Phương Minh Viễn từ sô pha nhấc lên một chiếc vali, đặt lên trước mặt Giang Vạn Mạnh:
-Ngài Giang, mời ngài xem thứ này.
Giang Vạn Mạnh không hiểu chuyện gì liền mở chiếc vali ra, bên trong là một đống giấy tờ, chỉ là y vừa nhìn qua một lúc, liền mở trừng mắt, bên trong này không ngờ lại chính là bản quyền phát minh sáng chế sản xuất VCD. Hơn nữa không chỉ có Hoa Hạ, trong đó còn có cả giấy độc quyền của các nước Âu Mĩ.
-Xin Ngài Giang lượng thứ, bởi vì công ty trước giờ vẫn chưa từng có ý định đăng kí độc quyền, cho nên tôi cũng chỉ là làm giúp mà thôi.
Phương Minh Viễn cười cười, nói:
-Vì tiền đồ trước mắt của Ngài Giang, trong lòng thực băn khoăn. Bây giờ thì tốt rồi, vật về chủ cũ.
Giang Vạn Mạnh cầm bằng chứng nhận độc quyền trên tay không ngừng run rẩy, đây chính là một món quà lớn, có bằng sáng chế độc quyền này, khi công ty đi vay ngân hàng, không hề nghi ngờ sẽ có thêm vài phần có lợi, hơn nữa các doanh nghiệp khác trong nước muốn sản xuất VCD thì nhất định phải được công ty Wyan cho phép, sau này sẽ xuất hiện rất nhiều doanh nghiệp nổi lên, có thể thu không ít quyền phí. Công ty cũng sẽ có thêm một nguốn cung cấp tài chính.
-Cậu Phương, đây là thật?
Âm thanh phát ra từ lời nói Giang Vạn Mạnh cũng có chút run rẩy.
Phương Minh Viễn nặng nề gật gật đầu, nói:
-Tôi chỉ có một yêu cầu, tôi mong rằng ngài Giang không cần nghĩ lũng đoạn thị trường VCD mà cố ý ngăn cản sự tiến vào của các doanh nghiệp khác. Thiết nghĩ ngài Giang chắc cũng biết, công ty của Nhật, Âu, Mĩ hiện giờ đã nghiên cứu DCD. Nếu so sánh giữa DCD với VCD thì VCD còn rất nhiều điểm chưa đạt yêu cầu, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là một sản phẩm mang tính đột phá, cách thức chủ đạo trong tương lai vẫn nên là DCD. Chỉ có điều bởi vì, bây giờ các công ty Nhật Âu Mĩ đấu tranh không ngừng giữa cách thức DCD, tạm thời sẽ không để ý tới sản phẩm VCD này, đây mới là cơ hội cho chúng ta, cho nên tôi hy vọng Ngài Giang sẽ nhìn xa cho tương lai, khiến thị trường VCD nhanh chóng bùng nổ.
Giang Vạn Mạnh giật mình cả kinh, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
-Cậu Phương nói rất đúng, tôi đáp ứng điều kiện này, đây được tính là sự lựa chọn đầu tiên không?
Phương Minh Viễn cười nói:
-Ngài Giang, đây chỉ là những suy nghĩ của tôi về tương lai cho ngài, cho nên chuẩn bị một chút quà mọn, bất luận kết quả cuối cùng thế nào, cho dù là cả hai sự lựa chọn, ngài đều không chọn, thì bằng sáng chế độc quyền này ngài vẫn có thể mang đi.
-Vì sao?
Giang Vạn Mạnh thốt lên hỏi. Đơn xin bằng sáng chế độc quyền này ở Hoa Hạ cũng như các nước trên thế giới, chi phí cũng không phải con số nhỏ. Hơn nữa sau lưng bằng độc quyền này cũng đại diện cho lợi nhuận không nhừng, cho dù Phương gia tiền lực lớn mạnh, cũng sẽ không thể nói bỏ là bỏ? Tục ngữ nói ‘Không lợi không làm”, món lợi lớn như vậy, lại đưa cho kẻ khác, không hề đòi hỏi điều gì khiến cho Giang Vạn Mạnh càng không yên lòng.
Phương Minh Viễn và Tôn Chiếu Luân nhìn nhau cười, Tôn Chiếu Luân lắc lắc đầu nói:
-Ngài Giang, vấn đề này trước khi ngài đến tôi cũng đã hỏi qua cậu Phương. Cậu ta lại trả lời rất đơn giản, chỉ là không hy vọng quý công ty và ngài Giang có công lớn vì sự nghiệp sản xuất ra VCD mà chết oan, càng không hy vọng các doanh nghiệp khác trong nước có ý nghĩ ‘ Ngàn vạn lần không nên làm kẻ đi đầu, cứ bám sau là tốt nhất’. Ai ai cũng mang ý nghĩ đi theo kẻ phát minh đi trước thì trình độ kĩ thuật của Hoa Hạ vĩnh viễn không có khả năng đứng đầu thế giới.
