“Đoàn trưởng Lý, tuy tôi không biết anh là người ở đâu, nhưng tôi biết bây giờ anh là một quân nhân đồn trú ở Bình Thủy, anh hãy vì nhân dân Bình Thủy mà nghĩ một chút. Bây giờ phong trào cướp mua tranh bán đã lan tràn ra khắp cả nước, đâu đâu giá cả cũng tăng cao, anh biết vì sao không? Vì nhân nhân sợ rằng theo đà giá cả tăng cao như thế này thì số tiền mình khó khăn lắm mới tích lũy được sẽ theo đó mà giảm giá trị. Tuy nói cửa hàng thương mại Bình Thủy là cửa hàng lớn nhất ở đây nhưng tôi có thể đảm bảo với anh số hàng còn lại trong kho bây giờ đã không còn nhiều nữa rồi. Anh có nghĩ nếu đến một lúc nào đó cửa hàng không có hàng bán mà phải đóng cửa thì sẽ gây ra ảnh hưởng như thế nào đối với Bình Thủy hay không? Sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào hay không?”
Tuy điện thoại đã gác từ lâu nhưng bên tai Quang Vũ vẫn còn văng vẳng những lời nói này của Trịnh Quân.
Lý Quang Vũ bây giờ lập trường cũng đã bị lung lay chút ít, tuy rằng anh ta không phải là người ở Bình Thủy nhưng anh ta cũng đã sống ở đây hai năm rồi, từng cành cây ngọn cỏ và con người nơi đây đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh ta. Những biến đổi của thành phố trong mấy ngày hôm nay, thân là một cán bộ quân nhân trung cấp tất nhiên anh ta cũng biết rõ. Tuy rằng chính quyền địa phương và quân đội đồn trú không có quan hệ gì nhưng Lý Quang Vũ vẫn muốn vì nhân dân Bình Thủy mà làm một chút gì đấy trong quyền hạn cho phép của mình.
Hơn nữa anh ta cũng biết ngày hôm qua ban hậu cần của sư đoàn anh ta đã nhận được mệnh lệnh từ cấp trên chuẩn bị những hàng chưa dùng đến trong đơn vị để có thể kịp thời đưa ra thị trường trợ giúp thành phố. Từ đó có thể thấy, thị trường Bình Thủy đã có hoàn cảnh bất ổn rồi.
Nếu như số hàng này có thể giúp phần nào tình hình căng thẳng hiện nay của thị trường Bình Thủy thì coi như mình đã vì nhân dân thành phố mà làm được chút việc tốt gì đó. Nhưng nếu làm như vậy thì vô tình sẽ có mâu thuẫn với mục đích đến Bình Thủy của mấy người Phương Minh Viễn, trong đó dù sao cũng có một thương nhân Hồng Kông, một người mà anh Thiên rất thích. Mình làm như vậy liệu có đúng không?
Trong lòng Lý Quang Vũ có chút mâu thuẫn. Anh ta nhìn Lý Quang Dực một cái, buổi tối phải cùng người em này thương lượng một chút xem có thể nói chuyện lại với cậu Phương này để số hàng này lại Bình Thủy được không. Dù sao nếu Trịnh Quân tăng giá lên gấp ba lần thì bọn họ cũng sẽ không bị thua lỗ.
Trịnh Quân buông điện thoại xuống thở phào nhẹ nhõm, y thật không ngờ hành động của đối phương lại nhanh như vậy, chưa gì mà đã liên hệ được với quân đồi rồi lại còn điều động được cả một đoàn trưởng đến làm thuyết khách. Lý Quang Vũ, tuy rằng chưa từng gặp người này nhưng nghe đâu cũng là đoàn trưởng binh đoàn một sư đoàn bọc thép, tiền đồ vô cùng rộng mở, có thể nói là một trong những ngôi sao sáng của quân đội Tần Tây. Y đã sớm có ý định liên hệ với anh ta nhờ anh ta kết nối với quân đội, nếu có thể liên kết được với quân đội thì vụ làm ăn này sẽ có được sự hậu thuẫn từ quân đội, vô tình sẽ có nhiều cơ hội thắng lợi hơn. Nhưng y không ngờ mình chưa còn tìm được cơ hội nào để tiếp cận Lý Quang Vũ thì anh ta đã tự tìm đến rồi.
