù. Phương Minh Viễn cũng cho như vậy là đúng, sao vẫn muốn tuyển thêm nhân viên?
- Giám đốc Tôn, thông báo tuyển dụng nhân viên mới, trước nhất có thể giảm được áp lực siêu thị chúng ta khai trương. Chủ tịch Lý Đông Tinh đã ám chỉ, hy vọng chúng ta có thể thu nhận nhân viên của trung tâm thương mại, giảm bớt số lượng nhân viên ở trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại này thói quen khó sửa, chuyện phá sản là không tránh khỏi. Chúng ta khai trương là một đả kích trầm trọng với nó. Hơn nữa, sau này có người thu nhận cũng không thể nhận tất cả nhân viên. Đây là gánh nặng trầm trọng thứ nhất. Thứ hai, giám đốc Tôn từ Hong Kong đến, các nguyên tắc kinh doanh nơi các anh ở đã vô cùng hoàn hảo. Khi xuất hiện tình huống bất ngờ, rốt cuộc phải giải quyết thế nào, có thể nói mọi người đều rất rõ ràng. Nhưng ở huyện Bình Xuyên thì khác, nhà nước thực hiện chính sách cải cách mở cửa, kinh tế chuyển sang quỹ đạo khác, rất nhiều quy tắc pháp luật chưa kiện toàn. Từ lúc đầu đem mấy cái quầy hàng đó giao cho các hộ kinh doanh đồ ăn vặt, tôi lo lắng một khi có chuyện về vệ sinh thực phẩm sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta. Như vậy, có thu được tiền thuê quầy cũng chưa đủ để cứu vãn danh dự của chúng ta.
- Cho nên ngay từ đầu nên tự chính mình kinh doanh, tin rằng dựa vào sự cẩn thận và thái độ nghiêm túc của giám đốc Tôn khi kinh doanh, sẽ không vì lơ là chuyện an toàn vệ sinh thực phẩm mà bị khiếu nại.
Phương Minh Viễn nói thế khiến cho Tôn Chiếu Luân gật đầu liên tục.
- Được cả ba mà, đây cũng là một loại dự trữ cho siêu thị, một ngày sau quyết định làm mới lại mặt tiền siêu thị. Như vậy chúng ta có thể cho các quầy hàng cho thuê này một thời gian khảo sát các ngành nghề nào có thể đạt được chỉ tiêu của chúng ta. Có thể điều động các nhân viên trong cửa hàng ra mặt tiền mới đó làm lực lượng nòng cốt, lấy cũ giúp mới. Hơn nữa, tôi tin rằng trải qua một thời gian kinh doanh, các quầy hàng đó có thể cho thuê với giá tốt, chẳng phải được cả ba sao?
Phương Minh Viễn cười nói:
- Có chút phiền toái là chúng ta phải thông báo tuyển một vài đầu bếp, vả lại tay nghề không tồi, tinh thông các món ăn vặt.
Tôn Chiếu Luân trầm ngâm một lúc, vỗ tay cười nói:
- Cậu Phương, dễ thôi mà, chúng ta chỉ cần loan tin ra, tin rằng mấy ngươi kinh doanh thức ăn vặt sẽ phản ứng. Chúng ta chỉ cần tiến hơn chút nữa, trong lúc này, tuyển đầu bếp chính thức. Chính họ cũng được, cho người tới cũng được, đều có thể nhận được quyền ưu tiên, e rằng đến lúc đó, không cần chúng ta thông báo tuyển dụng, cũng sẽ có bao nhiêu đầu bếp tới cửa.
Hai người không hẹn mà cùng mỉm cười, giống như hai con cáo già. Tôn Chiếu Luân lúc này mới thật sự nhận ra ý tưởng kinh doanh của Phương Minh Viễn. Hắn còn hiểu rõ, thấu triệt hơn cả mình. Vả lại xem xét mọi mặt, kế hoạch của hắn, so với ý tưởng ban đầu của mình còn hoàn thiện hơn, chẳng những lấy lòng Ủy ban nhân dân huyện, mà còn dự trữ nhân viên cửa hàng để nâng cao giá cho thuê. Tin rằng sau một thời gian kinh doanh, những người kinh doanh đồ ăn vặt sẽ cam tâm tình nguyện mà ra giá cao để thuê quầy hàng. Chuyện này thu hút đầu tư ít dùng sức hơn cả mình.
Vì thế, ngày hôm sau, những người kinh doanh thức ăn vặt ở huyện Bình Xuyên đều nghe thông tin từ huyện, siêu thị Carrefour rục rịch chuẩn bị xây dựng quảng trường ẩm thực.