Mục lục
Trùm Tài Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đem ra pháp luật cả sao?

Quan Duyệt Võ hơi run, Đồng Đống đó là ủy viên thành ủy, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Hoàng Xuyên, so với cục trưởng cục cảnh sát huyện như ông ta cao hơn không chỉ một bậc, muốn cho Đồng Thanh Hoa ra pháp luật đâu có dễ như thế?

- Anh Chu, anh cũng là cảnh sát lâu năm rồi, anh phải nghĩ cho kĩ vào. Đồng Thanh Hoa, bọn chúng đều là trẻ vị thành niên, dựa vào ba điều đó chưa thể buộc tội bọn chúng được, cùng lắm chúng cũng chỉ phải vào trại quản giáo thôi, chẳng làm gì được chúng lại còn tự nhiên có thêm kẻ đối đầu với mình chính là Đồng Đống đó, ông ta đang muốn được vào cục cảnh sát Phụng Nguyên, thậm chí có khi cả ở cấp tỉnh cơ đấy.

- Nếu như nói chỉ có ba tội danh đó, đúng như cục trưởng nói chỉ có thể làm cho chúng bị thương chút ít không đáng kể chứ chẳng trị được tận gốc bọn chúng. Nhưng ông thử xem, một người bạn của Phương Minh Viễn chuyển đến từ Hoàng Xuyên đã nói đấy thôi, Đồng Thanh Hoa, hai đứa chúng nó là tai họa lớn ở Hoàng Xuyên, chúng lại rất hay trả thù người khác. Nếu như chúng ta thả chúng về, tạm thời không nói tới chuyện nhà họ Phương sẽ không vừa lòng, nhỡ may một mai bọn chúng thật sự trả thù, làm hại Phương Minh Viễn, làm hại Asohon Kagetsu và Lưu Dũng, e rằng đến lúc đó nhà họ Phương sẽ hận chúng ta, như vậy chẳng phải chúng ta làm mất lòng cả hai sao!

Chu Đại Quân cười nhạt nói:

- Chỉ dựa vào những gì Đồng Thanh Hoa đã làm trong suốt những năm qua, Đồng Đống dạy con không nghiêm, tôi chính là muốn xem xem, cho dù chính quyền không truy cứu trách nhiệm của ông ta thì nhiệm kì sau liệu ông ta còn mặt mũi nào để tiếp tục ngồi trên cái ghế cục trưởng đó không!

Quan Duyệt Võ cúi đầu xem hồ sơ Chu Đại Quân đưa cho y, càng xem càng kinh ngạc. Nếu như trong tất cả những gì được ghi trong hồ sơ chỉ cần có một chuyện là sự thật thôi thì cho dù Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn là vì chưa thành niên đi chăng nữa cũng phải trừng trị bọn chúng theo luật pháp thật nặng. Hơn nữa, Đồng Đống càng phải chịu trách nhiệm nhiều hơn nữa vì ông ta không những không kịp thời trừng trị ngiêm minh hành vi phạm tội của Đồng Thanh Hoa, ngược lại còn che chở cho nó, khiến nó càng ngày càng hư hỏng, Đồng Đống thân làm cha , làm người giám hộ hợp pháp cho nó nên trách nhiệm này là không thể chối bỏ.

- Những việc này đều là thật sao?

Quan Duyệt Võ thấp giọng hỏi.

- Tôi tin, ít nhất năm, sáu phần mười đều không phải bịa đặt, tôi chuẩn bị phái người đến Hoàng Xuyên thăm dò xem người dân ở đó phẫn nộ như thế nào với bọn người Đồng Thanh Hoa đó. Nếu như trong tất cả những việc đó, chỉ cần có một phần là sự thật thì tôi cũng có thể chính thức bắt giam chúng, đồng thời thông báo lên cục công an trên tỉnh, yêu cầu bọn họ điều tra từng tội danh một của chúng trong thời gian qua ở Hoàng Xuyên!

Chu Đại Quân trả lời.

