Kế hoạch ban đầu của Phương Minh Viễn vốn cũng là dành thời gianh cả ngày hôm nay cho hai cô gái, cho nên cũng gật đầu đồng ý. Rất nhanh xe đã đi tới cổng trường đại học Thân Hoa.
- Ai nha, anh Võ, trường không cho phép xe ngoài trường tiến vào đâu!
Triệu Nhã đột nhiên kinh hô.
- Anh phải để xe ở bãi đỗ xe bên kia!
- Không sao!
Trần Trung quay đầu lại cười, nói:
- Xe người khác không được, chứ xe chúng ta họ chắc chắn không dám ngăn.
Trong khi nói chuyện, xe cũng đã tới gần cổng trường, hai nhân viên bảo vệ đang đứng ở hai bên cổng trường cũng chỉ liếc biển số xe và kính chắn gió, sau đó vội vàng mở lan can chắn đường trước cổng. Xe của Phương Minh Viễn tuy không thu hút, biển số xe cũng không có gì đặc biệt, không hề giống các người giàu khác, luôn muốn biển số xe đẹp có ý nghĩa đặc thù, song trên cửa kính chắn gió của nó, lại dán đầy chi chít giấy thông hành. Trong số đó, quan trọng nhất, mà cũng bắt mắt nhất, là giấy thông hành của Thành ủy!
Đại học Thân Hoa mặc dù là trường học nổi danh Kim quốc, hiệu trưởng ở đây cũng có cấp bậc Thứ trưởng, nhưng nếu so sánh với tòa Thành ủy thành phố Thượng Hải, vẫn không thể nào so được. Phương Minh Viễn ngồi chiếc xe mà ngay cả tòa Thành ủy thành phố cũng có thể vào, nên bảo vệ đại học Thân Hoa đương nhiên không dám cản lại. Ai biết được vị cán bộ cấp cao Thành ủy nào đang ngồi xe này, chọc giận người ta, người ta có đánh bọn họ, hiệu trưởng cũng không dám vì bọn họ mà trở mặt với Thành ủy.
Vì vậy xe Phương Minh Viễn thuận lợi đi vào tới tận dưới ký túc xá dành cho giáo sư của Triệu Nhã và Phùng Thiện.
Vừa xuống xe, bỗng nghe thấy có người kêu lên:
- Triệu Nhã, Phùng Thiện!
Hai cô gái quay đầu lại, nhìn thấy hai nam sinh viên đi từ ký túc xá dành cho sinh viên ra. Phương Minh Viễn có chút ngơ ngác, không ngờ hai người này chính là hai nam sinh viên gặp ở buổi chào mừng học sinh mới
Hình như hai người này cũng cùng khoa với Triệu Nhã.
Hai người đi đến chính là Lưu Tân và Tiền Minh! Hai người lúc này mới chú ý tới Phương Minh Viễn đang đứng bên cạnh Triệu Nhã và Phùng Thiện, bước chân vốn đang nhanh bỗng bước chậm lại.
Triệu Nhã và Phùng Thiện không hẹn mà cùng nhíu mày, Triệu Nhã hỏi:
- Hai người có chuyện gì không?
Hai cô nhập học chưa được vài ngày, việc các cô ở ký túc xá dành cho giáo sư đã bị toàn bộ sinh viên biết, hơn nữa rất nhanh, việc Tuân Ngân Hải vì đá phải tấm sắt mà bị cách chức, cũng đã được lan truyền rộng rãi. Không ít người đã bóng gió hỏi thăm thế lực nhà các cô, nhưng đều bị các cô trả lời qua loa.
Tất nhiên, cũng có không ít người vì sắc đẹp và thế lực nhà các cô mà tới. Các nam sinh viên này đều cảm giác được, chỉ sợ Triệu Nhã và Phùng Thiện không phải con cái gia đình bình thường, có thể khiến đại học Thân Hoa phải xử lý nhân viên của mình, hậu thuẫn này phải lớn tới cỡ nào chứ! Nếu như có thể làm hai cô gái này vui mừng, đây chính là một mũi tên trúng hai con chim, chẳng những giải quyết được hôn nhân đại sự, mà ngay cả đối với việc phát triển sự nghiệp của mình sau này, cũng có tác dụng cực kỳ lớn!
Mặc dù, hầu hết đàn ông không ai thích ăn “cơm mềm” (Ý nói kiểu như bị người khác bao nuôi vì tiền hay gì đó), nhưng cái này còn phải xem là dạng “cơm mềm” gì. Nếu đối tượng có cả sắc đẹp thì càng tốt, nhưng quan trọng nhất vẫn là gia thế, chỉ cần cưới được, là đã bớt được mấy chục năm vất vả phấn đấu, một cái xuất phát tuyệt vời như vậy, chỉ sợ số người có thể từ chối bát “cơm mềm” này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay! Đương nhiên, rất nhiều đàn ông sẽ không chịu thừa nhận chuyện này, bọn họ chỉ nói đó là ma lực của tình yêu, khiến bọn họ không thể kiềm chế được. Mà Triệu Nhã và Phùng Thiện, trong mắt rất nhiều sinh viên đại học Thân Hoa, không thể nghi ngờ là một bát “cơm mềm” thật lớn!
