Phải biết rằng là một người con trai, lười biếng cũng là một trong những phẩm chất riêng của hắn. Chỉ có điều trong những năm sau khi được tái sinh này, bởi vì có nhiều việc liên quan đến bản thân nên căn bản hắn không có cơ hội làm biếng!
Năm 1994, đối với Phương Minh Viễn mà nói, nhất định là năm đáng ghi nhớ, bởi vì vào năm này Hoa Hạ được quốc tế chính thức công nhận là quốc gia của inte, mặc dù mạng chậm làm hắn cảm thấy xót xa trong lòng. Cũng trong năm này, Sở nghiên cứu viện khoa học năng lượng cao vật lý Hoa Hạ nối máy phục vụ web đầu tiên trong nước, đưa ra trang mạng đầu tiên của Hoa Hạ. Sau đó không lâu, trung tâm tin tức mạng inte của viện khoa học lại hoàn thành việc thiết lập máy phục vụ inte trong nước. Điều này cũng có nghĩa là thế giới mạng quen thuộc lại mang đến cho hắn một cái mạng che mặt mơ hồ, hơn nữa cơ hội kiếm tiền mới lại một lần nữa tiến đến.
- Cháu muốn trở thành nhà cung cấp inte?
Tô Hoán Đông lật xem tài liệu trong tay Phương Minh Viễn, nói với vẻ nghi hoặc. Danh từ này, đối với ông ta mà nói, vẫn thật là vô cùng xa lạ.
- Đúng vậy ạ!
Phương Minh Viễn nói chắc như đinh đóng cột. Vì ngày này, hắn đã chuẩn bị từ rất lâu, rất lâu rồi. Không chỉ là vì kiếm tiền, mà còn vì để miễn thu điện tí và di động của đông đảo quần chúng nhân dân sau này.
Cư dân mạng Hoa Hạ là những người đáng thương nhất trên thế giới, bởi vì bọ họ phải chịu phí lên mạng cao gấp mấy lần so với người dân của các quốc gia khác, “hưởng thụ” sự coi thường của người dân nước khác vì tốc độ lên mạng. Phương Minh Viễn không quên được, ở kiếp trước, hắn đã phải đưa số tiền lương ít ỏi gần 200 tệ của mình cho những “con quỷ hút máu” để có thể hưởng thụ được thẻ inte đáng chết đó!
Phương Minh Viễn lại càng không quên được, theo thống kê của trung tâm tin tức mạng inte Hoa Hạ, tiền phí bình quân tháng của Hoa Hạ cao gấp mười tám lần của Hàn Quốc, nếu suy xét thêm đến sự chênh lệch giữa thu nhập của hai nước, số tiền tương đương mà Hoa Hạ phải trả gấp hơn cả trăm lần của Hàn Quốc. Mà mạng của Hàn Quốc cao tới 14 mbps, còn của Hoa Hạ ngay cả 1 mbps cũng chưa được! So sánh làm người khác phải giật mình kinh ngạc đến như vậy thì làm sao có thể quên được!
Đó là lí do mà dù là vì kế hoạch kiếm tiền lâu dài sau này hay vì hạnh phúc inte của chính mình, Phương Minh Viễn cũng không muốn chuyện như vậy sẽ lặp lại ở Hoa Hạ. Mà nếu muốn đánh phá ba nhà kinh doanh lớn độc quyền lũng đoạn hệ thống inte Hoa Hạ ở kiếp trước, như vậy ngay từ đầu phải nghĩ biện pháp xâm nhập vào trong hàng ngũ vận chuyển buôn bán, chắc chắn là không còn gì tốt hơn. Ít nhất thì vào thời kỳ này tất cả chỉ mới bắt đầu, lợi ích tập đoàn còn chưa được hình thành, sự lũng đoạn vẫn chưa trở thành chính thức! Quan trọng hơn nữa là những tập đoàn lũng đoạn đó vẫn chưa ý thức được cơ hội kinh doanh lớn này! Mà khi họ đang do dự, chần chừ chưa quyết định, đó mới là cơ hội tốt để hắn xâm nhập vào bên trong!