- Ừm...

Quan Duyệt Võ gật đầu, đây cũng là một cách, có mối giao tình giữa nhà họ Phương và Dương Quân Nghĩa, chỉ cần có bằng chứng, vì Đồng Thanh Hoa chỉ một câu nói của Dương Quân Nghĩa, Đồng Đống ở Hoàng Xuyên một tay che trời, đối mặt với điều tra từ trên tỉnh, ông ta chỉ có thể ngoan ngoãn mà chịu trói tay thôi.

- Lần này tôi trở về vẫn còn một chuyện quan trọng nữa phải thương lượng với cục trưởng.

Chu Đại Quan trịnh trọng nói:

- Tôi hi vọng cục trưởng có thể điều mấy vị cảnh sát hình sự lâu năm có nhiều kinh nghiệm âm thầm đến trấn Hải Trang được mấy hôm rồi để bảo vệ an toàn cho cô Aso. Tôi sợ rằng bọn người Vương Quang Viễn chó cùng dứt dậu sẽ trả thù cô ta, đây là việc không thể qua loa được, chúng ta cần phải đề phòng.

Quan Duyệt Võ gật đầu nói:

- Ừ, đúng là anh nghĩ vẫn chu đáo nhất, đúng vậy, nhất định phải đề phòng chuyện này!

Đối với những tên lưu manh vì tiền mà có thể giết hại, vu vạ cho người khác đó, y cũng đã nghe nhắc tới nhiều.

- Cái gì? Quan Duyệt Võ nói phải điều tra? Điều tra cái gì? Thả hay không thả người không đến lượt ông ta nói! Quá lộng hành rồi!

Phạm Dĩnh đanh giọng:

- Anh không nói cho ông ta biết Đồng Thanh Hoa là con trai duy nhất của nhà họ Đồng chúng tôi, nếu như có chuyện gì xảy ra với nó, tên Quan Duyệt Võ đó sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đó sao? Còn nói có quan hệ nọ kia, cậu lại không thể nghĩ ra cách để bọn cảnh sát trấn Hải Trang kia thả Thanh Hoa ra khỏi nơi tạm giam đó ư?.

- Tất nhiên là tôi đã nói rồi, nhưng Quan Duyệt Võ nói rằng mặc dù ông ta rất khâm phục cục trưởng Đồng nhưng công việc là công việc, công việc của cảnh sát cũng phải có trình tự nhất định, muốn thả người, cũng cần phải tìm hiểu rõ ngọn nguồn của sự việc mới có thể quyết định, đó là trách nhiệm với công việc!, với chính quyền và nhân dân!

Cục trưởng cục cảnh sát huyện Nghiêu khổ tâm giải thích trong điện thoại:

- Huyện Bình Xuyên không nằm trong địa phận quản lý của Hoàng Xuyên chúng ta, một cục trưởng cục cảnh sát huyện như tôi cũng không thể quản việc ở thị trấn Hải Trang được!

- Nói lung tung! Bảo ông ta thả người ra mới chính là có trách nhiệm với chính quyền, đó là làm tăng thêm tình đồng nghiệp, chẳng lẽ ông ta chẳng phải cũng là tội phạm trước kia sao?

Phạm Dĩnh không khách sáo, kiêng nể kể ra những tin tức bà ta nghe được, cục trưởng cục cảnh sát huyện BÌnh Xuyên cũng lai lịch bất minh, cho dù là ai biện hộ cho thì cũng bị bác bỏ mà thôi.

- Chị Phạm, tôi nghe nói lần này Thanh Hoa không ổn đâu, nghe đâu cô gái mà nó và Quang Viễn chặn lại không phải người Trung Quốc mà là người Nhật Bản đấy! Bọn người Quan Duyệt Võ cũng vì lý do đó mà không thả Thanh Hoa ra!

Cục trưởng Nghiêu không phải là bịa chuyện này mà thông tin này có được là nhờ thông qua mối quan hệ của y với một vài người ở trấn Hải Trang.

