Những người này hai tay đều bị trói sau lưng, hai chân lại bị trói cùng nhau, nên hai người phải đi lại nhịp nhàng, nếu không thì chắc chắn sẽ bị ngã sấp. Mỗi khi bọn họ có hành động lạ, chỉ cần Lưu Dũng và Tào Hổ dùng nhánh cây đảo qua vài cái thì đảm bảo hai người sẽ lăn như hồ lô. Ở đây là sườn núi nên bọn An Ca đều rất rõ khi nghĩ đến hậu quả. Riêng An Ca được Vệ Hưng Quốc tự mình áp giải, còn Trần Trung thì phối hợp chặt chẽ từ đầu đến cuối.
- Rõ thật là phiền phức.
Phương Minh Viễn thở dài, ai bảo mình phải dẫn theo nhiều nữ sinh trói gà không chặt như vậy. Vì an toàn của các cô, hết phiền toái này đến phiền toái khác.
- Anh bạn à anh bạn, không cần phải như vậy đâu, chúng tôi cam đoan là không chạy đâu.
Hầu tử đau khổ cầu xin. Những người khác thì lúc này sắc mặt cũng đã tái đi nhiều rồi, bọn họ thường đi đường núi lẽ nào lại không biết đi lại như vậy khó khăn thế nào.
- Xin lỗi, cho dù các ngươi có cam đoan thế nào thì ta cũng không thể tin được.
Trần Trung lạnh lùng đáp lại.
- Yên đi! Đừng dài dòng nữa, các ngươi càng nói nhiều càng khổ thôi.
Vì vậy đoàn người bắt đầu đi trước. Mất khoảng ba tiếng bọn họ mới về tới chân núi, dọc đường đi An Ca và sáu tên đồng bọn đã chịu không ít đau khổ, người thì mặt mũi bầm dập, người thì xanh tím trên người vài chỗ, có người thì còn bị dính máu trên người. Cũng may giờ là tháng mười, buổi chiều trời tương đối ấm áp, tuy nhiên có vài người đã bị hắt xì hơi và chảy nước mũi. Phía sau đã có vài chục người vây quanh để xem.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Dung vội vàng chạy lại thấy như vậy cũng thấy kinh ngạc.
- Bọn họ ăn cướp ở trên núi bị bọn em bắt được.
Phương Minh Viễn giải thích đơn giản rõ ràng. Trần Dung nghe vậy kinh ngạc đến mức hai mắt trợn lên, nhất thời không nói được lời nào. Cô là một giáo viên, chịu trách nhiệm về sự an toàn của bọn nhỏ. Vì nghĩ là trong khu vực này không có gì nguy hiểm cả nên mới để cho bọn họ tự do hoạt động, cũng không thể ngờ là lại có cướp bóc ở trên sườn núi.
- Để đó, để đó!
Vài cảnh sát đã xuất hiện trước mặt mọi người. Đó chính là tiếng của một viên cảnh sát khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, có một vết sẹo ở trên mặt kéo dài từ khóe miệng đến phía dưới tai. Thoạt nhìn thì thấy có vẻ phần hung ác.
- A! Đây không phải An Đông Lâm sao?
Vị cảnh sát kinh ngạc nhìn thấy hai tay bị trói phía sau của An Ca.
- Là ta.
An Ca cúi đầu xuống nói.
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao lại trói bọn họ đưa đến đây?
Lão cảnh sát dò xét nhìn xung quanh và dừng lại phía Trần Trung.
- Chúng tôi đều là du khách đến từ Bình Xuyên, bọn họ có ý đồ cướp bóc của đám học sinh, chúng tôi bắt được. Hiện tại chúng tôi đem bọn họ đến giao nộp cho các ông.
Trần Trung đi lên và chỉ vào bảy người An Đông Lâm nói.
- Ăn cướp của đám học sinh?
Lão cảnh sát kinh ngạc nhìn về phía đám người Triệu Nhã ở phía sau Trần Trung, tất cả là các thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt vẫn còn ngây thơ đúng là học sinh.
- An Đông Lâm, ngươi thật đúng là càng sống càng khá lên nhỉ!
Lão cảnh sát cười lạnh nói:
- Không ngờ sa đọa tới mức đi cướp giật của cả đám trẻ con.
Đám đông dân chúng xem xung quanh cũng đều chỉ trích nhóm người An Đông Lâm.
- Theo cháu thấy cách cách sống của bọn họ là theo câu châm ngôn “ Tay đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá nhà trẻ Bắc Hải, không phục không được!
Phương Minh Viễn cười nhạt nói.
- Lừa gạt
Sau khi yên lặng lại có tiếng cười phá lên. Vậy cũng vừa khéo, ở trong thành phố Phụng Nguyên này đúng là có viện dưỡng lão Nam Sơn và nhà trẻ Bắc Hải, hơn nữa còn nơi tự hoạt động bởi những người xuất sắc, mở ra dành cho những gia đình phải làm trong chính phủ, người gia đình bình thường muốn đưa người già hoặc trẻ em vào hai nơi đó không phải là điều dễ dàng gì.
Bảy người An Đông Lâm mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy thù hận nhìn trừng trừng Phương Minh Viễn, tự nhiên Phương Minh Viễn cũng không chút do dự trừng mắt nhìn lại. Một đám cặn bã xã hội, hắn còn có thể sợ bọn họ hay sao?
Lão cảnh sát cười đến mức ngả nghiêng, một lúc lâu sau mới nói:
- Đứa trẻ này thật có tài ăn nói giỏi! Chửi giỏi lắm! Chửi giỏi lắm!
Ông ta vẫy tay gọi những cảnh sát còn lại dẫn đám An Đông Lâm đi, qua một bên rồi mới quay đầu lại nói với Trần Trung
- Cảm ơn các người đã ngăn cản được vụ án độc ác này. Tuy nhiên các người sẽ đi theo về đồn để chi chép xác nhận chứ?
Trần Trung cảm thấy hơi khó hiểu, việc báo cảnh sát, những người này đều là những người có liên quan. Nếu nói là không đi làm chứng, bọn họ lúc nào sẽ xử lý bọn người An Đông Lâm, và căn cứ vào cái gì?
Lão cảnh sát thở dài nhìn Trần Trung nói:
- Anh đã nhìn thấy, nên tôi cũng không giấu diếm gì. Bọn họ là An Đông Lâm, ở nơi này như là khách quen của chúng tôi. Những việc như trộm cắp, cướp bóc hay chòng ghẹo thì bọn chúng không gì không có dám làm.
- Tại sao lại không bắt bọn họ lại? Còn để cho bọn họ ở ngoài phá hoại nhân dân?
Minh Viễn kinh ngạc hỏi ngược lại.
Lão cảnh sát thoáng nhìn Phương Minh Viễn, thở dài nhẹ nhàng nói
- Đây không phải việc cháu cần quan tâm, giai đoạn hiện giờ thì nhiệm vụ chính của cháu là đi học cho tốt.
Phương Minh Viễn có thể cảm nhận được tự đáy lòng lão cảnh sát kia là bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn kiên trì với sự thắc mắc trong lòng.
Lão cảnh sát kéo Phương Minh Viễn và Trần Trung sang một bên nói:
- Nói với các ngươi, hôm nay nhìn thấy bọn họ bị bắt vào nhưng không quá ba ngày bọn họ sẽ nghênh ngang mà trở ra.
Phương Minh Viễn nổi giận ngay:
- Bọn họ cầm đao chặn đường cướp bóc, còn dọa đem bán học sinh nữ chúng tôi làm vợ những người miền núi, bản chất cực kỳ xấu xa, tội không đến mức phải chịu hình phạt thì ít nhất cũng phải tạm giam nhiều ngày đi, như thế nào mà lại chỉ không đến ba ngày đã được thả ra?
Lão cảnh sát hít sâu một hơi, xấu hổ nói:
- Cậu bé, cháu là người bên ngoài nên không biết các quan hệ nơi này. Kể cả các cháu đi đến đồn, ta và các cháu nói chuyện thì bản ghi chép kia cũng không biết sẽ được viết thành như thế nào, cuối cùng thế nào. Nếu làm không tốt bọn họ còn có thể đổ vạ lại các cháu đó, các cháu lại phải bồi thường tiền phí chữa bệnh nữa chứ. Bọn họ tuy là lưu manh nhưng bên ngoài và bên trên đều có người. Các cháu không thể động vào bọn họ được. Thôi giờ khẩn trương đi thôi, miễn là cho bọn họ ra, họ sẽ tìm các cháu trả thù. Ta cũng không phải hù dọa các cháu đâu. Bọn họ có thể gọi đến hơn năm mươi người ấy chứ. Hơn nữa các cháu đánh họ, các cháu cũng có chỗ chưa phân rõ phải trái.
