Quách Đông Thành hơi cau mày, có điều ông hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của mọi người lúc đó, một đứa trẻ mới chưa tròn mười ba tuổi lại trở thành người quyết định sự phát triển của một gia tộc, điều này thực sự khiến mọi người thấy khó tin. Nếu như trong gia tộc không còn bất kì một ai thì còn có thể tạm chấp nhận, không có lựa chọn nào khác mà, đằng này nhà họ Phương không chỉ vẫn còn ông bà cụ, bố mẹ Phương Minh Viễn, chú, cô cũng đều còn khỏe mạnh. Theo lí mà nói, việc này dù thế nào cũng không đến lượt hắn đảm nhiệm. Nếu như chuyện này xảy ra ở Hồng Kông, sợ rằng mọi người chỉ có một cách hiểu duy nhất, đó là cả gia tộc này đã mất trí cả rồi.
Người đàn ông trung niên quay lưng đi ra ngoài, lúc sau mang cây chổi tới, quét gọn những mảnh vỡ của chén trà. Suốt cả quá trình, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Trong lòng Phương Minh Viễn không khỏi cười gượng, ông Quách đúng thật đã đánh giá cao mình, còn đội lên lên đầu mình chiếc mũ quyền lực người thực tế nắm quyền điều hành nhà họ Phương. Nói như vậy, cuộc nói chuyện khi nãy liền có thể lí giải, hai người cầm lái của hai gia tộc, dù cho sự chênh lệch về thế lực của hai gia tộc là bao nhiêu đi chăng nữa, ít nhất xét về hình thức thì vẫn là bình đẳng.
Ông Quách chậm rãi bưng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp:
-Chắc chắn bây giờ các con lại đang nghĩ, có phải là người nhà họ Phương mất trí rồi, làm sao lại để một đứa trẻ vị thành niên quyết định phương hướng phát triển của cả gia tộc. Có vài người thì có thể nghĩ, cứ cho là hắn là người cầm lái của nhà họ Phương, nhưng so sánh giữa nhà họ Phương và nhà họ Quách, nếu ví chúng ta như con voi đã trưởng thành thì nhà họ Phương bọn họ chỉ như con hổ mới đẻ mà thôi.
Câu nói này của ông Quách rõ ràng là nể mặt nhà họ Phương, đừng nói là con hổ mới đẻ, đối với mọi người, đứng trước nhà họ Quách, đến nay nhà họ Phương cũng chỉ là con thỏ còn hôi sữa. Thế nhưng ông Quách đã nói là con hổ mới đẻ, có ai lại dám phản bác? Quách Hương Di mới chỉ trách Phương Minh Viễn có một câu, đã bị phạt đứng từ nãy đến giờ.
-Nhớ đến hồi đó, khi ta mười hai tuổi, mới chỉ là một đứa trẻ vì gia cảnh nghèo khó mà bị người nhà đưa đến học nghề tạp vụ ở cửa hàng gạo. Thế mà bây giờ Minh Viễn mười hai tuổi, đã có thể cầm lái cả một gia tộc, đây mới là thời nào cũng có người tài, sông Trường Giang lớp sóng sau đè lớp sóng trước!
Ông Quách nhẹ nhàng nói một cách trầm tư.
- Cha, đấy là do sự khác biệt thời đại, làm sao có thể so với thời của cha ngày xưa.
Quách Hương Di không kìm được bèn cất tiếng nói nhỏ.
Quách Đông Thành nhướn đôi lông mày:
- Không thể so sánh với cha, được, vậy thì so với con đi. Hương Di, khi con mười hai tuổi, nhà họ Quách chúng ta tuy không thể gọi là nhà quyền quý ở Hồng Kông, nhưng cũng là nhà có tiền có thế.
- Không giống như cha, từ nhỏ con đã được giáo dục đầy đủ, thậm chí có thể gọi là sự giáo dục đầy tinh hoa, thế năm mười hai tuổi, con đã đạt được thành tích gì nổi bật chưa?
Quách Hương Di há hốc miệng, lại thất vọng cúi đầu xuống. Năm mười hai tuổi, đương nhiên là cô đã đi học, tuy rằng thành tích học tập luôn xếp hàng đầu ở trường, nhưng so với việc Phương Minh Viễn mới mười hai tuổi đã điều hành sản nghiệp nhà họ Phương, thì chẳng là gì. Những người khác trong nhà họ Quách thấy vậy cũng ngoan ngoãn mà cúi đầu xuống.
Phương Minh Viễn cúi người bế Tình Nhi lên lòng mình, ông Quách biết những chuyện về mình chẳng có gì là lạ, chắc hẳn Vu Thu Hạ đã kể cho ông ấy, nhưng việc ngày hôm nay, hơi có ý thử thách mình. Leo càng cao thì ngã càng đau, nhưng trước khi tìm hiểu rõ dụng ý của ông Quách, hắn thật sự không tiện mở miệng nói điều gì.
