Sau buổi tiệc tối, Hoàng tử Abdullah không trở về trong thành mà ở lại biệt thự. Về phần Wubbahe, do công việc bận rộn, buổi chiều đã trở về thành Kuwait. Hai người ngồi trên sân thượng biệt thự trong đêm trăng sáng mùa hạ, ngắm nhìn biển rộng mênh mông, hưởng những cơn gió biển thổi đến thật nhẹ nhàng, sảng khoái.
- Phương, lần đánh cuộc này vẫn là cậu thắng rồi.
Hoàng tử Abdullah lắc nhẹ ly rượu, vẻ mặt hơi chống chếnh hơi men nói:
- Cho tới ngày hôm nay, nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy như một giấc mơ, trong một đêm, nước tôi rơi vào tay đội quân Iraq, tôi cứ tưởng rằng, chiếm lại được thủ phủ trong thành phố, ít nhất cũng phải mất mười tám năm đấu tranh dài lâu, phải trả một giá nặng nề về sau, ngoại trừ cậu ra thì chẳng ai có thể tưởng tượng được, vậy mà trong một khoảng ngắn thời gian hai tháng ngăn ngủn, chỉ là cuộc công kích, cũng đủ để những người tàn ác của Iraq bị đánh cho không chịu nổi, không ngờ vừa mới đánh giáp lá cà, quân lính Iraq liền tan rã. Thu phục thành công phía bên quốc gia của ta, vì sao lúc đó cậu biết là thắng chắc vậy?
Vấn đề này, Hoàng tử Abdullah đã suy nghĩ rất lâu rồi, hơn nữa lúc ấy trên thế giới các chuyên gia quân sự quốc gia, phần lớn đều cho rằng Mỹ cầm đầu liên quân tất nhiên sẽ giành được thắng lợi, nhưng cũng không ai giống như Phương Minh Viễn, một khi chính thức khai chiến, chỉ cần ba tháng sẽ thắng quân Mỹ. Ngay lúc đó, Hoàng tử cảm thấy Phương Minh Viễn quả thực có chút mạnh miệng, nhưng hiện giờ xem ra Phương Minh Viễn đã có tính toán kỹ càng.
Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười, cậu đã đoán trước được lần này đến Trung Đông, khẳng định có người hỏi, cho nên cậu đã nghĩ cách trả lời.
- Hoàng tử Abdullah, thật ra lúc đó tôi cũng chỉ là phỏng đoán thôi. Tất cả mọi người đều biết Iraq và Iran đã chiến đấu gần một thập kỷ, coi như là quân đội được rèn luyện, nhưng họ chiến đấu vì chiến tranh gì? Nói khó nghe một chút, trong chiến tranh thế giới thứ II mà thế chiến lần II cách đây đã hơn 40 năm, 40 năm phát triển công nghệ quân sự, phương thức chiến tranh cũng sớm được cải tiến và họ còn thấy sự thất bại của Hoa Kỳ trong các cuộc chiến tranh ở Triều Tiên và Việt Nam, nhưng lại không nghĩ, người Mỹ luôn nghĩ mình là to lớn nên không có nghĩ phải thay đổi?
- Hơn nữa nước Mỹ là một siêu cường quốc, trong trận chiến này nắm chắc vài phần thắng, như vậy nên có khả năng phát động bột phát, ngày trước bị thua trong chiến tranh Triều Tiên và chiến tranh Việt Nam, với lúc đó nước Mỹ có uy tín trên trường quốc tế, nhưng bị tổn thất không phải là nhỏ, người Mỹ không ngu, làm sao có thể đã sai một lần lại tiếp tục sai nữa. Cho nên tôi cho rằng quân Mỹ lúc này luôn nghĩ nắm chắc phần thắng.
Phương Minh Viễn giơ ngón trỏ lên nói.
- Đây là thứ nhất.
- Thứ hai, nền kinh tế Mỹ mười năm gần đây phát triển không tồi, hơn nữa nền công nghiệp điện tử hiện đại, có thể nói là hiện đại nhất, mà hiện trên thế giới bất kể cái gì phát minh công nghệ mới, trước tiên phải ưu tiên cho lĩnh vực quân sự, về cơ bản mà nói, vật tư quân sự yêu cầu chi phí hơn so với thương mại do chi phí cao và xúc tiến quy mô lớn của công nghệ, việc theo đuổi các thiết bị quân sự hàng đầu của quân đội cũng không phải vấn đề gì. Vì vậy, tôi xem xét các công nghệ vũ khí Mỹ, như là một kết quả của sự hỗ trợ mạnh mẽ của ngành công nghiệp điện tử trong nước, có phải là một thay đổi mang tính cải cách.