- Lại có cả việc như thế này sao?
Trần Trung nhíu mày nói. Anh từng là một người lính, nên không thể chấp nhận cho chuyện này.
Hóa ra, bảy người bọn An Đông Lâm đều là những người trong gia đình họ An sống trong các thôn ven núi, nói như vậy, người họ An là nhiều nhất, chiếm đến gần như hai phần ba tổng dân số trong vùng, còn lại tuy không phải họ An nhưng cũng có mối quan hệ chặt chẽ với họ. Hơn nữa, điều phiền phức chính là những người dân họ An trong thôn luôn luôn hung hãn nhưng lại rất đoàn kết, giúp đỡ nhau, một người có chuyện, toàn thôn ra tay. Những thôn làng xung quanh tưởng chừng như chết vì đau đầu. Như vậy chưa hết, phân cục cục trưởng khu vực xung quanh núi là anh họ xa của An Đông Lâm, quan hệ giữa bọn họ quan hệ cũng không tệ lắm.
Trước đây khi An Đông Lâm gây chuyện, thời gian đầu cũng không phải là chưa hề chịu khổ, cũng phải vào đồn công an, người làm y chịu khổ sau cũng đều bị khổ. Chẳng những không trị tội được An Đông Lâm mà ngược lại còn bị gán tội cố ý đả thương, không những bị tạm giam mà còn phải bồi thường một khoản kếch xù tiền thuốc men cho An Đông Lâm.
- Giống như là ổ chuột à! Một ổ rắn chuột!
Phương Minh Viễn lập tức nói rõ ràng, ở kiếp trước những chuyện như thế này hắn biết nhiều lắm.
Lão cảnh sát nháy mắt ra hiệu, Phương Minh Viễn và Trần Trung nhìn theo ánh mắt ống, chỉ thấy bọn An Đông Lâm tại chỗ cảnh sát giữ không hề sợ hãi mà còn cảm thấy như vậy mới thoải mái. Dây trói bằng quần áo được cởi ra và mặc lại lên người. Thậm chí An Đông Lâm còn rút ra một điếu thuốc. Tuy hai bên không đến nỗi nói cười với nhau nhưng xem ra không khí cũng tương đối hòa hợp.
- Cho nên ta nói dù sao các người cũng không nên quan tâm làm gì, các người cũng đã đánh bọn họ, nên cũng nên đi nhanh cho thoải mái. Bọn An Đông Lâm mặc dù có chút uy phong ở khu vực chân núi nhưng cũng không có can đảm đuổi tới huyện Bình Xuyên, về sau các ngươi đừng đến Ly Sơn thì được rồi. Nếu không về đồn tôi cũng không giúp được các người. Đến lúc đó lại bị phạt tiền bồi thường, thật sự là không đáng.
Lão cảnh sát thành thật nói.
- Hơn nữa tôi cũng thấy, trừ cháu và người kia ra, nếu không phải con gái thì là trẻ con, vì sự an toàn của họ, ta khuyên các người cũng đừng đi. Đi cho rồi!
Vẻ mặt Trần Trung hơi trầm xuống, liếc nhìn Phương Minh Viễn một cái.
Phương Minh Viễn cười nói:
- Cảm ơn chú cảnh sát. Tuy là chúng cháu muốn đi báo cảnh sát, không đưa bọn họ vào nhà giam, cháu có chút không yên trong lòng. Tuy nhiên các học sinh thì cũng không cần phải đi, nếu quả thật cần bọn họ ghi chép xác nhận, lúc sau tìm bọn họ cũng không muộn. Chúng cháu cũng là người nắm chắc, chạy không được.
Tay lão cảnh sát hơi run lên, làm tàn thuốc rơi xuống, chút nữa thì rơi trên quần áo của ông. Ông ta thật không ngờ là mình đã nói nhiều như vậy mà Phương Minh Viễn vẫn kiên quyết muốn đi.
Ông ta nhìn Trần Trung, ra hiệu tỏ ý muốn anh khuyên can Phương Minh Viễn. Trần Trung cũng cười nói:
- Nếu vậy, mong ông chờ một chút nhé, chúng tôi cầm một vài đồ vật.
- Ôi!
Lão cảnh sát thở dài mọt hơi.
- Các anh cứ kiên quyết như vậy, tôi cũng không thể ngăn cản các anh nữa, các anh tự giải quyết cho tốt đi!
.