Tô Hoán Đông đặt những tài liệu đang cầm trên tay lên bàn, tháo chiếc kính lão xuống, ngồi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lặng im suy nghĩ. Nói thật, yêu cầu này của Phương Minh Viễn thật sự có chút vượt xa ngoài dự liệu của ông ta. Vốn ông ta cho rằng dự án xây dựng nhà máy sắt thép ở tỉnh Liêu Ninh kia đã đủ làm Phương Minh Viễn và nhà họ Phương phải bận đến tối mắt tối mũi, không còn có thời gian rảnh rỗi. Vậy mà không thể tưởng tượng được rằng chưa được bao lâu, không ngờ Phương Minh Viễn lại đề xuất rằng muốn làm hoạt động kinh doanh inte gì đó!
Tô Hoán Đông cũng không phải không biết sự tồn tại của inte, nhưng đối với ngành mới xuất hiện như thế này, nhận thức của ông ta về inte cũng giống như đa số những người dân hiện giờ, chỉ dừng lại ở suy nghĩ rằng đó là một công cụ liên lạc với tốc độ khá nhanh. Mà so sánh với điện thoại và máy fax, ít nhất ông ta cũng không thể thấy được mạng inte có thể chiếm được nhiều ưu thế hơn. Dù sao những gia đình có thể có được máy vi tính hiện nay vẫn còn rất ít, ngay trong cơ quan chính phủ, hay các xí nghiệp loại vừa và lớn, máy tính cũng vẫn còn là đồ xa xỉ mà chỉ các lãnh đạo mới có thể có. Mà đã không có máy tính, vậy hệ thống inte liền đơn thuần cũng sẽ không có!
Thế nhưng Tô Hoán Đông lại đặc biệt coi trọng chuyện này, bởi vì trong tập tài liệu, dễ nhận thấy Phương Minh Viễn cực kỳ chú ý đến inte. Lịch sử đã chứng minh, hễ là chuyện mà Phương Minh Viễn nghiêm túc chú ý đến đều đã xảy ra, kịch biến Đông Âu, nước Đức thống nhất, Liên Xô giải thể, tất cả đều đúng! Hơn nữa Phương Minh Viễn lại có tài kinh doanh bẩm sinh, nên cũng làm Tô Hoán Đông không thể không thận trọng suy xét đến việc này.
- Minh Viễn, cháu có thể nói qua một chút vì sao cháu muốn…
Tô Hoán Đông nhìn thoáng qua tập tài liệu nói.
- Đưa inte vào hoạt động kinh doanh?
- Ông Tô, nếu nói sự xuất hiện của máy hơi nước đã đặt nền tảng cho cuộc cách mạng công nghiệp, thì việc thành lập inte cũng là vì thời đại inte đã đến, mở ra một cánh cửa mới. Ông nội à, có lẽ ông cho rằng inte chẳng qua chỉ là sự nối liền liên lạc giữa máy tính với máy tính, khá thuận tiện trong việc trao đổi, tính toán các số liệu, nhưng điều cháu muốn nói là suy nghĩ đó của ông là không đúng! Tác dụng cơ bản của kết nối inte giữa máy tính với máy tính căn bản là để phục vụ cho việc giao lưu giữa con người với nhau, mà không chỉ đơn thuần là để tính toán. Không phải mạng inte nối kết máy tính với máy tính, mà là thông qua máy tính để người sử dụng chúng có thể liên lạc được với nhau. Thành công lớn nhất của inte cũng không phải ở sự phát triển về mặt kỹ thuật, mà là ảnh hưởng của nó đối với người sử dụng máy tính! Thư điện tử đối với máy tính kỹ thuật cao mà nói cũng có lẽ không phải là sự tiến triển gì quan trọng lắm, nhưng mà đối với sự giao lưu giữa con người với nhau thì nó lại là một phương pháp, một cách thức liên lạc hoàn toàn mới! Mà cách thức này trong mười mấy năm tới sẽ làm thay đổi cả thế giới!
Phương Minh Viễn nói rất nghiêm túc.
Tô Hoán Đông lộ vẻ xúc động, không ngờ Phương Minh Viễn còn đem inte so sánh với việc tạo ra máy hơi nước của cuộc cách mạng công nghiệp. Đây thật là sự đánh giá cao nhất!
