Trong hoàn cảnh lớn này, sự có mặt của Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly, kỳ thực cũng không khiến cho bao nhiêu người chú ý, dù có biết cũng không thể tưởng tượng được mục đích đến Phụng Nguyên của hai người này.
Về việc trao quyền sản xuất MD cho Phương Minh Viễn ở Hoa Hạ của Công ty cổ phần Thế Gia, kỳ thực đã xác định chắc chắn hơn phân nửa, vấn đề của hai bên, thực chất là việc Phương Minh Viễn sẽ trả bao nhiêu tiền phí độc quyền, và số lượng trò chơi Phương Minh Viễn cung cấp hàng năm, bởi vì những trò chơi mà công ty GAMEStation sản xuất đến nay, không cái nào không có được bình luận tốt ở Nhật Bản thậm chí là trên thế giới, theo góc độ của Vũ Điền Trọng mà nói, đương nhiên hi vọng có thể đạt được càng nhiều phần mềm hơn. Cho dù là công ty GAMEStation nhất thời chưa đủ nhân lực sản xuất thì có thể giao cho bộ phận sản xuất của Công ty cổ phần Thế Gia.
Đối với Phương Minh Viễn mà nói, đương nhiên hi vọng đem tất cả chỗ này biến thành của mình. Hai bên đều cố duy trì điền kiện của mình, mất hai ngày vẫn chưa thống nhất được.
Tuy nhiên Phương Minh Viễn cũng không lo lắng việc vịt đã nấu chín có thể bay được, trong bụng hắn đã lựa chọn sẵn nơi để sản xuất MD. Đầu tiên, Phương Minh Viễn muốn đặt xưởng ở Bình Xuyên, dù sao ở nơi này, các mặt quan hệ đều tốt, từ đất đai cho đến thuê nhân công, có Lý Đông Tinh cầm đầu huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện chắc chắn sẽ ủng hộ mạnh mẽ. Hơn nữa cứ như vậy, đối với việc phát triển Bình Xuyên trong tương lai, có thể nói là có tác dụng hết sức quan trọng.
Nhưng Phương Minh Viễn nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng lại quyết định đặt xưởng ở trong thành phố Phụng Nguyên. Đầu tiên, thành phố Phụng Nguyên có rất nhiều trường đại học và viện nghiên cứu, thuận tiện cho việc tuyển nhận nhân tài công nghệ cao, có tác dụng thúc đẩy trực tiếp với sự nghiên cứu phát triển MD trong tương lai. Hơn nữa, thành phố Phụng Nguyên cũng có nhiều nhà máy điện tử, những công nhân bị thất nghiệp nhiều như nấm, tuyển nhân viên thạo việc vô cùng dễ dàng. Hơn nữa sản phẩm công nghệ cao rơi vào Phụng Nguyên, nói ra ngoài thì chính phủ Phụng Nguyên cũng có chút tự hào. Ít nhất thì cũng mạnh hơn là mấy ngành nghề ô nhiễm nặng nề chứ?
Nếu nói về phiền toái, vậy thì căn cứ vào pháp luật Hoa Hạ, trong nội địa Hoa Hạ không được phép sản xuất và tiêu thụ những loại sản phẩm trò chơi điện tử. Nhưng vấn đề này không làm khó được Phương Minh Viễn, thời gian đầu toàn bộ sản phẩm sẽ được xuất khẩu, không tiêu thụ trong nước, tin rằng hứa hẹn này cũng đủ để chính phủ sẽ cho qua, máy học tập tiểu bá vương ngày trước, sau đó còn có cõi thần tiên, không phải cuối cùng vẫn bình yên vô sự sao. Còn về việc sản xuất MD cuối cùng sẽ ra dùng phương thức thủy hóa (một kiểu buôn bán không được sự cho phép của đơn vị sản xuất nhưng không phải là nhập lậu) quay trở về Hoa Hạ hay không, thì không phải là việc mà hắn phải quan tâm.
Việc này nhiều lúc chẳng qua cũng chỉ mỏng như tờ giấy, mọi người trong lòng đều rõ, không ai xé nó ra là được. Nếu không, kiếp trước trong tòa nhà Quan Thôn ở thủ đô, những thứ như PS2, X360, PS3, PSP, WII đều là từ đâu tới ? Trong đó thủy hóa chiếm bao nhiêu? Trong lòng ai không rõ?
