Alfred thầm đọc đi đọc lại mấy lần trong lòng, sắc mặt lập tức chuyển từ xanh bợt!
Trong mắt Yamauchi có chút thương hại. Đương nhiên rồi, càng nhìn anh ta một cách châm biếm, nhưng không nói một lời nào. Chỉ có điều nhào nặn giấy trong tay, thuận tay nhét vào trong túi, gật đầu với Jiro cách đó không xa. Tự nhiên có người gửi cho Jiro một tờ ngân phiếu 200 Usd, sau đó bước đi ngênh ngang! Chỉ để lại sự giật mình cho Alfred.
Trong lòng Jiro có chút bất đắc dĩ, Vũ Điền Trọng có thể đi, Yamauchi cũng có thể đi, nhưng anh ta thân làm người khởi xướng của bữa tiệc lại không thể đi! Đối với Alfred, Jiro bây giờ thực sự đều rất tức giận, chính bởi vì anh ta, Phương Minh Viễn mới rời đi trước tiên, khiến dự định nói chuyện với Phương Minh Viễn sau bữa tiệc hoàn toàn thất bại!
-Ông Alfred…
Jiro vẫn chưa nói xong, Alfred đã quay đầu đi về phái ngoài cửa phòng yến tiệc, mà người cùng đi với anh ta cũng vội đi theo!
Đợi đến khi Alfred ra khỏi phòng tiệc, cửa chính của phòng tiệc từ từ đóng lại, Alfred nghe được rõ ràng, tiếng cười đã nén lại từ lâu truyền đến từ trong phòng tiệc! Tiếng cười từng tiếng từng tiếng giống như cái tát vào mặt, khiến anh ta hoa đom đóm mắt! Đến Phương Minh Viễn anh ta mới hiểu ra, vì sao Lâm Liên nói gì cũng nhận lễ vật của hắn. Vì sao Phương Minh Viễn sẽ nói cảm ơn mình đến cổ vũ! Hóa ra, người thanh niên đó chính là “Phương”tiếng tăm lừng lẫy.
Sau việc này, Alfred rốt cuộc sẽ có phản ứng gì, đã ngoài phạm vi suy nghĩ của Phương Minh Viễn!
Ngày thứ ba sau đêm tiệc từ thiện, Jiro đích thân đến biệt thự của Phương Minh Viễn ở Tokyo, bắt đầu chính thức hợp tác đàm phán với Phương Minh Viễn.
Trải qua bảy ngày đàm phàn, hai bên cuối cùng đã đạt được sự thỏa thuận. Công ty Sony không ràng buộc chuyện nhượng kỹ thuật sản xuất cho Tập đoàn điện tử Đứ Quang, và cử kỹ sư công trình giúp Tập đoàn Đức Quang nắm vững kỹ thuật, hơn nữa, cử ra không quá trăm người tới công ty Sony tiến hành đào tạo kỹ thuật, tất cả phí đào tạo cũng do Sony đảm nhận.
Còn Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, trong năm năm tới đây, hợp tác quay phim với Tập đoàn điện ảnh Columbia TriStar không dưới sáu bộ, sáu bộ phim này, chắc chắn do Phương Minh Viễn đích thân đảm nhận biên kịch! Còn tỉ lệ xuất vốn giữa hai bên và phần trăm hoa hồng, hai bên có sự chệnh lệch khá lớn.
Phương Minh Viễn kiên trì trong từng bộ phim, tỉ lệ vốn đầu tư của Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ đều không thể thấp dưới 70%, nói cách khác, công ty điện ảnh Columbia Tristar chỉ có thể chiếm 30%, phòng vé điện ảnh của Columbia cuối cùng thu hoạch được hoa hồng không thể vượt quá 40%!
Điều này là bởi vì, yêu cầu của Phương Minh Viễn, bản quyền chính của mỗi bộ phim điện ảnh đều phải thuộc sở hữu của Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ! điều này cũng có nghĩa là, nếu sau mỗi bộ phim bán chạy, phải quay phần tiếp theo, công ty điện ảnh Columbia Tristar nhất định phải có được sự cho phép của Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, nhưng Tập đoàn đienẹ ảnh Cẩm Hồ lại không cần trưng cầu ý kiến của công ty điện ảnh Columbia Tristar! Hơn nữa bởi thế mà một loạt quyền lợi sản sinh ra, đều thuộc sở hữu của Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ!