- Ông Tô, hiện tại inte vừa mới xuất hiện, có thể nói vẫn là một chuyện mới phát sinh. Giống như một em bé mới được sinh ra không lâu, mọi người rất khó có thể nhìn thấy được tương lai của nó sẽ là một người xuất chúng hay là một kẻ yếu đuối. Thế nhưng, khi đó ai lại có thể nghĩ được rằng một phát minh nho nhỏ của James Watt có thể làm nước Anh nổi tiếng trên thế giới cả trăm năm? Ông có thể tưởng tượng được không? Vài năm sau, chỉ cần ngồi trước màn hình máy tính có kết nối mạng inte là có thể trò chuyện ngay được với những người ở cách xa cả nghìn cây số, mà chỉ cần nộp tiền phí dùng mạng, không phải trả tiền điện thoại đường dài nước ngoài với mức phí cao ngất ngưởng. Hơn nữa, dù là ai, bất kể là đang ở quốc gia nào, không phân biệt quốc tịch, chủng tộc, giới tính, tuổi tác, gia thế giàu nghèo, hay ở bất kỳ nơi nào, lúc nào… chỉ cần có inte là đều có thể tham gia truyền bá tin tức trên mạng, mà không phân biệt màu da, cách ăn mặc, tín ngưỡng tôn giáo…
Phương Minh Viễn tạm dừng một chút, thoáng nhìn Tô Hoán Đông đang chăm chú lắng nghe, lúc này hắn mới nói tiếp:
- Với lại cháu tin rằng chưa đầy mười năm số lượng lên mạng trên toàn thế giới sẽ lên hơn một tỷ người, mà giá trị sáng tạo inte mỗi năm lại cao đến hàng trăm tỷ, thậm chí là hơn nghìn tỷ đô la Mỹ!
Đầu Tô Hoán Đông lập tức quay cuồng, mắt hoa lên, hoàn toàn vô thức! Làm người lãnh đạo cấp quốc gia, Bộ trưởng bộ đường sắt, số tiền mà ông ta đã từng cầm qua bao nhiêu năm nay có thể nói là hàng nghìn tỷ cũng không ngoa. Thế nhưng giá trị sản lượng hàng năm là hàng trăm tỷ, thậm chí là trên nghìn tỷ đô la Mỹ, điều đó nghĩa là sao? Có thể nói là gấp đôi tổng sản phẩm quốc dân của Hoa Hạ năm 1993. Tổng giá trị của hai nước xếp sau cùng trong danh sách mười quốc gia có thực lực kinh tế trên thế giới cũng vẫn còn thua!
Con số quả thật đôi khi có thể tấn công thẳng vào trực quan. Trong nháy mắt, Tô Hoán Đông thấy như nghẹt thở, cảm giác bị tấn công kịch liệt mà trước nay chưa từng có! Trước đó ông ta cũng thật không nghĩ qua rằng sản nghiệp mới xuất hiện chưa bao lâu này lại có sức mạnh lớn như vậy trong tương lai!
Tô Hoán Đông nắm chặt hai tay, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm Phương Minh Viễn, phải một lúc lâu sau Phương Minh Viễn vẫn còn có chút chột dạ, khi hắn lo sợ phải chăng đã tặng Tô Hoán Đông một đòn tấn công quá lớn thì ông ta bỗng thở phào một cái, thân thể đang cứng ngắc lúc này mới thả lỏng.
- Ông Tô, ông không sao chứ?
Phương Minh Viễn vội vã đến gần nói.
- Có cần cháu gọi bác sĩ không?
Tô Hoán Đông xua tay, cười khổ nói:
- Tiểu tử thối, đòn tấn công của cháu đánh đúng là rất mạnh, nhưng ông vẫn chưa già đến mức không chịu nổi!
Phương Minh Viễn luống cuống đến nỗi làm vương nước trà lên bàn, lại làm đổ cả chén trà mới rót của Tô Hoán Đông, bắn cả vào tay ông ta. Tô Hoán Đông lúc này mới nói:
- Minh Viễn, những điều cháu vừa nói là thật sao?