Nếu đã quyết định đặt ở Phụng Nguyên, vậy thì ở khu vực nào thì phải suy xét cẩn thận. Lựa chọn đầu tiên đương nhiên là khu Ly Sơn rồi!
Hiện giờ nguyên bí thư quận ủy Vương Chí đã được thăng chức, nguyên chủ tịch quận là Triệu Tự An được thăng chức lên làm bí thư quận ủy. Triệu Tự An kia nhận được điện thoại của Phương Minh Viễn, đương nhiên là liên thanh mà nhận lời. Nhà họ Phương đầu tư ở Ly Sơn không nhiều, cũng chỉ có siêu thị Carrefour, khách sạn và thêm công ty du lịch, trước mắt, dân Phụng Nguyên đi du lịch ở Hong Kong còn ít. Tuy nói mấy doanh nghiệp này vẫn trong kỳ hạn ưu đãi miễn một bộ phận thuế, nhưng khoản thuế hai công ty này giao nộp đã là trụ cột của vùng Ly Sơn này rồi. Quan trọng hơn nữa là, phương thức xử lý của nhà họ Phương trong việc giải phóng mặt bằng, được thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phụng Nguyên đánh giá cao, Triệu Tự An sở dĩ có thể thăng chức thành bí thư quận là cũng có công lớn của nhà họ Phương. Vì thế khi ông ta nghe nói Phương Minh Viễn định sẽ đầu tư vào Ly Sơn, trong bụng vô cùng mừng rỡ. Thậm chí đích thân ra mặt, kêu cục công thương, giúp Phương Minh Viễn tìm địa điểm thích hợp để đặt nhà máy.
Hội quán Trường An nằm ở phía tây bắc ngoại thành thành phố Phụng Nguyên, cách di chỉ thành Trường An của nhà Hán vài km, đi xuống theo quốc lộ không xa, xuyên qua một đoạn rừng vài trăm thước có con đường mòn nhỏ cho hai xe đi là có thể nhìn thấy một chỗ tường cao vây kín, đó là một trang viên rộng lớn. Nếu đứng trên cao nhìn xuống, có thể phát hiện ra trong trang viên còn có vài núi nhỏ cây xanh phủ kín, một con sông nhỏ chạy dọc trang viên từ tây sang đông, và hình thành sáu cái hồ nước to nhỏ khác nhau, mười mấy hình kiến trúc khác lạ dải khắp trong vườn. Đây chính là hội quán Trường An cho tầng lớp thượng lưu danh tiếng lẫy lừng trong tỉnh Tần Tây.
Hội quán Trường An, nói là hội quán, thực chất là có tích chất giống câu lạc bộ tư nhân ở phương Tây, ra vào nơi này, đại đa số là những nhân vật tai to mặt lớn của Phụng Nguyên thậm chí trong tỉnh Tần Tây. Nơi này thực hành chế độ hội viên nghiêm khắc, không mở cửa với bên ngoài, những người không phải hội viên muốn vào hội quán, thì phải có hội viên chính thức của hội quán đưa vào. Hơn nữa, ở một số tình huống, còn có thể bị từ chối.
Nơi này hoàn toàn bị tường cao và lưới sắt vây quanh, tuy nói rằng chưa được lắp các thiết bị theo dõi khắp nơi như kiếp sau, nhưng cũng không nghi ngờ được tính an toàn của nó. Là một quốc gia cấm súng và trật tự trị an tốt, trong Hoa Hạ, phòng vệ như thế này đủ để ngăn lại tuyệt đại đa số người ở ngoài hội quán. Mà nhân viên tuần tra 24/24 giờ, còn có mười mấy con chó được nuôi dưỡng trong hội quán, tạo thành vòng bảo vệ thứ hai đối với sự quấy rầy của những vị khách không mời mà đến. Nơi này còn có hay không vòng bảo vệ thứ ba, thứ tư, thì không thể cho người ngoài biết được. Dù sao từ khi nó được xây dựng đến nay, vẫn chưa từng nghe thấy, có vụ án nghiêm trọng nào xảy ra ở đây. Đối với tuyệt đại đa số người Phụng Nguyên mà nói, đó tuyệt đối là một câu đố không có lời giải!
Phương Minh Viễn ở kiếp trước, đương nhiên không thể có liên hệ gì với những nơi như thế này, đến nghe còn không được nghe qua, càng không thể tưởng tượng được ở vùng ngoại ô thành phố Phụng Nguyên, lại còn có một nơi như thế này tồn tại.