Điều này, đương nhiên khiến Sony cảm thấy vô cùng tức giận! Nhưng Jiro cũng không có cách nào khác về việc này. Về vấn đề bản quyền, Phương Minh Viễn rất ghê gớm, không đơn giản thương thảo. Hơn nữa thông qua điều tra, Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ và công ty điện ảnh Jade Bird, Dreamworks hợp tác, liên quan đến bản quyền cũng như vậy, điều này khiến
-Anh Phương, theo tôi được biết, khi công ty điện ảnh Jade Bird và Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ hợp tác quay phim >, mỗi bên đầu tư một nữa, hơn nữa trong mấy bộ phim khác Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ và công ty điện ảnh Jade Bird hợp tác, cũng đã từng có tiền lệ đầu tư một nữa!
Jirro nói có chút tức giận.
-Đầu tư 30% có phải quá ít không?
Đầu tư của ai càng nhiều, người đó càng nắm chắc quyền chủ động trong việc quay phim sau này! Còn mức đầu tư thấp 30% chắc chắn sẽ khiến công ty Columbia Tristar đánh mất tiếng nói trong việc quay phim sau này! Điều này khó để Jiro không tranh chấp!
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói:
-Vậy thì hết cách, bản quyền của phim > trong tay công ty điện ảnh Jade Bird, còn Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, lúc đó vẫn chỉ là một công ty điện ảnh Hồng Kông mới thành lập, vẫn chưa có tiếng tăm! Hơn nữa, đạo diện Cameron là người công ty điện ảnh Jade Bird tuyển dụng. Địa vị của hai bên không ngang nhau, có thể mỗi bên bỏ một nuwae vốn, chúng tôi đã rất may mắn rồi!
-Vậy Dreamworks thì sao? Vì sao bọn họ cũng có thể được hưởng sự đãi ngộ trong mức đầu tư thấp 40%? Lịch sử Dreamworks còn ngắn hơn so với công ty điện ảnh Jade Bird, càng không cần so sánh với công ty điện ảnh Columbia Tristar nữa!
Jiro nói có phần phẫn nộ. Anh ta cảm thấy được, bất luận là mình hay Sony, đều bị Phương Minh Viễn xem thường!
Phương Minh Viễn liền buông tay nói:
-Rất đáng tiếc, Dreamworks thực sự không có lịch sử lâu đời, cho tới giờ, những tác phẩm điện ảnh cũng không nhiều, càng không giống như công ty điện ảnh Columbia Tristar đã nhiều lần từng đạt được giải thưởng Oscar. Nhưng! Dreamworks có Spielberg, những bộ phim anh ta đã làm đạo diễn luôn rất được yêu thích, hơn nữa tôi cũng tin rằng, giao kịch bản cho anh ta, nhất định sẽ thu được hiệu quả quay phim tốt nhất!
Jirro vẫn im lặng không nói gì, Cameron và Spielberg, có thể nói là những đạo diễn nổi tiếng nhất trong giới điện ảnh trên thế giới hiện nay, những đạo diễn có thể nổi danh với bọn họ thực sự không nhiều nữa! mấy năm gần đây Cameron luôn chỉ đạo Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ và công ty điện ảnh Jade Bird hợp tác quay phim, tuy không kí hợp đồng với hai công ty, nhưng cũng có thể xem như đạo diễn của hai công ty rồi. Spielberg càng không cần phải nói gì thêm nữa, bản thân anh ta chính là ông chủ của Dreamworks! Phương Minh Viễn vì thế mà đãi ngộ đặc biệt với hai công ty, điều này cũng đã nói đến quá khứ.
Phương Minh Viễn duỗi lưng ra, nghiêng người dựa vào ghế sofa, cười nói:
-Nếu công ty Clumbia Tristar cũng có thể có những đạo diễn lớn như Cameron và Spielberg phòng bán vé rất có sức thu hút như vậy, mức tiền đầu tư, cũng không phải không thể thương lượng! chỉ có điều sáu bộ phim này, phong cách không giống nhau, tôi sợ…
Tuy Phương Minh Viễn không tiếp tục nói nữa, nhưng Jiro đã hiểu ý của hắn---những đạo diễn giống như Cameron và Spielberg, đừng nói tìm thêm sáu người nữa, ngay cả tìm ra một hai người cũng vô cùng khó! Điều quan trọng hơn là, hiện giờ Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, một là không thể thiếu vốn, hai là không thiếu cách thức điều hành, ba là không thiếu người hợp tác. Là công ty điện ảnh Columbia Tristar mong muốn hợp tác với công ty tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, mà không phải công ty tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ vội vàng muốn hợp tác với công ty điện ảnh Columbia Tristar.
