Sau khi Phương Minh Viễn nghe Lôi Tín giới thiệu xong thì lễ phép chào, sau đó lại nhìn qua Triệu Quế Vinh, nói thêm một câu:
- Chào dì Triệu.
Lý Đông Tinh quay đầu lại nhìn qua Triệu Quế Vinh, ở đây chỉ có cô là nữ, cười hỏi:
- Phó trưởng trấn Triệu, cô cũng quen hắn sao?
Lúc này Triệu Quế Vinh cảm thấy trong lòng hơi bất an, chuyện này có chỗ không khớp với kế hoạch mà cô và Phương Minh Viễn đã bàn bạc. Tuy nhiên dáng vẻ của Lý Đông Tinh xem ra cũng không tức giận gì, bèn cười theo, nói:
- Chủ tịch huyện, hắn là bạn học của con tôi, lúc nhỏ hắn đã giúp con tôi học phụ đạo nên rất thân thuộc.
Lúc này mặt của Thành Công đã hơi biến sắc. Phương Minh Viễn đột nhiên xuất hiện ở đây là ngoài dự kiến của mọi người. Thái độ của Lý Đông Tinh đối với hắn cũng như quan hệ của hắn với Triệu Quế Vinh làm Thành Công cảm thấy bất an. Nhưng Lý Đông Tinh đang ở đây, anh ta cũng không biết nói thế nào.
- À…
Lý Đông Tinh chẳng nói gì cả, chỉ gật gù, lại cười hỏi Phương Minh Viễn:
- Phương Minh Viễn, nghe trưởng phòng Lôi nói, cháu có thể thao tác trên máy tính, điều này có thật không?
Phương Minh Viễn nhìn qua Lôi Tín đang hết sức khẩn trương, cười hỏi:
- Bác Lý, đó là do ông Lôi đề cao cháu thôi. Thao tác trên máy tính là một kỹ thuật cao, lại là chuyện mới, muốn hoàn toàn nắm được nó đâu phải là chuyện dễ dàng. Cháu chỉ có thể nói hiện giờ cháu chỉ nắm được kiến thức sơ bộ, vế máy tính, so với hai anh vừa mới tiếp xúc kia cũng biết không nhiều hơn. Chỉ cần cho các anh ấy thời gian sử dụng, tin rằng các anh ấy sẽ vượt qua cháu.
Trương Lộ và Lý Hải nhìn Phương Minh Viễn cảm kích hắn đã nói tốt cho bọn họ trước mặt phó xưởng trưởng Lỗ.
“Mẹ ơi!” Lôi Tín thở phào một hơi, thằng nhỏ này biết khiêm tốn, không cần nhìn cũng biết sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh.
- Vây cháu học được thao tác trên máy tính ở đâu?
Lý Đông Tinh hỏi ra thắc mắc của tất cả mọi người ở đây, trừ Lôi Tín.
- Vào lúc nghỉ đông mừng năm mới, ông Tô thấy cháu có vẻ hứng thú với máy tính nên đã tìm người dạy cháu, cháu cũng tự nhặt nhạnh tư liệu vế máy tính một ít, nghỉ đông xong thì luôn tìm hiểu.
Hiện giờ Phương Minh Viễn nói láo không chớp mắt, dù sao cũng không một ai có cơ hội hoặc dám nghĩ đến chuyện gặp mặt Tô Hoán Đông để hỏi.
Mọi người có mặt đều cảm thấy mơ hồ. Ông Tô hả? Vị này là ai?
