Sau khi Mai Nguyên Vũ, anh em Lô Thị và Sài Tĩnh Dục cùng hùn vốn thành lập công ty, mặc dù nói kinh doanh nhà ăn nghe thì có vẻ không lọt tai lắm, nhưng nếu nghĩ đến số lợi nhuận kếch xù thu được thì đủ để người ta bỏ ngoài tay hết mất lời xì xầm bàn tán. Các vị quan chức ở thủ đô thì nhiều, nhưng không phải vị con em nào cũng muốn theo nghiệp chính trị, cũng có rất nhiều người muốn đầu tư vào kinh doanh.
Nhưng trong số những người này không phải ai cũng có tài kinh doanh, nếu bảo bọn họ mở đại một công ty nào đó, đầu tư mua đi bán lại trục lợi thì có lẽ không vấn đề gì, nhưng nếu để bọn họ thực sự điều khiển một công ty để nó phát triển hùng mạnh thì quả là một chuyện khó.
Sau khi bọn Mai Nguyên Vũ thành công, thì tiếng thơm bay khắp thủ đô, người lớn cũng thường hay mang bọn họ ra để làm gương cho con cháu mình, trong đó có không ít dòng họ là chốn thâm giao với 3 nhà cũng tỏ ý muốnhợp tác nếu có cơ hôi.
Có điều Mai Nguyên Vũ cũng biết Phương Minh Viễn như thế là đã chiếu cố bọn họ lắm rồi, một công ty quảng cáo, một công ty máy tính, lại thêm công ty đứng tên 4 người bọn họ, hắn đã cho 3 nhà đến 3 con đường phát triển sáng lạng rồi, mỗi năm 3 nhà cũng phải thu được đến hơn trăm triệu tệ lợi nhuận, mà kinh tế Hoa Hạ đang phát triển không ngừng nên tiềm lực phát triển của công ty cũng không ngừng tăng lên. Sau này công ty còn phát triển đến đâu thì 3 nhà cũng chẳng đoán được. Nhưng rõ rànghiện tại công ty không ngừng mở rộng, sản nghiệp của 3 nhà không ngừng tăng lên là điều không thể chối cãi.
Cho nên dù có không ít người đề xuất hợp tác kinh doanh một lĩnh vực mới nhưng bọn Mai Nguyên Vũ cũng chỉ ậm ừ chứ không dám nói với Phương Minh Viễn.
Đây cũng là vì bọn họ đã biết được phương hướng phát triển đầu tư của nhà họ Phương, mà lần này chính phủ hủy bỏ lệnh cấm sắt thép thì ba nhà Mai, Lô, Sài cũng rục rịch định nhảy vào lĩnh vực này, cho nên gã mới dám đến hỏi Phương Minh Viễn.
Nhưng thật không ngờ là Phương Minh Viễn lại vui vẻ chỉ cho bọn họ hai con đường kinh doanh khác, mặc dù hình thức có chút chặt chẽ, mà hiện tại Mai Nguyên Vũ cũng chưa hình dung ra được kinh doanh inte sẽ như thế nào, nhưng gã tin rằng đây chắc hẳn sẽ là con đường sáng lạn chứ Phương Minh Viễn chẳng nói suông bao giờ.
Vì thế mà buổi tối gã chủ động mời Phương Minh Viễn dùng bữa.
Thế là đoàn người lên 2 chiếc xe tiến thẳng đến tửu nguyệtcủa họ Phương.
- Minh Viễn à, anh hay thật đấy, tôi chưa thấy ai chăm chút việc kinh doanh của mình như anh, có lẽ ở thủ đô này khó tìm được ai như thế.
Mai Nguyên Vũ vừa cười vừa nói. Từ khi gã biết Phương Minh Viễn, chỉ cần đến được tửu nguyệt nhà họ Phương dùng bữa thì chẳng bao giờ Phương Minh Viễn chọn địa điểm khác.
-Anh Mai à, anh không biết đó thôi, Minh Viễn luôn nói rằng ăn cơm ở nhà mình mới yên tâm không lo bị ăn phải gạo độc dầu độc.
Triệu Nhã cười nói.