Giang Vạn Mạnh ánh mắt chợt đỏ, tất cả những đắng cay từ khi thành lập Wyan tới nay trong phút chốc hiển hiện về. Vì sản nghiệp VCD, y gần như dốc hết tâm huyết, trước mắt thấy thị trường dần kết trái thơm, công ty lại rơi vào khốn cảnh, không vay được tài khoản, cũng không thu hút được sự đầu tư bên ngoài, cảm giác lực bất tòng tâm đó khiến Giang Vạn Mạnh trong lòng đau hơn dao cắt.
Những lời nói này của Phương Minh Viễn khiến y sinh ra một sự đồng cảm mãnh liệt.
-Ngài Giang, sự lựa chọn thứ nhất, siêu thị Carrefour sẽ đảm bảo cho quý công ty vay tài khoản ngân hàng Giao thông không dưới năm mươi triệu tệ trong vòng từ ba tới năm năm, lãi suất chiếu theo lãi suất cơ bản của ngân hàng. Tôi nghĩ món tiền đó đủ để quý công ty thoát khỏi tình cảnh hiện giờ, như vậy chắc là đủ chứ nhỉ?
Phương Minh Viễn giơ ngón trỏ, nói.
Giang Vạn mạnh không khỏi hít một hơi khí lạnh, y không biết đây là sự kinh ngạc thứ mấy từ lúc tới đây. Tuy rằng nói, sớm đã biết siêu thị Carrefour tài lực dồi dào, nhưng một lần đảm bảo năm mươi triệu tệ, chưa cần nói tới doanh nghiệp tư nhân, ngay cả doanh nghiệp nhà nước cũng tuyệt đối không có khoản kinh phí lớn tới vậy.
Nếu như có năm mươi triệu tệ, tất cả những kế hoạch của y có thể được thực hiện, Giang Vạn Mạnh tin rằng, công ty nhất định có thể tái sinh lần nữa.
-Như thế chúng tôi phải đổi lại là gì?
Giang Vạn Mạnh kìm nén sự kích động của bản thân, chỉ có điều âm thanh run rẩy kia lại hoàn toàn biểu lộ sự kích động trong lòng y. Y có chút hối hận, phải ra vẻ là một đối tác mới đúng.
-Sau khi tới hết kỳ hạn cho vay, nếu quý công ty trả hết nợ đúng kì hạn, vậy thì mọi người cùng vui vẻ, dù cho không hợp tác, chúng tôi cũng không cần điều gì. Nếu như đến lúc đó quý công ty vẫn chưa thanh toán hết số nợ, vậy thì chúng tôi chỉ có một yêu cầu, ngài Giang chịu thiệt một chút, gia nhập trung tâm nghiên cứu phát triển của công ty chúng tôi. một năm năm triệu tệ. Nếu như số tiền đó quý công ty không thể thanh toán tất cả số tiền cho vay,vậy là mười năm, vậy thì ngài Giang phải làm việc trong trung tâm nghiên cứu phát triển công ty tôi mười năm. Đương nhiên, tiền lương và phúc lợi sẽ như bình thường.
Tôn Chiếu Luân nói.
-Năm triệu một năm? Chủ tịch Hội đồng quản trị Tôn cũng thật là để mắt tới tôi.
Giang Vạn Mạnh trầm ngâm một lúc, cười gượng nói, đây là năm 1995, tuyệt đối là giá trên trời rồi.
-Chỉ có điều, trung tâm nghiên cứu của quý công ty, nghiên cứu phát triển cái gì?
Giang Vạn Mạnh kinh ngạc hỏi. Siêu thị Carrefour không phải là xí nghiệp buôn bán sao, bọn họ còn có trung tâm nghiên cứu phát triển gì? Hắn lại nghe nói siêu thị Carrefour là một trung tâm đo lường chất lượng sản phẩm, chỉ có điều là đã tách ra, là một công ty độc lập.
Phương Minh Viễn và Tôn Chiếu Luân đều mỉm cười, kì thật nói đúng ra, trung tâm nghiên cứu không phải là dưới danh nghĩa siêu thị Carrefour, mà là trung tâm nghiên cứu phát triển thuộc Phương gia. Chỉ có điều trung tâm này so với bố cục sự nghiệp sắt thép Phương gia mà nói, chỉ có thể là hoa trong gương, trăng trong nước, hoàn toàn nằm trong kế hoạch.
-Ngài Giang, thế này đi. Phương gia chúng tôi đang dự định vào lúc thích hợp sẽ thành lập một trung tâm nghiên cứu phát triển, chủ yếu là nghiên cứu các con số nén, biên, giải mã và kỹ thuật ứng dụng, Trước mắt mà nói thì nó vẫn chưa tồn tại.
