Tên cầm đầu mặt sẹo chỉ Phương Minh Viễn nói.
-Chính là bọn chúng.
Ánh mắt của người trung niên lập tức hướng về Phương Minh Viễn và Lưu Dũng trầm giọng nói:
-Trong trường cấm đánh nhau, lẽ nào các cậu không biết sao?
Phương Minh Viễn nhún vai nói:
-Thế tôi muốn hỏi trong trường cấm phòng vệ ư?
-Phòng vệ?
Người trung niên nhíu mày nói:
-Tôi chỉ thấy các anh đánh người đến bất tỉnh.
Trên mặt tên thanh niên mặt sẹo tỏ vẻ đắc ý, Giang Lạc Sơn lại gần nói:
-Đồng chí, rõ ràng là bọn chúng ra tay đánh người trước, tôi còn bị bọn chúng đánh bị thương.
Người trung niên lấy hai mắt nhìn Giang Lạc Sơn giở giọng quan liêu nói:
-Cậu chắc chắn là họ ra tay đánh người trước chứ? Có chứng cứ gì không?
-Chúng tôi thấy bốn người bọn họ đuổi đánh cậu ta từ trong rừng! Lúc đó cậu này trên đầu còn có vết thường.
Lưu Dũng chỉ cậu học sinh nói.
-Trên đầu nó có vết thương, ai làm chứng là chúng tôi đánh? Không chừng là do hắn té ở đâu.
Một trong số mấy tên đứng đằng sau mấy người trung niên cười nhạt nói:
-Hơn nữa, các người là một nhóm, lời nói của các người không đáng tin.
Phương Minh Viễn nheo nheo mắt, quan điểm của mấy người mặc đồng phục nhân viên bảo vệ rõ ràng không công bằng à!
-Vậy ai có thể làm chứng hắn là do chúng tôi đánh cơ chứ? Không chừng hắn ăn no, muốn ngủ một giấc hắn cảm thấy nằm ở đây thể hiện khí thái nam nhi hơn nên mới nằm ở đây.
Lưu Dũng cười nhạt nói.
-Cứt!
-Cứt!
-Đừng nói hươu nới vượn nữa, lúc này rõ ràng bọn tao thấy mày đánh ngất lão tứ!
Ba tên mặt sẹo chửi ầm lên.
Ánh mắt người trung niên đảo đi đảo lại, Phương Minh Viễn thản nhiên nói:
-Không phải lúc nãy đồng chí này cũng nói sao? Bốn người các ngươi là một nhóm, lời nói của các ngươi không đáng tin.
Giang Lạc Sơn và Lưu Dũng nhếch mép cười, đúng là gậy ông đập lưng ông, chiêu của Phương Minh Viễn quả là hay.
-Tổ trưởng Hồ, bọn họ nói dối, lúc nãy chính tôi nhìn thấy ba người bọn họ đánh ngất người kia.
Một người trong những người trung niên đứng sau lưng tổ trưởng Hồ bỗng nhiên nói.
-Ừh, ông thấy sao?
Tổ trưởng Hồ khoát tay nói:
-Đưa bọn họ về phòng bảo vệ đã.
Khuôn viên Trường đại học Cộng tế Hoa Đông rất rộng cho nên người bảo vệ này cũng là trong năm người đó, Phương Minh Viễn bị đưa về phòng bảo vệ, bốn tên mặt sẹo bị đưa đến một phòng khác, tên thứ tư bị Phương Minh Viễn đánh cho bất tỉnh cũng đã tỉnh lại, ba người Phương Minh Viễn bị bắt đến một phòng khác.
-Ba người các người ở lại đây hãy khai thật ra đi.
Một gã bảo vệ giọng nói lạnh băng.
-Không được làm lộn xộn đồ vật.
Dứt lời có tiếng gõ cửa.
Giang Lạc Sơn nhìn Phương Minh Viễn và Lưu Dũng áy náy nói:
-Xin lỗi, chỉ vì tôi mà mấy anh bị bắt giam vào đây.
Lúc này nếu như hắn không hiểu được bí mật trong đó thì hắn đúng là đồ ngốc.
Phương Minh Viễn thuận tay kéo cái ghế lại, ngồi xuống trước mặt Giang Lạc Sơn nói:
-Cậu không rằng qua chuyện ngày hôm nay an hem Giang Hải Dân sẽ tìm người trừng trị cậu à?
Nhiều kẻ đã nhận được tiền, nếu bố mẹ của những kẻ giết người đó nhất là như những kẻ nhận thầu nhà ăn của trường học, nguy hiểm thì ít mà lợi nhuận thì cao, đó chính là như vậy.
Giang Lạc Sơn cười gượng nói:
-Tất nhiên tôi cũng nghĩ đến nhưng điều tôi không ngờ là hắn có thể làm những chuyện không kiêng nể gì ai như vậy.