Lưu Tân và Tiền Minh, chính là hai người trong số những người này, ỷ vào chuyện bọn họ học cùng khoa với Triệu Nhã, lại quen biết sớm nhất, nên thường xuyên kiếm cớ tiếp cận hai người. Triệu Nhã và Phùng Thiện tuy cảm thấy phiền không chịu được, song cũng chỉ có thể lãnh đạm với bọn họ.
Lưu Tân nhìn thoáng qua Phương Minh Viễn, y sao có thể không nhớ người con trai trẻ tuổi đã từng cảnh cáo y này, song trên mặt vẫn cố cười, nói:
- Tiểu Nhã, ở đây anh có mấy tấm vé vào cửa buổi biểu diễn của Thôi Kiện ngày kia, anh nghĩ muốn mời các em cũng đi xem, không biết các em tối ngày kia có rảnh không.
- Lưu Tân, mong anh gọi tôi bằng tên!
Sắc mặt Triệu Nhã trầm xuống, nói. Lưu Tân này, sao giống như thuốc cao bôi trên da chó vậy, đã dính vào là không tài nào thoát ra nổi. Trước mặt Phương Minh Viễn, không ngờ y lại dám gọi “Tiểu Nhã”, Triệu Nhã không nổi giận ngay tại chỗ, đã là khắc chế chính mình lắm rồi.
Sắc mặt Lưu Tân có chút xấu hổ đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho đúng.
Thôi Kiện lúc này đã nổi tiếng khắp Hoa Hạ, nhất là album thứ ba của anh “Cờ đỏ dưới mặt trời”, thậm chí còn nổi tiếng sang tận nước ngoài! Ở Nhật Bản, nhân dịp album mới của Thôi Kiện phát hành, anh đã có mấy buổi biểu diễn ở các thành phố, hơn nữa thu được ủng hộ lớn của người dân và truyền thông Nhật Bản. Cũng trong năm này, Thôi Kiện còn được mời tới hát ở buổi lễ âm nhạc Seattle tại Mỹ.
Từ đó về sau, show biểu diễn của Thôi Kiện càng lúc đắt khách và liên tục, chẳng những lại một lần nữa được mời biểu diễn ở một lớp võ ở Tokyo, Nhật Bản, còn đi biểu diễn ở San Francisco và New York tại Mỹ, thậm chí còn cùng biểu diễn với ban nhạc rock nổi tiếng Hoa Hạ - Đường Triều và ban nhạc Rắn Hổ Mang nổi tiếng ở Đức – Thụy Sĩ. Những hoạt động biểu diễn của anh đã được giới truyền thông của nhiều quốc gia trên thế giới hoan nghênh.
Lần này, Thôi Kiện biểu diễn ở thành phố Thượng Hải, càng làm người trong nước như phát cuồng. Chỉ sau ba ngày bán vé buổi biểu diễn, đã bị các fan âm nhạc mua sạch. Hơn nữa không chỉ là người ở Thượng Hải, mà ngay cả ở các nơi khác cũng có rất nhiều người đến Thượng Hải.
Lưu Tân để có được bốn tấm vé này, cũng đã mất rất nhiều công sức. Mặc dù vị trí cũng không thể coi là tốt, nhưng ít ra cũng có thể nhìn thấy tận mắt Thôi Kiện còn gì? Y vốn nghĩ, mấy tấm vé này nhất định sẽ hấp dẫn Triệu Nhã và Phùng Thiện, rồi từ từ quen thuộc, đàn ông và đàn bà, chẳng phải lâu ngày thì sinh tình sao.
- Vậy còn anh? Anh tới đây làm gì?
Triệu Nhã quay đầu nhìn về phía Tiền Minh.
- Cái này… Tuần sau ở đại học Hoa Đông, có một buổi diễn thuyết của Uông Quốc Chân. Anh muốn hỏi các em có đi hay không. Nếu như em và Phùng Thiện có hứng thú, anh có thể nhờ mấy người bạn ở đại học Hoa Đông kiếm mấy chỗ ngồi.
Tiền Minh có chút khẩn trương nói. Trước đây tuy Triệu Nhã và Phùng Thiện cũng lãnh đạm với bọn họ, nhưng cũng không đến mức ác liệt như hôm nay, mở miệng không chút lưu tình. Trong lòng Tiền Minh có chút hối hận, sớm biết như vậy, đã không đi cùng Lưu Tân tới đây rồi.