Trong mắt Lý Đông Tinh hiện lên một tia vui mừng mà người ngoài khó nhìn ra được. Hôm trước ông ta nhận được điện thoại của lãnh đạo hệ thống đường sắt, nói là Tô Ái Quân, con trai út của phó trưởng ban thường trực đường sắt Tô Hoán Đông, nhờ ông ta nói với em mình, lúc ông ta đến thị trấn Hải Trang thì chú ý đặc biệt đến người thiếu niên tên Phương Minh Viễn. Xuất thân là người từ hệ thống đường sắt, lẽ nào lại không biết đến đại danh của Tô Hoán Đông. Đó là người đã đề nghị đại công trình đường sắt Hoa Hạ, xác định chắc chắn là sẽ tiếp nhận chức Bộ trưởng bộ đường sắt, được nhà nước xem là ngôi sao chính trị cấp cao. Thời gian bốn năm, tuy rằng chỉ hoàn thành nhiệm vụ tăng tốc độ xe lửa được một lần nhưng hiệu quả và lợi ích kinh tế xã hội nó mang lại đã chứng minh ông ấy nhìn xa trông rộng, tương lai chính trị của ông ấy không thể lường được. Có thể nói địa vị của mình và Tô Hoán Đông cách xa vạn dặm, không ngờ rằng có thể nhờ vào việc này mà đến gần với bộ trưởng Tô. Hơn nữa, nghe qua giọng điệu của thiếu niên này, dường như hắn và bộ trưởng Tô rât thân quen. Truyện "Trùm Tài Nguyên "
- Tốt, tốt, tuổi trẻ nên người, đây là vinh quang của trường học nhà máy, cũng là vinh quang của hệ thống giáo dục huyện Bình Xuyên chúng ta.
Vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt Lý Đông Tinh, nhưng trong lòng ông ta cũng có một tia nghi ngờ. ‘Cậu Hai’ Tô Ái Quân này bảo mình chú ý đặc biệt đến Phương Minh Viễn thì được gì? Tuy nhiên, nếu như Tô Ái Quân đã thông qua thủ trưởng mà nói như vậy, tất nhiên đã hiểu là muốn mình chấp hành, không hiểu cũng phải thực hiện. Truyện "Trùm Tài Nguyên "
Có những lời nói của Lý Đông Tinh, mọi người lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Triệu Quế Vinh và Lôi Tín mới hoàn toàn yên tâm, phó trưởng trấn Thành Công cũng bình tĩnh lại.
Đoàn người đi ra phòng máy, các kiểu đối phó trong đầu Thành Công xoay chuyển như đèn kéo quân. Tuy trước mắt còn không rõ vị chủ tịch Lý mới nhậm chức này và Phương Minh Viễn có quan hệ gì, nhưng Lý Đông Tinh hiển nhiên rất tán thưởng Phương Minh Viễn. Nếu chính mình lại tiếp tục không nói lý lẽ với nhà họ Phương, lỡ tới tai Chủ tịch huyện, đối với chuyện mình được lên chức trưởng trấn là rõ ràng vô cùng bất lợi. Nhưng làm cách nào để nhà họ Phương hiểu được ý định hòa giải của mình thì phó trưởng trấn Thành phải vò đầu. Phương Minh Viễn không đứng trong đội ngũ, làm phó trưởng trấn thường vụ, xử lý tình huống lúc trưởng trấn không có mặt, tất nhiên không thể bỏ đi. Anh ta nhìn nhân viên hộ tống, người ấy hiểu ý bước đến sát bên. Thành Công nhỏ giọng dặn dò vài câu, người ấy đã chạy nhanh như như chớp.
Triệu Quế Vinh đã chú ý đến điều này, nhưng cô chỉ cười lạnh mà không nói gì.
Đến mười một giờ ba mươi, phó xưởng trưởng Lỗ nhìn đồng hồ, cười nói:
- Chủ tịch huyện Lý bây giờ cũng đã là giữa trưa rồi, hân hạnh mời anh một bữa cơm rau dưa. Mời anh nếm thử bánh canh đầu cá của nhà họ Phương, chính là do nhà Phương Minh Viễn kia mở đấy. Đây là món ăn đặc sắc của huyện Bình Xuyên chúng ta, ngon nhất trên toàn huyện Bình Xuyên. Đến cuối tuần, thậm chí có người từ trên huyện xuống chỉ để ăn món này thôi.
- Được, món bánh canh đầu cá này, ở trên huyện nghe người ta không ngừng nhắc tới, hôm nay phải nếm thử một chút, xem có phải thật sự ngon như lời đồn đại không.
Lý Đông Tinh cười nói, có thể hiểu thêm một bước về tình hình Phương Minh Viễn và người nhà của hắn, không thể nghi ngờ rằng có thể giúp ông ta càng nắm rõ ý đồ của Tô Ái Quân hơn.