-Thứ ba, ở khu vực Trung Đông, người Mỹ xem họ chỉ như là kho dầu mỏ, không thể để mất. Nhưng khí hậu Trung Đông gây bất lợi cho quân đội Mỹ trong thời gian dài và tiêu hao nhiều trong trận chiến với quân Iraq, cho nên họ phải tốc chiến tốc thắng, nếu nói đến vấn đề tiêu hao thì gần đến mùa hè, thời tiết vùng Trung Đông cũng giống như Iraq, khác xa với khí hậu người Mỹ, không còn nghi ngờ, lợi thế thuộc về chúng ta rất lớn. Hơn nữa khi vào hạ, cát bụi mù trời, đối với việc bảo dưỡng vũ khí của quân đội Mỹ cũng gặp nhiều khó khăn, cho nên người Mỹ cũng sẽ theo kế hoạch tốc chiến tốc thắng. Tôi nghĩ đến, khi ấy Hội đồng bảo an Liên hợp quốc sẽ xem xét xử lý một cách nhanh chóng, thời gian Mỹ phát động chiến tranh thế nào cũng kéo dài tới năm nay, vì thế trong ba tháng có thể đuổi quân Iraq ra khỏi lãnh thổ Kuwait là có thể thực hiện được.
- Thật sao?
Hoàng tử Abdullah hơi giật mình, tuy ba vấn đề cậu ta nêu ra đều có lý, nhưng chỉ dựa vào suy nghĩ trên mà cậu ta dám bỏ ra một tỷ đô la Mỹ, đến chính mình cũng không dám.
Phương Minh Viễn nhún vai nói:
- Dựa các căn cứ đó, nếu nói là đánh cuộc thì có khả năng sẽ thua, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý. Hơn nữa nếu tôi và Hoàng tử kéo dài thêm nửa năm nữa, thì Hoàng tử và tôi có thể có cõ hội ðánh cuộc sao?
Phương Minh Viễn thẳng thắn làm cho hoàng tử Abdullah nghẹn lại một lúc lâu không biết nói gì cho phải. Quả thật theo lời Phương Minh Viễn, nếu Phương Minh Viễn kéo lên đến nửa năm, chính mình cũng không thể chống đỡ nổi. Phải biết rằng, ở Kuwait, công nghiệp dầu mỏ là tài sản quốc gia, xí nghiệp tư nhân hoặc xí nghiệp nước ngoài đầu tư, đều muốn gia nhập vào ngành công nghiệp dầu mỏ cũng không phải dễ dàng. Các ý định đầu tư của những công ty dầu nổi tiếng đa quốc gia của Hoa Kỳ và Châu Âu cũng bị hoàng gia Kuwait từ chối, cũng không ít người có điều kiện như Phương Minh Viễn, nếu không phải trong thời kỳ đặc biệt, thì hoàng gia Kuwait không thể đồng ý.
- Được rồi, được rồi mặc kệ lúc ấy cậu nghĩ thế nào, dù sao cậu cũng là người chiến thắng.
Hoàng tử Abdullad xòe tay, bất đắc dĩ nói.
- Emile đã chính thức phê chuẩn việc đầu tư của cậu ở mỏ dầu phía đông Rafel nước ta, chiếm 20% cổ phần. Cậu muốn lấy tiền lãi hay là lấy dầu?
- Mỏ dầu Rafel hả? Hai mươi phần trăm cổ phần (20%) sao? Sao lại nhiều như vậy?
Phương Minh Viễn giật mình sửng sốt, mỏ dầu Refel mặc dù không phải là mỏ dầu lớn của Kuwait, nhưng cũng là mỏ dầu có trữ lượng dầu vào bậc trung, hai mươi phần trăm cổ phần tương đương với một tỷ đô la Mỹ sao?
Hoàng tử Abdullah nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Phương Minh Viễn đắc ý, mỉm cười. Phương Minh Viễn và Hoàng tử Abdullad luôn có ý tưởng suy nghĩ giống nhau và là lối giao tiếp của những người trưởng thành, hơn nữa luôn có giác quan đoán trước được sự việc, làm cho anh ta không ở thế yếu, giờ thấy bộ dạng kinh ngạc của Phương Minh Viễn, khiến tâm trạng anh ta rất thoải mái.
- Hai mươi phần trăm cổ phần của mỏ dầu Rafel, một tỷ đô la Mỹ đương nhiên là không mua được, nhưng...
Hoàng tử Abdullah kéo dài giọng nói.
Giờ khắc này, Phương Minh Viễn hung hăng muốn đá anh ta một cái.