Uông Quốc Chân? Phương Minh Viễn không khỏi ngẩn ra, vị này đầu những năm 90 là nhà thơ nổi tiếng nhất Hoa Hạ, thơ của ông ở kiếp trước Phương Minh Viễn cũng đã từng đọc qua không ít, có điều theo tuổi tác dần lớn lên, hắn cũng không còn đụng đến nữa. Còn sang tới kiếp này, hắn suốt ngày bận rộn đủ loại chuyện, nên cũng không quan tâm đến chuyện Uông Quốc Chân có được người trẻ tuổi hoan nghênh như kiếp trước hay không. Tuy nhiên theo như bây giờ thấy, lịch sử xem ra không có gì thay đổi.
- Chúng tôi không có hứng thú!
Phùng Thiện cao giọng nói:
- Tiểu Nhã, anh Viễn, chúng ta đi thôi!
- Đây chính là vé buổi biểu diễn của Thôi Kiện đấy, anh mất công lắm mới có được đấy!
Lưu Tân giật mình hét lớn.
- Vé buổi biểu diễn của Thôi Kiện thì sao, cậu có được ghế ba hàng đầu sao? Hay cũng chỉ là vé đứng mà thôi?
Từ trong vườn lại đi ra thêm một người, vẻ mặt không cho là đúng nói.
Sắc mặt Lưu Tân không khỏi đỏ lên, bốn tấm vé này của y, tuy rằng cũng không phải là vé đứng, nhưng cũng là mấy ghế ở hàng ghế cuối. Ba hàng ghế đầu, sao có thể dùng tiền là có được. Phải biết rằng, theo truyền thống của Hoa Hạ, vé tốt như vậy, chắc chắn sẽ bị những người có quan hệ cầm đi, không bao giờ bán ra bên ngoài! Mặc dù thỉnh thoảng cũng có, song cũng chỉ là vài tấm vé coi như cho có thôi.
Nhà Lưu Tân tuy ở thành phố Thượng Hải cũng coi như thuộc tầng lớp tư sản, nhà cũng có chút giàu, nhưng muốn y mua được vé tốt như vậy, thì không thể nào. Chỉ riêng bốn tấm vé này thôi, cũng khiến y mất hết sức mới có được.
- Có bản lĩnh ông…
Lưu Tân thẹn quá hóa giận hét lên, song mới nghiêng đầu, mới rống lên mấy chữ, lại đành nuốt trở lại.
- Dạ em chào thầy Park.
Tiền Minh vội vàng tới chào hỏi Park Gyeong Won. Hiện giờ cả khoa chỉ có một thầy giáo nước ngoài, bọn họ không muốn nhớ cũng khó.
Park Gyeong Won tùy ý gật đầu, ánh mắt lại nhìn về mấy người Phương Minh Viễn.
- Chào thầy Park!
Mặc dù biết rõ vị Park Gyeong Won trước mặt này chính là người Hàn Quốc trước đây từng tranh ký túc xá với mình, nhưng truyền thống tôn sự trọng đạo vẫn không thể để mất, Triệu Nhã và Phùng Thiện đành không tình nguyện kêu lên.
Park Gyeong Won hơi gật đầu, cười nói:
- Muốn đi xem buổi biểu diễn của Thôi Kiện sao? Ở đây tôi đang có hai tấm vé hàng ghế thứ 4, vừa lúc ngày mốt tôi bận việc, không đi được.
Triệu Nhã và Phùng Thiện không hẹn mà cùng lắc đầu.
Park Gyeong Won cũng không nói thêm nữa, lại đem ánh mắt chuyển về phía Phương Minh Viễn:
- Cậu là sinh viên khoa nào?
Phương Minh Viễn cười cười nói:
- Tôi không phải sinh viên đại học Thân Hoa.
- Không phải sinh viện đại học Thân Hoa sao!
Park Gyeong Won lặp lại một lần, nhìn chiếc xe có rèm che bên cạnh, lắc đầu, cũng không nói gì thêm, đi vào trong ký túc xá.
Phương Minh Viễn thoáng có chút suy nghĩ nhìn theo bóng dáng ông, người Hàn Quốc này, không biết vì sao lại khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
- Đi thôi, Minh Viễn!
Triệu Nhã vừa kéo Phương Minh Viễn, vừa thở phì phì nói. Mỗi lần nhìn thấy Park Gyeong Won, các cô lại nhớ tới mấy cái tin đồn, mặc dù mấy chuyện này không thể tính hết lên đầu Park Gyeong Won, nhưng mỗi lần thấy ông ta, các cô vẫn có cảm giác không vừa mắt.
Ba người Phương Minh Viễn đi vào trong ký túc xá dành cho giáo sư, để lại Lưu Tân và Tiền Minh vẫn còn ngơ ngác đứng dưới tòa nhà...