- Cực kỳ chính xác! Tuy hiện tại cháu không thể đưa ra chứng cứ xác thực để chứng minh, thế nhưng cháu cam đoan trong vòng hai mươi năm sau, chắc chắn tất cả sẽ trở thành sự thật. Hơn nữa, rất có thể quy mô kinh tế còn khả quan hơn cả dự đoán của cháu, sức ảnh hưởng đối với nền kinh tế thế giới còn mạnh hơn nữa! Ông Tô, cháu nghĩ chắc ông cũng đã biết. Hiện giờ người sáng lập công ty Microsoft của Mỹ, Bill Gates đã nổi tiếng trên toàn thế giới. Có lẽ năm sau, cũng có thể là năm sau nữa, ông ta sẽ leo lên đỉnh bảng những phú hào thế giới, trở thành người giàu nhất thế giới. Hai mươi năm trước, khi mà công ty Microsoft vừa mới sáng lập, ai có thể tin chắc rằng một công ty bán phần mềm nhỏ sẽ trở thành một hãng đầu sỏ hoàn toàn xứng đáng về hệ thống máy tính công nghệ cao như hiện nay, hơn nữa còn là số một!
Tô Hoán Đông hơi gật đầu, cho tới bây giờ ông ta vẫn thấy những kiến thức mình biết chưa đủ cũng không có gì đáng xấu hổ, con người dù sao cũng không phải là thần thánh, không thể nào không có gì là không biết, không việc gì làm không được! Những người lãnh đạo quốc gia cũng vậy, nếu không thì trên thế giới này đã không có vua chúa ngu muội, bạo ngược, cũng sẽ không có gian thần. Mà nước Mỹ cũng không thể thay được vị trí của nước Anh.
Tô Hoán Đông lại lặng im suy nghĩ. Những lời Phương Minh Viễn nói này, nếu là nói với người khác thì rất có thể mọi người đều cho rằng hắn nói chuyện giật gân, hệ thống inte bé nhỏ làm sao có thể so sánh với công ty Microsoft đang đứng trên đỉnh cao vời vợi được? Dù sao đó cũng là vật thể thật, còn mạng inte thì không phải. Trước mắt mà nói, ngoại trừ việc chuyển giao bưu kiện và một ít số liệu ra thì thật đúng là không thể nhìn thấy thêm được nó có thể có tương lai long trời lở đất như thế nào.
Nhưng Tô Hoán Đông lại tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, bởi vì ông ta hiểu Phương Minh Viễn hơn ai hết, càng hiểu rõ những gì hắn có trong tay. Vốn nhà họ Phương chỉ là gia đình công nhân bình thường, nhưng hiện giờ đã trở thành một gia tộc lớn cỡ nào? Mà trong quá trình này, nhà họ Phương lại không giống đại đa số các gia tộc khác trong nước phất lên nhanh chóng nhờ vào việc bòn rút tài sản quốc gia, mà hoàn toàn là dựa vào năng lực của bản thân, từng bước, từng bước một mà đi được đến vị trí như ngày hôm nay. Cho nên, đối với khả năng kinh doanh bẩm sinh của Phương Minh Viễn, Tô Hoán Đông càng coi trọng hơn bất kỳ ai!
Nhìn thấy Tô Hoán Đông lặng im suy nghĩ, trong lòng Phương Minh Viễn hồi hộp đến nỗi tim đập loạn lên. Ở Hoa Hạ, nếu không thể có được sự ủng hộ của chính phủ, muốn phát triển mở rộng sản nghiệp inte để không tụt hậu so với các quốc gia Âu Mĩ thì thật không khác gì chuyện không tưởng, chỉ là mơ mộng hão huyền! Cho dù có đầu tư vào khoản tài chính kếch xù, bỏ ra rất nhiều tâm huyết, chỉ cần các quan chức chính phủ nhìn không thuận mắt, tạo ra đủ mọi trở ngại, từng bước hạ gục, thì dù cho có là người tái sinh cũng phải chịu thua!