Bữa tối đến bây giờ mới dài làm sao. Không ngờ anh em nhà họ Dương đã tìm được những kẻ theo mình rồi. Hơn nữa, ngay cả người trong đội bảo vệ của trường cũng bị mua chuộc. Có thể nói là đánh nhanh thắng nhanh.
-Xưng hô với hai vị thế nào đây? Chúng ta cũng coi như là cùng chung hoạn nạn rồi. Tôi họ Giang tên Lạc Sơn là sinh viên năm thứ tư khoa quản lý xí nghiệp học viện Thương Học.
Giang Lạc Sơn cười nói.
Phương Minh Viễn hai người cũng tự giới thiệu.
Mắt Giang Lạc Sơn sang lên nói:
-Hóa ra hai anh chính là Lưu Dũng và Phương Minh Viễn sao? Kính trọng đã lâu, đã sớm muốn gặp các vị không ngờ lại được gặp ở đây.
-Giang sư huynh biết chúng tôi?
Phương Minh Viễn cười nói. Giang Lạc Sơn này cũng là ánh đèn trong ngọn đèn dầu của tỉnh, sinh viên bình thường gặp hoàn cảnh như vậy thì đã hoảng loạn tay chân luống cuống hết rồi, nhưng nah ta lại rất bình tĩnh, không chút kích động, hiển nhiên cũng là người từng trải. Sài Tĩnh Ngọc sở dĩ chọn anh ta để làm khó xem ra cũng có lý. Phương Minh Viễn không có chút cảm tình với tên Giang Lạc Sơn này.
Giang Lạc Sơn thành thật nhưng so với vẻ bề ngoài của anh ta còn kích động gấp trăm lần, chỉ có điều áp lực không thể hiện ra ngoài, anh ta không chỉ biết những chuyện này, anh ta không biết rằng người thanh niên tên Phương Minh Viễn đứng trước mặt anh ta chính là người sáng lập ra tập đoàn Carrefour, cũng là người sáng lập ra khách sạn nhà họ Phương tiếng tăm lừng lẫy trong ngành ẩm thực thành phố Thượng Hải. Dưới danh nghĩa gia tộc còn có một nhà máy gang thép hiện đại hóa, một nhà máy lọc dầu mới, tổng tài sản lên đến mười tỷ nhân dân tệ.
-Điều này sao tôi lại không biết cơ chứ, hai vị còn đuổi một vị Trưởng đồn công an, bãi chức một vị Phó chủ nhiệm Uỷ ban giáo dục thành phố và một vị Phó cục trưởng cục công an thành phố?Đuổi đi hai tai họa cho trường học.
Giang Lạc Sơn nói đầy hàm ý.
-Đây đúng là công đức vô lượng à!
-Anh Giang, tai mắt của anh cũng nhanh nhạy quá nhỉ!
Phương Minh Viễn mỉm cười, Giang Lạc Sơn này quả nhiên không đơn giản, những việc này không hề lan truyền trong nội bộ trường học, không ngờ anh ta đều biết.
-Cha tôi là Giang Ái Hoa là Phó chủ nhiệm Uỷ ban kế hoạch và phát triển thành phố Thượng Hải! Những tin này, có tin là cha tôi bảo cho tôi, có tin chị Sài nói cho tôi biết.
Giang Lạc Sơn nói.
-Bố cậu là Phó chủ nhiệm Uỷ ban kế hoạch và phát triển thành phố Thượng Hải ư?
Lưu Dũng giật mình, Trường đại học Cộng tế Hoa Đông này đúng là ngọa hổ tàng long, người này trông có vẻ bình thường, gia thế cũng không vừa à! Phó chủ nhiệm Uỷ ban kế hoạch và phát triển thành phố Thượng Hải có thể nói là cán bộ có thế lực trong ban ngành chính phủ, quyền lực trong tay cũng không phải ít.
-Chị Sài? Sài Tĩnh Ngọc?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nói.
-Vâng!
Giang Lạc Sơn nói.
-Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?
Phương Minh Viễn nhìn kĩ cậu ta mấy lần từ trên xuốngdưới, lúc này mới tò mò nói. Cậu ta cũng là sinh viên năm thứ tư rồi, hơn nữa nhìn bề ngoài cũng không phải là nhỏ, tại sao lại gọi Sài Tĩnh Ngọc là chị? Lẽ nào, cậu ta thuộc loại
-Ah? Ah anh Phương hiểu nhầm rồi.
Giang Lạc Sơn nói.
-Lúc nhỏ tôi và bố cùng đến nhà Sài gia, lúc đó biết chị Sài cô ấy bắt tôi gọi bằng chị, nếu không sẽ khóc sướt mướt không ngừng, không có cách nào khác, do ba tôi bắt tôi gọi vậy, tôi chỉ có cách nghe theo thành ra quen rồi.
