Sự kiện Sudan đỏ giờ trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, bởi vì mọi người trong nước đều chú ý tới, chính quyền liên ngành cũng không thể đứng yên, từ lúc phía chính phủ phát biểu đưa ý kiến, biểu hiện rằng chính phủ sẽ bằng mọi cách nhanh chóng công khai “ Quy định về chất phụ gia trong thực phẩm dược phẩm”, xác định cấm sản xuất thực phẩm có chứa Sudan đỏ, bảo đảm sức khỏe của người dân trong nước.
Đồng thời đối với những xưởng trong nước đã bị kiểm tra sử dụng chất phụ gia Sudan cũng bị phạt tiền từ một nghìn cho tới một trăm nghìn tệ, yêu cầu bọn họ thu hồi tất cả sản phẩm có chứa Sudan về, và các cơ quan liên quan giám sát, tiến hành tiêu hủy, cam đoan rằng sau này sẽ không có thực phẩm độc hại ngầm lưu hành trong thị trường nữa. Các cơ quan liên ngành đều tỏ ra bình tĩnh, dĩ nhiên rất nhiều người tỏ ra vui mừng, nhưng cũng có không ít người thầm lắc đầu, các công xưởng và cơ sở sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng so với mức phạt, không nghi ngờ gì, có vẻ rất nhẹ! Tuy rằng chính quyền liên ngành giơ cao đánh khẽ, nhưng lòng dân tỏ ra vô cùng phẫn nộ. Mười lăm loại thương phẩm này được tiêu thụ trên thị trường trong nước, ngoại trừ ở địa phương vùng nông thôn không hay biết tin tức gì, còn lại ở thành phố sản phẩm này hoàn toàn bị người tiêu dùng phỉ nhổ, số lượng sản xuất lớn bị thu về, kho hàng trong nhà máy chồng chất lên như núi!
Trong lúc này, trái lại không phải tất cả công xưởng đều ngoan ngoãn chấp nhận sự thật này.
Ví dụ Trần Lý đại diện của Heinz ở Hoa Hạ, đối mặt với sự chất vấn như thủy triều của giới truyền thông, y cùng lúc thừa nhận “Sudan” quả thật là nguyên liệu công nghiệp, tuyệt đối không nên dùng làm nguyên liệu thực phẩm, nhưng đồng thời lại xảo biện nói: “Trước mắt còn chưa có căn cứ chính xác để chứng minh, Sudan có đúng là có hại hay không, chưa có thừa nhận nào cho tới tận bây giờ, chỉ mới phát hiện tế bào ung thư trên động vật thôi, trên người vẫn chưa đồng loạt phát sinh gì cả! Chỉ là hoài nghi mà thôi!”. Có điều loại “ngôn luận” này của y một khi bị truyền thông đưa tin, rồi ùn ùn kéo đến bác bỏ, nói Sudan đối với sức khỏe mọi người có thừa tác hại, hắn nói xạo như vậy lại càng làm lửa giận bùng lên như núi lửa cùng phát ra. Ba ngày qua, cửa trước của Trần Lý và nhà của y bị những người biết chuyện tạt sơn. Trần Lý phẫn nộ tới báo án, cảnh sát tiếp án sau khi biết được danh tính y thì tỏ ra lãnh đạm tới cực điểm. Trần Lý bất mãn lại tìm tới lãnh đạo địa phương, lúc này vốn y còn qua lại vài lần với cục trưởng, lại càng không có sắc mặt tốt. Trần Lý lúc này mới nghĩ tới, lúc trước ăn mừng năm mới y cũng biếu không ít thương phẩm cho các lãnh đạo,trong đó còn có cả tương cay nữa.
Trần Lý và những doanh nghiệp kia sau này phải làm sao đây, Phương Minh Viễn rõ ràng cần phải suy xét vấn đề này.
Mặc dù nhà máy suy sụp sẽ khiến không ít gia đình rối ren lo lắng, nhưng so sánh với việc bọn họ làm ra thật chẳng là gì. Dù sao khách hàng mua thương phẩm của bọn họ vẫn vô tội!
Hắn càng lưu ý, kiếp trước tài cán ra sao mới có thể làm cho chính phủ thờ ơ với vệ sinh thực phẩm thế!