Nếu nói, không phải Phương Minh Viễn vô cùng có hứng thú với kỹ thuật điện tử của Sony, lần hợp tác này cơ bản chưa chắc được đưa ra! Công ty tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ thành lập cho tới nay, những bộ phim đã từng hợp tác quay, bất luận là điện ảnh Hồng Kông, hay quay ở Hollywood đều tăng vọt phóng bán vé! Nếu không phải tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ thời gian thành lập không ngắn, ngoài vốn đầu tư và kịch bản ra, những phương diện khác đều không đủ khả năng, nếu không, căn bản không cần thiết hợp tác quay phim với bất cứ công ty điện ảnh nào, chia mỏng lợi nhuận của công ty mình!
Jiro do vậy mà càng cảm thấy khó xử, nhưng anh ta vẫn không có cách nào bỏ mặc! Công ty điện ảnh Columbia Tristar hiện giờ đã trở thành vật cản trở lớn nhất về tài chính của Sony, không để nó sinh lời. hàng năm lợi nhuận lớn mà Sony thu được, để bù lại khoản thiếu hụt của nó, thì phải tổn thất một thứ lớn, hơn nữa sự thua lỗ mấy năm gần đây, cũng khiến công ty tập đoàn Columbia kém phổ biến trên thị trường điện ảnh thế giới!
Các cấp quản lý của công ty Sony, có thể nói là vô cùng lo lắng về hiện trạng này. Không chỉ bởi vì Sony cũng mua công ty Columbia Tristar, lúc trước có thể đã bỏ ra vẻn vẹn 6 tỷ USD, hơn nữa mấy năm gần đây, để bù vào thiếu hụt của công ty Columbia Tristar, công ty Sony đã thêm vào mức tiền đáng kể, điều quan trọng hơn là, công ty Columbia Tristar là nền tảng quan trọng của ngành khai thác điện ảnh và truyền hình của Sony!
Nếu cuối cùng công ty Sony không thể không từ bỏ công ty Columbia Tristar, không chỉ mất thể diện, mà sự tổn thất về kinh tế cũng khó mà lường được, còn lãng phí thời gian cực kỳ quý báu. Đây là kết quả mà các cấp quản lý của Sony không thể tiếp nhận! đây cũng là nguyên nhân chính vì sao Jiro, nhân vật thứ ba của công ty cổ phần Sony phải trực tiếp phục trách công ty Columbia Tristar. Để chấn hưng công ty Columbia Tristar, các lãnh đạo của công ty Sony có thể nói là vắt óc suy nghĩ, nhưng kết quả lại không đáng kể. Jiro cũng bất đắc dĩ, mới dduaw ra chủ ý đánh lên đầu Phương Minh Viễn!
Nhưng điều kiện của Phương Minh Viễn thực sự có chút hà khắc! 7 hạng mục kỹ thuật của Sony thoải mái chuyển nhượng, đây chính là khoản của cải rất khả quan. Phải biết rằng, đến bay giờ vẫn hcuwa trao quyền cho công ty khác.
-Phó giám đốc Jiro, tôi đã nghĩ, tác phẩm mới của Dreamworks thì sắp chiếu rồi, nếu quý công ty chưa có đủ lòng tin với tôi, không ngại đến lúc đó, chúng ta lại thương thảo? Nhưng tôi muốn nhắc nhở anh Jiro trước, lúc đó, bảng giá này vẫn phải tăng lên!
Phương Minh Viễn cười như không cười nói.
Cuối cùng, hai bên đã đạt được thỏa thuận chung về mức đầu tư---Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ đầu tư 60%, công ty tập đoàn Columbia Tristar đầu tư 30%, công ty Columbia Tristar có thể thu được 40% thu nhập từ phòng bán vé, số còn lại, bao gồm quyền lợi khác trong bản quyền điện ảnh, đều thuộc về sở hữu của Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ. đương nhiên rồi, đó là ý kiến không cần trưng cầu Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ.
Đến giờ, thỏa thuận cơ bản của hai bên đã đạt được, còn điều khoản hợp đồng cụ thể đã định và việc chấp hành, đến lúc đó có chuyên gia đến phụ trách, thì không cần Phương Minh Viễn lo lắng nữa!