Lúc này quán ăn nhà họ Phương đã biết tin rồi, ngay trong buổi sáng đã đặt biển hiệu ra cửa.
Phương Bân đang chỉ huy các đấu bếp khẩn trương chuẩn bị, lần này người tới rất đông, trong huyện thôi đã mười mấy người, nếu tính cả nhân viên trong trấn ủy và nhân viên trong nhà máy, thì đã hết không dưới bốn hay năm mươi chỗ ngồi. Hơn nữa, anh ta luôn được Phương Minh Viễn dặn dò, bữa cơm hôm nay nhất định phải làm cho ngon lành, sạch sẽ, đảm bảo chất lượng, không thể có chút nhược điểm nào trong lòng người khác. Truyện "Trùm Tài Nguyên "
- Ông chủ Phương, Trưởng ban Tôn đến đây.
Âm thanh trong trẻo của nhân viên phục vụ từ ngoài cửa truyền đến. Phương Bân nao nao. Tôn mập này quả thực có lá gan không nhỏ, không ngờ lúc này dám đến gây khó dễ cho mình, đến nhầm lúc chủ tịch huyện đang ăn cơm trưa xem thử gã gánh vác nổi không?
- Dừng lại, dừng lại, dừng lại hết, để chỗ cho bọn họ đến.
Phương Bân tức giận kêu lên. Mọi người trong phòng bếp mấy hôm nay cũng đã quen rồi, vừa nghe Phương Bân kêu lên, liền đồng loạt buông mọi việc xuống, ra khỏi gian bếp.
- Ông chủ Phương, ông chủ Phương, anh làm gì vậy? Nhanh chuẩn bị cho họ đi, chủ tịch huyện sắp tới rồi.
Tôn mập đầy vẻ bối rối kéo Phương Bân, giọng gấp gáp:
- Không lầm đâu, chủ tịch huyện và lãnh đạo trấn ủy cùng tới đây ăn cơm trưa đó.
- Vâng, trưởng ban Tôn, không phải lần nào anh đến kiểm tra đầu bắt tất cả mọi người phải đi ra sao? Tôi chỉ phối hợp với anh để làm việc cho tốt thôi. Các anh kiểm tra nhanh đi, kiểm xong để chúng tôi còn tiếp tục chuẩn bị. Phương Bân khoát tay chặn lời.
- Ôi trời, ông chủ Phương, anh hiểu lầm rồi. Tôi đến đây không phải để kiểm tra vệ sinh, anh không thấy tôi không dẫn theo người nào sao? Ai cũng không mang tới đâu.
Tôn mập trán đầy mồ hôi, van vỉ Phương Bân.
- Nhanh chóng để bọn họ trở về làm việc đi, mấy người chủ tịch huyện sắp đến rồi đó.
- Ủa, không phải đến kiểm tra sao?
Phương Bân nhìn Tôn mập, quả nhiên là gã ta không dẫn một người cấp dưới nào.
- Đi vào, đi vào, đi vào hết đi! Nhanh chóng chuẩn bị! Đầu bếp Trình, bánh canh đầu cá của anh trọng trách nặng nhất, nhất định phải làm cho ngon nha.
Phương Bân phất tay cho mọi người quay về chỗ làm, còn quay đầu lại dặn thêm một câu.
- Ông chủ yển tâm đi, tay nghề của tôi cậu còn lo lắng gì chứ!
Từ phòng bếp truyền đến giọng trả lời sang sảng của đầu bếp Trình.
Tôn mập đến một bên Phương Bân, để anh ta ngồi xuống, lại lấy ra một gói thuốc, rút một điếu kính cẩn đưa Phương Bân. Phương Bân sao có thể nhận được, liên tục từ chối:
- Trưởng ban Tôn khách sáo quá. Tôi làm sao có thể nhận thuốc của anh được…
Thị trấn Hải Trang vào tháng Tư còn mang theo chút hơi lạnh, nhưng trán Tôn mập lại đầy mồ hôi:
- Ông chủ Phương, anh Hai Phương, chúng ta đừng khách sáo thế này nữa.
Trong lòng Phương Bân đã hiểu được bảy tám phần, xem ra sự tình thật sự giống như lời nói của Phương Minh Viễn, đã xoay chuyển rồi.
..