- Gạo độc có phải là gạo cũ không? Mà dầu độc là cái gì? Phải rồi,nghe nói siêu thị Carrefour từng mua phải gạo độc, nên Phương Minh Viễn phải đến tận vùng Đông Bắc, bây giờ việc đó giải quyết đến đâu rồi?
Sài Tĩnh Dục tò mò hỏi.
-Gạo độc có rất nhiều loại, trong đó có cả gạo cũ. Đã tìm được nơi bán gạo độc rồi, công ty bán cũng đã bị niêm phong, có điều không bắt được hai kẻ chủ mưu, tuy nhiên bọn họ đang bị truy nã khắp nơi, còn về dầu độc…
Phương Minh Viễn nghĩ một hồi rồi nói :
- Thường là chỉ hỗn hợp thịt lợn chất lượng kém, nội tạng lợn và bì lợn tinh luyện lại tạo thành, còn dùng những dầu đã được đun nấu nhiều lần và một số chất phụ gia khác để tạo thành dầu. Bản thân loại dầu này không đủ tiêu chuẩn,hơn nữa công đoạn chế tạo có trộn lẫn rất nhiều chất có hại cho cơ thể, cho nên nếu dùng với số lượng lớn có thể dẫn đến đau bụng, ngộ độc thực phẩm thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
-Dùng tạp chất như thế để tạo thành dầu ăn?Toàn một lũ vô lương tâm!
Sài Tĩnh Dục đỏ mặt tức giận.
- Còn có loại người như thế sao?
Mai Nguyên Vũ ngạc nhiên nói.
- Chẳng lẽ chính phủ không quản lý à?
- Quản, muốn quản nhưng quản sao được.
Phương Minh Viễn xua tay nói, đừng nói năm 94, Phương Minh Viễn tin là đến năm 2014 ủy ban an toàn thực phẩm quốc gia cũng chẳng có cách nào ngăn được loại dầu đó tràn lan trên thị trường. Đôi khi Phương Minh Viễn nghĩ nếu như để các ban ngành chính phủ như bộ kế hoạch hóa gia đình, bộ trật tự trị an,còn cả tổng cục điện lực và bộ vệ sinh an toàn thực phẩm kết hợp bàn bạc để đưa ra kế sách tốt nhất, tiến hành tuyên truyền rộng rãi trên các phương tiện đại chúng thì có lẽ mức độ nhận thức của người dân Hoa Hạ sẽ tăng lên nhiều.
-Quản không được là sao?
Sài Tĩnh Dục bực dọc nói
- Đây làvấn đề liên quan đến sức khỏe của mọi người mà.
Phương Minh Viễn nhún vai nói :
- Sài Tĩnh Dục à, cậu nói đúng mà cũng không đúng, dầu bẩn ngầm tồn tại chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe của người dân nghèo thôi, chứ mấy người có tiền thì sao có thể ăn loại dầu đó được. Chẳng tổn hại gì đến bọn họ nên dĩ nhiên họ cũng chẳng thấy phiền phức gì, còn dân nghèo có uất ức cũng chẳng thể làm gì được bọn họ, chỉ biết đề cao cảnh giác, tránh được chút nào hay chút đó thôi.
Đúng là Phương Minh Viễn hiểu rất rõ điều này, ở kiếp trước các chuyên gia đã giảng giải rất rõ trên truyền hình cách thức phân biệt hàng thật hàng giả, làm sao để phát hiện sản phẩm độc hại, chứ chẳng bao giờ thấy vị lãnh đạo công thương hay y tế đứng ra chịu trách nhiệm về việc này cả. Nói như vụ sữa chất lượng quá kém, nếu như không phải vì muốn xoa dịu sự căm tức của nhân dân thì chính phủ cũng chẳng bao giờ sờ đến trách nhiệm của các vị ấy cả.
Ở các quốc gia Âu Mĩ nếu như để xảy ra những vụ việc như thế,có khi chính quan chức của nội các sẽ đứng ra xử lý ấy chứ!
Khi mọi người đến tửu lầu nhà họ Phương thì đã 7h tối, xe của khách tới tửu lầu đã đỗ chật kín bãi để xe, không khó để nhận ra ở sảnh trước nhà hàng còn có rất nhiều người đang chờ để dùng bữa, may mà trước khi tới đây bọn họ đều đã gọi điện đặt chỗ trước nên không sợ rằng sẽ không có chỗ ngồi.