-Ừ, kì thực Minh Viễn càng không phải là khi mười hai tuổi mới bắt đầu điều hành sản nghiệp nhà họ Phương, nói chính xác hơn, sản nghiệp nhà họ Phương là hắn và Phương Bân bỏ ra năm năm để xây dựng nên từ đôi bàn tay trắng.
Quách Đông Thành ung dung nói, câu nói như một quả bom bùng nổ dữ dội, khiến mọi người nhà họ Quách váng đầu hoa mắt, không tin nổi vào mắt mình! Phương Minh Viễn năm nay mười hai tuổi, nói vậy hóa ra từ khi hắn mới bảy tuổi đã bắt đầu kình doanh sao? Bảy tuổi! Ở tuổi đó có nhiều đứa trẻ vẫn còn đái dầm kìa!
Trong ánh mắt mọi người nhà họ Quách nhìn Phương Minh Viễn tràn đầy vẻ kinh ngạc và khó tin, mẹ hắn không phải là người tài, mà chắc chắn là yêu ma quỷ quái.
- Có lẽ các con cảm thấy sự phát triển mạnh mẽ của nhà họ Phương trong năm ngoái không thể không tính đến sự giúp đỡ của nhà họ Quách. Ừ, về điểm này thì ta không phủ nhận, nhưng nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Quách, nhà họ Phương vẫn có thể phát triển nhanh chóng, có điều chỉ là muộn hơn một chút thôi. Có thể các ngươi không thể ngờ tới, nhà họ Phương không chỉ có tài sản ở trong nước, họ còn có tài sản ở nước ngoài. Ở Nhật, họ cùng đầu tư với công ty cổ phần Enics góp vốn xây dựng một công ty phần mềm, nắm giữ gần một nửa số cổ phần. Ừ, chắc hẳn các ngươi cũng không biết cái công ty cổ phần Enics này là công ty gì, nói thật, lúc đầu lão già này cũng không biết, có điều bây giờ ta có thể nói cho mọi người, tuy rằng hiện nay địa vị của công ty cổ phần Enics trong ngành phần mềm máy tính ở Nhật Bản vẫn chưa được xếp vào vị trí số một, nhưng tuyệt đối có thể xếp vào top mười.
Ông Quách dường như yêu thích việc đưa ra những tin tức bom tấn này, tin này nối tiếp tin kia, người nhà họ Quách thì bị choáng váng nặng nề, vừa lấy lại được bình tĩnh từ tin trước, lại bị tin sau làm cho choáng váng hơn. Tuy nói rằng sản nghiệp gia đình tập trung về một mối, nhưng không phải là tất cả tài sản nhà họ Quách tập trung vào ngành này. Mỗi năm có một phần tiền vốn đầu tư vào ngành khác. Ví dụ như Quách Hương Di nắm cổ phần của một vài cửa hàng ở Hồng Kông, còn Trịnh Hữu Đức thì giữ cổ phần của một vài địa điểm giải trí ở Hồng Kông, đừng xem thường chút cổ phần này, tính ra, cũng đến vài trăm triệu đô la Hồng Kông-một con số khiến nhiều người kinh ngạc. Về phần Vu Thu Hạ, là con dâu trưởng nhà họ Quách, con gái vàng ngọc nhà họ Vu, số vốn trong tay cô đương nhiên là khiến người ta kinh sợ.
Đối với sự phát triển của thế giới sau này, những người được tiếp thu nền giáo dục tinh hoa như bọn họ, đương nhiên là ý thức được khả năng phát triển lớn lao của ngành công nghiệp máy tính, mà ngành sản xuất phần mềm được coi là gắn bó chặt chẽ, hỗ trợ lẫn nhau với ngành công nghiệp máy tính, tương lai sau này chắc chắn cũng sẽ phát triển vô cùng. Công ty cổ phần Enics có thể lọt vào top mười của thị trường Nhật Bản, chứng tỏ khả năng của nó đương nhiên không thể coi thường. Mà nhà họ Phương lại có thể cùng góp vốn với nguồn lực to lớn như thế cùng xây dựng công ty, lại còn chiếm gần một nửa số cổ phần! Tham gia kinh doanh chẳng có gì là to tát, trên thế giới thiếu gì người tham gia kinh doanh, mở khách sạn cũng đâu có gì là xuất sắc, trừ khi có thể đạt tới trình độ như hệ thống khách sạn Hilton, nhưng có thể tiếp cận ngành sản xuất phần mềm như thế này, nhìn từ góc độ khác, không thể nghi ngờ, chứng minh thực lực của nhà họ Phương.
- Ta quên mất chưa nói câu này, có vẻ như phần cổ phần nhà họ Phương thuộc về một mình Phương Minh Viễn?
Quách Đông Thành có vẻ như tùy ý nói.