Mắt Giang Vạn Mạnh như sáng lên, tuy rằng kĩ thuật sản xuất VCD là do hắn nghiên cứu, nhưng các nguyên linh kiện chủ yếu đều là nhập khẩu về. Về phần DCD kia thì tất cả đều nằm trong tay các công ty ngoại quốc. Tuy là y nhìn ra điểm này nhưng cũng không có cách nào khác, nghiên cứu một cái VCD đã phải đầu tư mười triệu USD, đến nay vẫn chưa hoàn lại được phí tổn, muốn nghiên cứu giải mã mấy kĩ thuật hạt nhân đó, cần phải có tài chính kinh người.
-Cậu Phương, tuy rằng con số kỹ thuật ứng dụng là trào lưu phát triển của tương lai, nhưng với khởi điểm hiện giờ của Hoa Hạ mà nói, cần phải có sự đầu tư lớn về tài chính...
Giang Vạn Mạnh có chút chần chừ, ngập ngừng không nói thêm nữa.
-Khởi động trung tâm nghiên cứu, bên Phương gia tôi đảm bảo không ít dưới một tỉ, tiếp đó, cần phải không ngừng nghiên cứu các phương pháp kĩ thuật mới, sau đó thực dụng hóa.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói.
Dù sao thì khoản thị trường chứng khoán mới có từ bên Nhật , đem ra một chút cho trung tâm mới này, đối với Phương Minh Viễn mà nói không hề có một chút áp lực. Nhưng phải triệu tập nhân tài khiến hắn thực sự đau đầu.
Nhưng hắn lại không thể không làm, Phương Minh Viễn rất rõ, muốn một quốc gia cường thịnh, sự nghiệp chế tạo có thể nói là căn bản. Sản nghiệp Phương gia hiện giờ thoạt nhìn thấy rất nhiều, trải dài trên mấy lĩnh vực, nhưng có thể coi là sản nghiệp nòng cốt của Phương gia, trước mắt cũng chỉ có siêu thị Carrefour mà thôi, tập đoàn sắt thép và điện ảnh đều còn khuyết thiếu năng lực không thế cổ phần, tiền kiếm có thừa, nhưng sức ảnh hưởng không đủ. Mà con số kĩ thuật là phương hướng phát triển sản nghiệp tương lai, tất nhiên là không thể bỏ qua cơ hội này. Mà Phương Minh Viễn càng hiểu rõ ‘ Nếu muốn trong một sản nghiệp nắm chắc được quyền lực, hoặc là có thị trường, hoặc là có kĩ thuật.
Giang Vạn Mạnh có thể nghiên cứu sản xuất ra VCD, chứng tỏ y rất có nhãn lực cũng như thực lực trong lĩnh vực này, cho nên có thể kéo y gia nhập trung tâm kia, chắc chắn không thể tốt hơn. Cho dù không thể, ủng hộ một chút sự nghiệp phát triển sản phẩm VCD trong nước, cũng là niềm vui của Phương Minh Viễn. Hơn nữa lúc này Carrefour đồng ý đảm bảo cho Giang Vạn Mạnh, đây cũng là một ân tình lớn, ngày sau nếu công ty Wyan có thể phát triển lớn mạnh, cũng có thể xem như một đồng minh của Phương gia.
Cho nên lấy ra chưa tới mười triệu USD ủng hộ Giang Vạn Mạnh, Phương Minh Viễn cảm thấy rất đáng.
Một tỷ tệ! Giang Vạn Mạnh bất chợt run người, lập tức làm rơi chén trà đang cầm trên tay, cũng may trong phòng có trải thảm, may không bị vỡ. Giang Vạn Mạnh đỏ bừng mặt. Lâm Dung đi lấy một chén trà khác, lại lần nữa đưa cho Giang Vạn Mạnh.
Giang Vạn Mạnh hít sâu vài hơi, cảm thấy bản thân không mắc bệnh cao huyết áp với bệnh tim thật may mắn quá, nếu không hôm nay trong lần gặp đầu tiên này chắc sẽ dọa y phát bệnh mất.
Bắt đầu một tỉ tệ! Nghe thoáng qua hình như không nhiều lắm, nhưng Giang Vạn Mạnh biết, vào năm 92, chính phủ cung cấp cho cả ngàn trung tâm nghiên cứu trên cả nước e là hơn hai mươi tỷ tệ. Hơn hai mươi tỉ tệ này là bao gồm cho tất cả các ngành. Là một doanh nghiệp tư nhân như Phương gia lại có khí phách thật quá lớn.
Giang Vạn Mạnh hít sâu một hơi, lần gặp đầu tiên hôm nay thực khiến cho y quá nhiều điều khiếp sợ.