Sudan đỏ bị xếp vào thực phẩm có chất phụ gia cấm dùng sau mười năm, không có lấy một lần kiểm tra đo lường, cũng không hề có một đơn vị nào xin đo lường, kể cả cán bộ phụ trách kiểm tra đo lường, không những hỏi nhiều lần vẫn không biết sudan đỏ, mà cho dù là đã biết nhưng không có tiêu chuẩn để tuân theo, không có pháp luật để căn cứ. Mà chẳng qua trong lĩnh vực vệ sinh thực phẩm còn quá nhiều vấn đề, nào thì dầu trong cống ngầm, nào thì gạo độc, thuốc trừ sâu DDVP trong chân giò hun khói, công nghiệp cồn tạo rượu giả, tính nguy hại không phải là rõ ràng quá sao. Làm sao để xin ý kiến phê bình của chính phủ liên ngành, xem xét kĩ một vấn đề, nhất thiết phải ra tay lấy lại trật tự, cam đoan thực phẩm trên bàn cơm của nhân dân đều có thể yên tâm, đó mới là mấu chốt vấn đề.
Chẳng qua... ...Phương Minh Viễn thở dài một hơi, nhiệm vụ này muốn thành công, tư tưởng pháp chế thì lãnh đạm, đạo đức xem như không có, thanh tra ngành thì không làm việc, địa phương bảo vệ chủ nghĩa cá nhân, phạm tội thì xử phạt quá nhẹ gây ra một kết quả như thế này thật sự là trách nhiệm quá nặng nề! Tuy nhiên, tập đoàn Carrefour lúc này ở Hoa Hạ lại một lần nữa rất được trọng vọng, những công ty siêu thị trên thị trường cũng đang được hưởng lợi. Chỉ có vài ngày ngắn ngủi, mỗi ngày chia đều lượng khách cũng ước chừng tăng lên hai mươi phần trăm (20%) tới ba mươi phần trăm (30%)!
-Minh Viễn, tới rồi!
Lâm Dung cắt ngang suy nghĩ của Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn lúc này mới để ý thấy không biết từ lúc nào, xe đã quẹo vào một tòa đại viện, thoạt nhìn tòa nhà có vẻ đã lâu rồi. Trần Trung mở ô, quay lại cửa xe, lúc này bên cửa cũng đã có vài người đứng, trong đó có hai người ăn mặc trẻ trung, vội vàng mở ô xuống dưới nghênh tiếp Phương Minh Viễn.
Mấy người Phương Minh Viễn đi lên bậc thang, trong đám người đó thật ra cũng có người quen, Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch đều ở trong đó.
-Cậu Phương, xin giới thiệu một chút, đây là Vụ trưởng Vụ ủy ban Kế Hoạch Quốc gia kỹ thuật cao La Thành!
Lư Minh Nguyệt chỉ vào một người trung niên ở bên cạnh, mày rậm mặt vuông chữ điền.
-Thành trong thành ý, không phải trong thành công đâu.
La Thành cười nói:
- Đã sớm nghe tên tuổi cậu Phương, hôm nay mới có may mắn được gặp, vô cùng vinh hạnh!
-Vụ trưởng La!
Phương Minh Viễn gật gật đầu, xem ra vị này là đại biểu phía chính phủ.
-Cậu Phương, đây là Chủ tịch tập đoàn Hoa Thắng Hề Quốc Bình, đây là Chủ tịch tập đoàn Thịnh Uy Mã Quốc Lập, còn đây là Chủ tịch tập đoàn Nam Thông Vũ Quốc Cường!
Mai Đông Trạch lại giới thiệu cho Phương Minh Viễn ba người trung niên còn lại. Tất nhiên, ba người này tên tuổi đều có ấn tượng khá sâu sắc từ lâu.
Tập đoàn Hoa Thắng, tập đoàn Thịnh Uy, tập đoàn Nam Thông, ba tập đoàn lớn này vừa mới thành lập năm nay, do Bộ công nghiệp điện tử quốc gia vốn có nhiều doanh nghiệp và cơ quan nghiên cứu điện tử xác lập thành, hình thành ở ba vùng bắc, đông, nam thành thế chân vạc. Mà lúc này gặp ba tập đoàn lớn, mục tiêu của Phương Minh Viễn chính là nắm trong tay thế hệ chế tạo di động số một Nokia.
Tuy rằng ba tập đoàn lớn này vừa mới thành lập năm nay, nhưng Phương Minh Viễn chẳng cảm thấy xa lạ chút nào. Trước đây đã đạt được danh hiệu ba tập đoàn quốc hữu sản xuất di động hàng đầu trong nước, nhưng bọn họ sản xuất di động, chẳng những chất lượng thấp giá cả cao hơn mà so với những hang ddienj thoại nhập khẩu từ nước ngoài không hề có chút ưu thế nào thể hiện nó là một sản phẩm quốc nội. Thậm chí Phương Minh Viễn còn nghe nói, ba tập đoàn này còn mua linh kiện di động giá thấp của các công ty di động nước ngoài, đem về trong nước lắp ráp lại, cho rằng chính mình sản suất hàng cho người tiêu dùng trong nước.