Tuy Phương Minh Viễn hoàn toàn có thể đoạt được trước khi phần lớn mọi người vẫn còn chưa thật sự ý thức được giá trị của mạng inte, tiến hành mở rộng ở các quốc gia Âu Mĩ, thế nhưng nơi đó dù sao cũng là địa bàn của người khác, nhà họ Phương sẽ gặp bất lợi. Hơn nữa sản nghiệp quan trọng như vậy, bất luận là quốc gia nào cũng không được phép để quyền khống chế nó rơi vào tay một người nước ngoài, cho nên dù nhà họ Phương có thể phát triển ở quốc gia khác thì cũng vẫn không thể trở thành ông trùm của sản nghiệp trong nước này. Nói như vậy cũng có nghĩa là nhà họ Phương không có một căn cứ địa vững chắc!
Đây chính là việc khiến Phương Minh Viễn cảm thấy đau đầu! Nên biết rằng hệ thống inte này nguyên bản chính là được phát triển mở rộng ra từ nước Mỹ, các quốc gia Âu Mĩ tất nhiên liền có ưu thế, hơn nữa về mặt tài chính, Phương Minh Viễn cũng không cho rằng dựa vào đầu nhập tài chính của chỉ cá nhân hắn là có thể đủ cùng người khác chung sức chống đỡ được. Chuyện như vậy, cũng chỉ trong tiểu thuyết mới có khả năng xảy ra mà thôi! Ngay cả Phương Minh Viễn có ưu thế tái sinh, thế nhưng phải đối mặt với nhiều bất lợi như vậy, loại trừ hết những khó khăn này cũng đủ để hoàn toàn đánh gục ưu thế tái sinh của hắn!
Mà muốn mở rộng quy mô trong nước thì nhất định phải nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của Tô Hoán Đông. Có được sự ủng hộ của ông ta mới có thể giành được sự giúp đỡ của nhà họ Mai, Lô, Sài, cùng các quan chức khác trong nước, từ đó tách ra được một lối vào trong khối chính sách công nghiệp vững chắc ban đầu!
- Ông Tô, Nhà nước đã rất nhiều lần bỏ qua những cơ hội phát triển kinh tế như ở các ngành công nghiệp gang thép, ngành công nghiệp ô tô, ngành công nghiệp vận chuyển, máy móc thiết bị sản xuất, giao thông vận tải, ngành công nghiệp máy tính, vân vân và vân vân. Đến nay nước chúng ta vẫn đang phải vất vả chạy theo các quốc gia phát triển! Mà các quốc gia đó, bọn họ hiện giờ cũng đã chuyển dời những sản nghiệp suy yếu trong nước của họ đến nước chúng ta, cố nhiên đầu tư vào cũng chỉ vì tài nguyên ở nước ta, chẳng qua là những thủ đoạn ngầm, tránh để bị phát hiện mà thôi! Một chiếc máy bay có thể đủ để đổi lấy hàng chục triệu đôi tất sản xuất ở nước chúng ta, chẳng lẽ sản phẩm của họ đáng tiền đến vậy sao? Hay lẽ nào bởi vì bản thân chúng ta không tạo ra được? Mà những nhà máy sản xuất giày thể thao của chúng ta chỉ cần thêm nhãn hiệu của họ thì giá liền lập tức có thể tăng lên hơn mười lần! Điều này là vì sao? Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, bị các quốc gia phát triển bỏ rơi lại quá xa, mà inte lại là mạng lưới trải rộng trên toàn thế giới, tới tất cả các quốc gia, trên cơ bản vẫn đứng vào vị trí số một!
- Minh Viễn, cháu muốn ông làm như thế nào?
Tô Hoán Đông lộ vẻ xúc động, trầm giọng hỏi.
Phương Minh Viễn mừng thầm trong bụng, vội vàng nói:
- Ông Tô, cháu hy vọng khi chính phủ mở rộng mạng lưới inte, có thể cho phép tư nhân tham gia góp vốn, cho dù là có hạn thôi cũng được! Không cần do doanh nghiệp Nhà nước độc quyền hoàn toàn! Lịch sử đã chứng minh, chỉ có cạnh tranh thì sản xuất công nghiệp mới có thể phát triển nhanh hơn! Doanh nghiệp Nhà nước, mặc dù có nguồn vốn dồi dào, có sự ủng hộ của chính phủ, nhưng lại thiếu tính cạnh tranh! Ngay cả ba hay năm doanh nghiệp đã được Nhà nước sắp xếp cùng đồng loạt tiến vào cũng rất có thể vẫn là kết quả như vậy!