Tuy y vẫn chưa tiếp xúc với Lý Quang Vũ nhưng qua nhiều đường khác y cũng đã hiểu được ít nhiều về anh ta, những lời nói lúc nãy của y chắc chắn cũng làm Lý Quang Vũ thấy động lòng phần nào. Nếu như có thể làm Lý Quang Vũ thật sự động lòng, thì thế sự có thể sẽ đổi khác, cơ hội có thể giữ được số hàng hóa này ở lại sẽ cao hơn. Lúc này Trịnh Quân đã không còn tơ tưởng gì đến lợi nhuận nữa rồi, chỉ cần cuối cùng y không lỗ vốn, nuốt số hàng hóa này vào thì y cũng được coi như là có công, cũng tăng thêm được chút ít thể diện, lại còn có thể tạo được mối quan hệ với Lý Quang Vũ, tính kiểu gì cũng không tồi.
Nhưng biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đối với cửa hàng tép riu ở huyện Bình Xuyên này Trịnh Quân bây giờ không dám xem thường nữa rồi. Cho dù là thương nhân Hồng Kông đầu tư vốn hay là hợp tác đầu tư thì đã liên quan đến người Hồng Kông thì phải cẩn thận một chút. Nếu như xử lý không tốt có thể gặp rắc rối lớn, nếu như thật sự đụng đến Bắc Kinh thì dù chuyện lớn nhỏ gì cũng có thể mang lại không ít phiền toái. Đây đang là thời khắc then chốt để bố y có thể nhảy vào được chức chủ tịch thành phố, y càng phải cẩn thận một chút, không thể để cho cha y sa chân được. Trịnh Quân đâu phải là kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng, y vẫn còn cân nhắc được nặng nhẹ trong chuyện này.
- Xem ra Hạ Đông Bằng khó tránh được kiếp nạn này rồi
Trịnh Quân châm một điếu thuốc hít sâu rồi nhả ra hai vòng khói, trong lòng đã hạ quyết tâm rồi. Chặn hàng của người ta lại, điều này tuy là tồi tệ nhưng cũng không phải là chuyện gì lớn nếu có bị xử phạt cùng lắm là mất chức phó tổng giám đốc. Nhưng nếu là đánh người, thậm chí còn là ra tay tàn độc với một thương binh thì lại là đụng chạm đến quân đội rồi. Muốn biến chuyện này thành chuyện nhỏ thật không dễ dàng.
Lúc nãy trong khi nói chuyện điện thoại với Lý Quang Vũ y cũng nghe được rằng Lý Quang Vũ rất ghét bọn người Hạ Đông Bằng.
- Xem ra đêm nay không thể nghỉ ngơi được rồi, phải mau chóng đi điều tra cái cửa hàng tư nhân ở Bình Xuyên kia.
Trịnh Quân nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại. Đêm nay chắc chắn có không ít người không ngủ được.
- Ngày mai? Mấy giờ ngày mai?
Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ sáng rồi.
- Sáng mai anh ta sẽ nói cho chúng ta biết thời gian và địa điểm cụ thể.
Đang là buổi tối nhưng mặt Lý Quang Vũ nóng lên. Lúc nãy bị những lời nói có vẻ có lý của Trịnh Quân làm cho choáng váng nên quên mất hỏi thời gian chính xác.
- Bác Chu, anh Tôn, nếu đã như vậy thì chúng ta phải làm phiền anh Quang Vũ đây sắp xếp cho một nơi nghỉ ngơi đã, mọi người đều mệt cả rồi, có gì để mai tính!
Phương Minh Viễn lúc này cũng buồn ngủ đến nỗi không mở được mắt rồi. Hắn tuy là người của hai thời, tâm lý thì là người hơn bốn mươi tuổi nhưng thân thể thì vẫn là một đứa trẻ mười ba tuổi đang ở tuổi ăn tuổi lớn. Lúc trước khi ở trên xe vì quá lo cho sự an toàn của Trần Quân Khoa mà mọi người đều rất căng thẳng nên không ai ngủ được, bây giờ Trần Quân Khoa không sao rồi nên cơn buồn ngủ cũng lập tức ập tới. Chu Đại Quân và Tôn Chiếu Luân bây giờ cũng đã có cảm giác buồn ngủ rồi, đã bận rộn suốt một ngày lại ngồi xe suốt đêm, đến đây lại bận bịu với tình hình của Trần Quân Khoa nên việc này tạm thời bị lãng quên. Bây giờ cơn mệt mỏi cuồn cuộn kéo tới như con sóng mạnh không thể kháng cự nổi.