Kết quả là tuy ba công ty tập đoàn này mới thành lập, bọn họ cũng sản xuất điện thoại di động, nhưng trên thị trường điện thoại di động Hoa Hạ, máy nhập khẩu vẫn chiếm được đa số thị hiếu, sản phẩm di động trong nước chỉ chiếm một phần bé nhỏ không đáng kể. Mà nhân dân Hoa Hạ sau khi trải qua lúc ban đầu thất vọng, cũng chỉ có thể lựa chọn hàng nhập khẩu mặc dù chúng khá đắt, khiến nhân dân phải nghiến răng chịu đựng, nhưng bất kể hình thức hay công năng đều vượt xa sản phẩm di động trong nước, hơn nữa cũng không cần lo lắng chuyện dăm ba ngày lại chạy mang đi sửa này sửa nọ.
Cục diện này duy trì mãi cho đến khi nhiều doanh nghiệp tư nhân được phép tiến vào thị trường di động mới có những sự thay đổi. Tuy nói ban đầu thị trường điện thoại di động vẫn đang bị nắm giữ bởi sản phẩm di động nhập khẩu, nhưng ít nhất giai đoạn giữa và sau đó sản phẩm di động trong nước đã có được chỗ đứng. Mà ba tập đoàn này, ở thời điểm đó, cũng chỉ còn xác không hồn! Cuối cùng bị thị trường đào thải!
Mặc dù hắn không thể nhớ ra danh tính Chủ tịch ba tập đoàn lúc ấy, nhưng hắn nghĩ đến tám phần vẫn là những người đứng trước hắn lúc này! Ha ha, có thể ngồi vào vị trí Chủ tịch của ba đại tập đoàn này, khẳng định ba người này năng lực rất mạnh, thật đáng tiếc, ba người đều không có được con đường đi đúng đắn! Nếu không, ba công ty tập đoàn kiếp trước cuối cùng cũng sẽ không ra nông nỗi đó.
Trong lòng mặc dù có chút khinh thường, nhưng Phương Minh Viễn bên ngoài mặt không biểu lộ chút nào, tỏ ra lịch sự tiếp đón ba người họ. Liếc nhìn Vũ Quốc Cường so với một vài người, hẳn người này phải trẻ tuổi hơn, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi.
-Tôi họ Tông tên Chính, có thể gọi tôi là Tông Nha Nội (con ông cháu cha)! Cậu Phương đại giá quang lâm tới đây, đến cây cỏ cũng rạng rỡ.
Tông Chính mỉm cười nói, vừa khách khí lại mang vài phần nhìn xuống ngạo nghễ.
Phương Minh Viễn con ngươi hơi co lại, người này hắn biết, đại danh quan chức đời thứ ba của y trong kinh thành rất lừng lẫy,. Ha ha không ai biết.
Hoa Hạ và Âu Mĩ vốn bất đồng, cán bộ của Âu Mĩ, mặc kệ là tài sản cá nhân hay của thành viên gia đình, đều được truyền thông nắm rõ, cho nên Tổng thống Mỹ đang làm gì, nói gì, bị gièm pha điều gì đối với người Mĩ, thậm chí với toàn bộ thế giới mà nói, cũng không có gì bí mật cả. Nhưng cán bộ Hoa Hạ, chẳng những tài sản cá nhân đối với dân chúng là điều bí mật mà các thành viên gia đình thậm chí cũng đều là bí mật! Trừ phi là người trong cuộc, hoặc địa vị xã hội của họ không quá chệnh lẹch nhau thì may ra mới có thể biết được điều cơ mật này!
-Tông Nha Nội, xin chào!
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
Ánh mắt Tông Chính đảo mấy vòng trên người, cười như không cười nói:
- Cậu Phương thật có khí chất đó, có cả người đẹp đi theo thế này, thật sự là hâm mộ không ngừng đấy!
Phương Minh Viễn trong lòng lập tức cảnh giác mạnh mẽ, tuy nhiên hắn chỉ thản nhiên trả lời
- Là con ông cháu cha còn sợ bên người thiếu mỹ nữ sao?
-Các vị, đây không phải nơi có thể nói chuyện, chúng ta vào trong đi nào!
La Thành chủ động tiếp đón mọi người.