- Chờ chút!
Tô Hoán Đông cắt ngang lời Phương Minh Viễn.
- Nếu là ba hay năm doanh nghiệp cùng đồng loạt tiến vào sản nghiệp này, với lại, giả như Nhà nước cũng sẽ thúc đẩy sự cạnh tranh giữa chúng, có thể có thay đổi hay không?
Phương Minh Viễn lặng im một lát, sau đó nói chắc như đinh đóng cột:
- Có lẽ bên ngoài sẽ như có thay đổi, nhưng thực chất thì không thể có!
- Vì sao?
Tô Hoán Đông hỏi. Ông ta thấy rất kỳ lạ, tại sao Phương Minh Viễn có thể khẳng định chắc chắn như thế?
- Bởi vì bọn họ là doanh nghiệp Nhà nước! Vì không ai có thể uy hiếp địa vị của họ! Cũng giống như một con sư tử trong đàn sư tử bị nhốt trong vườn thú, có lẽ giữa chúng thỉnh thoảng có sự tranh nhau đồ ăn, nhưng chung quy cũng là do không phải lo ăn lo uống nên mới mất đi dã tính! Bởi vì Hoa Hạ lớn như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể độc quyền lũng đoạn trong phạm vi vài tỉnh, duy trì địa vị, ký kết ngầm không tiến vào các công ty ở các tỉnh khác, hoặc chỉ là tiến vào tỉnh khác với tính tượng trưng. Bởi vì giữa các lãnh đạo rất có thể sẽ có sự trao đổi cho nhau, đó là lí do không ai tự nguyện khơi mào cạnh tranh để rước thêm phiền toái đến cho mình! Cho nên anh tốt tôi tốt chúng ta cùng tốt, mọi người đồng loạt cùng phát triển ổn định, đó mới là kết quả tốt nhất! Thế nhưng những doanh nghiệp của các quốc gia Âu Mĩ đó lại giống như những con sư tử cái trong bầy sư tử, để củng cố sự lớn mạnh thực lực của mình, để không bị đàn sư tử khác nuốt mất, lúc nào cũng nhe nanh giơ vuốt, không thể chờ tất cả cùng chầm chậm phát triển! Mà đến một ngày sản nghiệp của các quốc gia Âu Mĩ lớn mạnh, khi đó inte sẽ trở thành sản nghiệp kế tiếp máy tính, để bọn họ không ngừng thu rút những lợi nhuận béo bở trên toàn thế giới.
Phương Minh Viễn cũng không nói kết quả của việc này sẽ là mấy doanh nghiệp Nhà nước kia vẫn đang trở thành một trong năm trăm doanh nghiệp mạnh nhất thế giới, nhưng đó lại là nhóm quốc dân của Hoa Hạ, dùng “mạng lưới thấp hơn trình độ toàn cầu”, lại giao nộp “phí cao hơn trình độ toàn cầu”, từ từ xây đắp lên!
Có thị trường lớn nhất trên toàn thế giới, có sự bảo vệ vững mạnh của chính phủ và sự ủng hộ tài chính vô cùng lớn, có làm biến đổi túi tiền từ trong túi của nhóm quốc dân cũng khiến họ không làm gì được, chỉ có thể nuốt giận cho qua, cũng có thể đưa những doanh nghiệp Nhà nước này lớn mạnh hơn nữa trên thị trường trong nước! Trở thành mạnh nhất trong số năm trăm doanh nghiệp trên thế giới!
Chỉ có điều không biết là nếu có một ngày Hoa Hạ mở cửa với tư cách là nước đưa inte vào hoạt động kinh doanh, sau các nhà kinh doanh inte của các quốc gia tiến vào Hoa Hạ thì những nhóm đầu sỏ này còn có thể giữ được vị trí của mình hay không?
- Mà đến khi đó thì chúng ta cũng đã chậm mất rồi!