- Khi nào đến tửu nguyệt lầu nhà anh cũng đều thấy náo nhiệt cả.
Sài Tĩnh Dục phấn khích nói.
Phương Minh Viễn cười cười, Tuy là nơi này Phương Minh Viễn không để tâm lắm, bình thường cũng ít khi lui tới, nhưng ngay khi mới xây dựng hắn đã phân công chế độ quản lý rất chặt chẽ, tối thiểu cứ 2-3 tháng lại phải có một món mới, đồng thời phải luôn đảm bảo được chất lượng thức ăn, luôn đặt khách hàng lên đầu, cho nên khách lúc nào cũng ra vào nườm nượp.
Như ở tửu lầu của họ Phương có đặc biệt thiết kế một phòng chờ, nơi đây có sô pha và cả quầy bán đồ ăn vặt, thậm chí có chuẩn bị sẵn sách báo tạp chí, bài để khách ngồi chờ không sốt ruột. Các chuyên gia trong lĩnh vực kinh doanh nhà hàng thời trước cũng đều làm vậy, cho nên danh tiếng tửu lầu họ Phương nổi tiếng khắp gần xa.
Như ngày hôm nay vì thực khách đến quá đông, các chỗ ngồi ở trong phòng chờ cũng đã chật kín, cho nên họ đành xếp hàng ở đại sảnh, phương thức của nhà hàng là dựa vào tuần tự khách tới mà phát số, lấy số xong thực khách có thể đi nơi khác khoảng 10 phút rồi quay lại dùng bữa, ngoài ra ở đại sảnh cũng bố trí mười cỗ bàn nhỏ cung cấp miễn phí nước và sup, còn có quạt điện để mọi người ngồi chờ được thoải mái nhất. Phục vụ chu đáo như thế nên mọi người đều vui vẻ xếp hàng chờ, không ai bực mình cả.
- Sao, có hứng góp cổ phần không? Nhưng nói trước là phải dùng tiền mặt để mua cổ phần, cũng không được nuốt lời. Mà số cổ phần cũng chỉ có hạn, sau này còn khống chế sự luân chuyển cổ phần giữa các cổ đông, nếu như các anh đều không để ý đến những vấn đề này thì vài hôm nữa có thể tìm cô Dung để bàn bạc.
Phương Minh Viễn tùy hứng nói.
- Thật à?
Sài Tĩnh Dục khó tin hỏi lại.
Ai mà chẳng biết bây giờ tửu nguyệt lầu của nhà họ Phương nổi tiếng náo nhiệt nhất thủ đô, khắp thành phố đã có đến 11 địa điểm phân phối đều các nơi. Nhưng cho dù là như thế thì hễ cứ đến giờ dùng bữa là lại chật kín khiến các nhà kinh doanh khác đều phải trầm trồ ngưỡng mộ. Mặc dù tửu nguyệt lầu của nhà họ Phương có nổi tiếng trên khắp cả nước hay không thì Sài Tĩnh Dục không rõ, nhưng cứ nhìn vào nơi đây thì thấy chẳng thua kém bất kì nơi nào, chỗ này rõ ràng là con gà đẻ trứng vàng mà.
- Có gì mà thật với giả, tôi lừa các anh làm gì?
Phương Minh Viễn cười nói :
- Nhưng mà giá cổ phần cũng không rẻ đâu, các anh cũng đừng mong vì là người nhà mà được ưu tiên.
Sài Tĩnh Dục gật đầu lia lịa, cô ta cũng chẳng cần ưu đãi người nhà gì cả, chỉ cần mua được cổ phần là tốt lắm rồi.
Mai Nguyên Vũ cũng cảm thấy rất mừng, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc, tửu nguyệt nhà họ Phương đang kinh doanh thuận lợi thế này, sao lại đồng ý bán cổ phần cho người khác? Lẽ nào nhà họ Phương có áp lực trong việc huy động vốn? Nhưng rõ ràng quan hệ của họ Phương với bên ngân hàng vẫn rất tốt, lại nắm giữ rất nhiều tài sải trong tay, chẳng có lý do gì mà không vay được tiền cả.