- Chú Quách nói đúng ạ, bố cháu sớm đã quy định rõ ràng, hiện nay tất cả nguồn lợi từ Nhật Bản, đều là của một mình Phương Minh Viễn.
Phương Bân gật đầu nói.
- Minh Viễn à, cháu có thể tiết lộ cho ông nội biết, công ty mà tính từ khi thành lập đến nay được khoảng nửa năm năm nay thu nhập như thế nào?
Quách Đông Thành tủm tỉm cười nói.
- Ông nội, con số cụ thể vẫn chưa được thống kê, nhưng cháu tin rằng thu nhập năm nay sau khi trừ đi phí tổn đầu tư và các khoản thuế, lợi nhuận sẽ vào khoảng hai mươi triệu đô la Mỹ.
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nói. Thế này không phải là thất lễ ngay trước mặt sao, nhưng ông Quách đã đích thân hỏi, thì không thể không trả lời, nếu không sẽ chẳng ra thể thống gì.
Cả phòng ồ lên kinh ngạc, chỉ trong nửa năm, chẳng những thu hồi phí tổn đầu tư, còn có lợi nhuận hai mươi triệu đô la Mỹ, đạt được thành tích như vậy, bất kể là ai cũng không thể khinh thường. Mà nó còn có nghĩa là phần của Phương Minh Viễn chiếm một nửa, nghĩa là phần của hắn đã hơn mười triệu đô la Mỹ rồi. Triệu phú mười hai tuổi, ngay cả ở Mỹ, đây cũng là một tin gây chấn động. Mọi người trong phòng qua khả năng kiếm tiền của Phương Minh Viễn cũng có thể thấy được khả năng của hắn.
- Chắc là không đúng rồi?
Quách Đông Thành vuốt cằm, nhíu mày nói:
- Sao lại ít như vậy? Ta tính thế nào cũng phải có thêm tầm bốn hay năm triệu nữa.
- Phần đó hai bên đã thương lượng và nhất trí, quyết định dùng làm khoản đầu tư thêm trong năm nay, cho nên cháu không tính nó vào phần lợi nhuận.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Tình báo của ông nội thật là nhanh nhạy đấy ạ?
- Không dám nói là nhanh nhạy, nhưng đối với công ty mà gia đình cháu thành lập, hiện nay chưa có gì là thu nhập then chốt và thu nhập ẩn, về thu nhập theo như phần mềm, đối với những người chuyên môn mà nói, tính toán không hề khó Nếu như qua ba hay năm năm, thì ta không dám chắc chắn như vậy.
Quách Đông Thành cười ha hả nói.
Mọi người lúc này đã chết lặng.
- E rằng các con còn không biết, Minh Viễn là họa sĩ tiêu biểu trong giới tranh truyện tranh Nhật Bản năm ngoái. Bộ “U Du Bạch Thư” thu hút được rất nhiều độc giả ở Nhật.
Quách Đông Thành tiếp tục nói.
Mọi người lại tiếp tục chết lặng. Bọn họ đã khẳng định, đứa trẻ này chắc chắn là yêu quái.
- Các con có thể nói đây là chiếc chìa khóa vàng rơi xuống đất. Những năm gần đây, dưới sự tung hô của mọi người, chắc chắn nghĩ rằng mình là tinh túy của xã hội, người tài trong giới kinh doanh! Hừ! Ngoài trời còn có trời, ngoài người có người khác, thế giới rộng lớn, còn nhiều người tài ẩn dật, lão già này bây giờ còn ở đây, còn có thể dạy dỗ các con, người ta còn nể mặt ta mà không làm khó các con! Nhưng ai chẳng phải chết, lão già này không thể đi theo các con cả đời, sau này phải dựa vào bản thân mình, đừng có khinh thường bất kì ai! Biết chưa?
Quách Đông Thành trầm giọng nói.
Phương Minh Viễn xem như đã hiểu rõ, ông Quách rõ ràng là dùng mình để dạy dỗ con cái. Ngày đầu tiên đến thăm, đã xảy ra chuyện này, biết tính sao đây?
Ông Quách khiển trách một phen, giờ mới khoát khoát tay nói:
- Đi về mà nghĩ về những lời ta nói hôm nay, Thu Hạ ở lại, những người khác có thể đi ra rồi!
Quách Hương Di cùng mọi người nhà họ Quách, cúi đầu đi ra ngoài.
Quách Đông Thành lúc này mới quay sang chú cháu nhà họ Phương nói:
- Vẫn còn chút thời gian trước khi bắt đầu tiệc, hai người có muốn đi dạo xung quanh với lão già này một chút không?
- Ông nội, chiêu thức này của ông là không chính cống rồi, rõ ràng là dùng cháu để chấn chỉnh bọn họ!
Phương Minh Viễn nửa đùa nửa thật nói chen trước Phương Bân.