Phương Minh Viễn gật đầu, xem ra quan hệ giữa Giang gia và Sài gia cũng khá sâu đậm, nếu không, không thể đưa cậu con trai đến chào hỏi, mà Sài gia cũng không thể để Sài Tĩnh Ngọc chơi với cậu ta.
-Phương thiếu, bây giờ tôi có thể mượn điện thoại anh được không?
Giang Ái Hoa giơ tay ra nói.
-Mặc dù không muốn nhưng chỉ có thể cầu cứu viện từ bên ngoài.
Mà lúc này trong phòng làm việc bên cạnh tổ trưởng Hồ và một người trung niên đang ngồi trước bàn, trên bàn bày rượu và thức ăn nghe vẻ có phần náo nhiệt.
-Hán Sóng ông em,người bắt về rồi chứ?
Người trung niên cười nói. Hắn chính là nhà thầu nhà ăn đại học Cộng tế Hoa Đông Dương Hải Thuận mà Giang Lạc Sơn nói, em hắn Dương Hải Dân là Phó chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy đại học Cộng tế Hoa Đông. Chính là vì có chút quan hệ này Dương Hải Thuận mới có thể nhận thầu nhà ăn đại học Cộng tế Hoa Đông một cách thuận lợi như vậy. Hồ Hán Sóng gật đầu, l úc này lão đã để bốn người mặt sẹo vào trong một gian phòng khác hỏi rõ chân tướng vụ này rồi mới quay lại đây.
-Ông chủ Dương, chuyện này không dễ giải quyết đâu.
Hồ Hán Sóng bỏ mũ xuống bàn, rồi bóc hai củ lạc thả vào mồm ăn.
-Sao thế?
Dương Hải Thuận nói.
-Mấy tên mặt sẹo làm cho mọi chuyện dính bùn hết rồi, không những không dạy cho nó một bài học, ngược lại còn bị hai người nhìn thấy, bị chúng đánh cho bất tỉnh! Lúc chúng tôi đến hai bên đang giằng co.
Hồ Hán Sóng nói.
-Việc này không dễ xử lý đâu.
Dương Hải Thuận hơi giương mắt lên nhìn Hồ Hán Sóng, thầm mắng tên Hồ Hán Sóng này ăn thịt người không thèm nhả xương,x ử lý việc này không chỉ một mà vị trí cũng phải tốt.
Hồ Hán Sóng mồm vừa uống rượu vừa ăn, ông ta cũng không hề sợ Dương Hải Thuận báo cáo với Dương Hải Dân, mặc dù Dương Hải Dân có là Phó chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy trường đại học Cộng tế Hoa Đông, chính hắn giúp bọn ông giải quyết việc này, hai tên Dương Hải Thuận và Dương keo kiệt không ngờ đã đưa ra một bao thuốc giá trị đến năm sáu mươi tệ! Chia đều ra, mỗi người chưa được mười tệ, nếu không phải là nhờ cái mặt Dương Hải Dân kẻ nào ăn dửng mỡ vì hai điếu thuốc mà để xảy ra chuyện? Gửi tên ăn mày ư?
Vì thế sự xuất hiện của Phương Minh Viễn càng cho hắn một cái cớ, cần một vài vị trí tốt đến hoàng đế còn không thiếu lính đói khát nữa là, nếu trong thời gian này không có chỗ nào tốt thì ai làm? Dương Hải Dân thì sao? Dương Hải Dân cũng không thể ăn thịt mà không cho kẻ phía dưới ăn canh chứ?
Hồ Hán Sóng vốn cho rằng họ chỉ cần ngấm ngầm giúp đỡ, hoặc là sau khi việc thành thì che giấu giúp, để cho mấy tên mặt sẹo thoát thân thuận lợi, kết quả là bọn họ không thể không ra mặt.
Hơn nữa còn xem hắn xử lý việc này! Việc xảy ra lúc tối cậu học sinh cầm đầu gây ra việc này cũng đã bị ăn đòn rồi, chuyện này không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Mà một bên là lũ côn đồ đang đêm chạy vào trong khuôn viên trường, còn một bên là học sinh trường, vậy ai đúng ai sai, chắc cũng không cần phải nói mọi người ai cũng biết. Ức hiếp kẻ khác thì cũng không nên ức hiếp như vậy chứ, coi tất cả mọi người là kẻ ngốc sao? Đến ông bây giờ còn phải đè lưng ra đỡ cho an hem chúng mà ngay đến một chỗ tốt thôi cũng không cho,trong lòng Hồ Hán Sóng cũng không mấy hài lòng.
-Ý của ông em Hồ Hán Sóng là…
Dương Hải Thuận ra vẻ khó hiểu hỏi.
-Vậy chúng tôi phải dạy cho mấy tên mặt sẹo của các ông một trận, hơn nữa bắt bọn chúng còn phải bồi thường tiền thuốc cho những sinh viên đó, thế đã được chưa?
Hồ Hán Sóng đứng dậy nói.
-Không được!
Dương Hải Thuận không khỏi thốt ra lời.