- Con gái Nhật sao? ở cái nơi hẻo lánh như trấn Hải Trang mà cũng có con gái Nhật ở đó sao?

Phạm Dĩnh ngạc nhiên, mặc dù bà ta chỉ là phó đoàn trưởng đoàn kịch nói Hoàng Xuyên nhưng dù gì cũng là vợ của cục trưởng cục cảnh sát, ủy viên thành ủy, đối với những việc có liên quan tới người nước ngoài như thế này ít nhiều gì bà ta cũng biết phân biệt nặng nhẹ.

- Hình như ở trấn Hải Trang đó mới có một họa sĩ vẽ tranh biếm họa, cô gái đó là do một tạp chí về tranh biếm họa nổi tiếng của Nhật cử sang để thuyết phục người kia kí hợp đồng với họ thì phải, cô ta đã ở trấn Hải Trang đó cũng được nửa tháng rồi đó.

- Con gái Nhật thì đã sao? Trước kia người Nhật đến Trung Quốc gây chiến tranh, giết hại người dân, không biết đã làm hại bao nhiêu cô gái! Muốn tôi nói Thanh Hoa làm như vậy là vì vinh quang của tổ quốc không!

Phạm Dĩnh mạnh miệng nói.

- Chị Phạm này, những lời này cũng chỉ để nói thôi, không được chính thức đâu. Hiện giờ nhà nước đang mở cửa đối ngoại, thu hút đầu tư, thái độ đối với người nước ngoài đâu phải chị không biết, một khi xảy ra chuyện, Quan Duyệt Võ cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu. Hơn nữa, phiền phức nhất là việc này đưa đến sứ quán Nhật, khiến cho người Nhật Bản phản đối, kinh động đến chính phủ trung ương thì càng rắc rối to.

Cục trưởng cục cảnh sát huyện Nghiêu thở dài trong điện thoại, dở khóc dở cười nói:

- Theo tôi thấy, việc này nếu không đi tìm một vị lãnh đạo nào đó để họ tạo áp lực xuống, nhưng nếu có người nước ngoài can thiệp thì hy vọng cũng không lớn. Nếu không phải nghĩ cách thuyết phục cô gái Nhật kia, chỉ cần cô ấy không tố cáo thì không phải mọi sự đã tốt đẹp rồi sao?

Mắt Phạm Dĩnh sáng lên. Ý này thật hay. Nếu đương sự không tố cáo, cộng thêm ảnh hưởng của lão Đồng, Quan Duyệt Võ tất nhiên không có lý do gì để tạm giam Đồng Thanh Hoa.

- Chị Phạm, mấy đứa Thanh Hoa có vũ khí mang theo trên xe, trêu chọc người nước ngoài, báo án giả, vu oan hãm hại, ba chuyện này mà bọn họ tạm giam bảy ngày cũng đã nương tay lắm rồi. Theo tôi thấy để mấy đứa chịu khổ một chút cũng tốt. Tôi thấy mấy người trong chỗ tạm giam huyện Bình Xuyên cũng chiếu cố mấy đứa Thanh Hoa. Chịu đựng một chút, ngày sau Thanh Hoa có thể đàng hoàng hơn.

- Như vậy sao được? Sau này Thanh Hoa muốn vào đại học, muốn đến thủ đô mà hồ sơ lại có vết nhơ như thế. Sao có thể thế được? Được rồi, tôi biết nên làm thế nào. Chuyện còn lại không cần anh xem vào.

“Tút, tút, tút…”

Cục trưởng cục cảnh sát huyện Nghiêu nhìn điện thoại đã bị ngắt không khỏi thở dài một hơi. Thật ra ông ta muốn cảnh tỉnh Phạm Dĩnh một câu “ngàn vạn lần đừng trả thù đối phương, càng đừng để cho mấy đứa Đồng Thanh Hoa làm việc gì ngốc nghếch” nhưng hiển nhiên Phạm Dĩnh sẽ không nghe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK