Phương Minh Viễn quả thực có chút hoài nghi tai mình có phải nghe nhầm hay không. Đại biểu tập đoàn Wal-Mart chạy đến Trung Quốc cũng đã đủ thêm phiền, không ngờ bọn họ lại tìm đến chính mình!
Đại biểu chủ tịch tập đoàn Wal-Mart Tom Crewe Mann vừa mới đưa ra một đề nghị với Tôn Chiếu Luân, xét thấy siêu thị Carrefour hiện giờ đang bị tập đoàn Carrefour muốn thu mua, cho nên tập đoàn Wal-Mart tình nguyện cung cấp một ít khả năng trợ giúp, khiến siêu thị Carrefour thoát khỏi khốn cảnh này. Mà điều Tôn Chiếu Luân cần làm là dẫn Phương Minh Viễn đến gặp bọn họ. Việc này nghe không khỏi có chút giống truyện nghìn lẻ một đêm, nhưng lại là sự thật.
- Cậu Phương, cực kỳ chính xác! Tuyệt không có giả dối!
Tôn Chiếu Luân có thể hiểu Phương Minh Viễn khó có thể tin. Thật ra thời điểm khi anh ta nghe thế còn không thể tin được, thế cho nên Tom không thể không lại lặp lại một lần.
Phương Minh Viễn cầm lấy điện thoại, xoay người ngồi xuống bên cửa sổ, ngắm nhìn xuống quốc lộ phía dưới ngựa xe như nước, trong lòng lại nhanh chóng tính toán ý đồ của tập đoàn Wal-Mart.
Hai doanh nghiệp bán lẻ số một số hai thế giới tất nhiên là không có khả năng hài hòa chung sống, nếu không phải hai công ty một ở Âu Châu, một ở châu Mỹ, chỉ sợ sớm đã loạn cả lên. Nhưng cho tới bây giờ, theo Phương Minh Viễn biết, lãnh đạo hai doanh nghiệp vẫn là duy trì sự kiêng kị nhất định, tuy rằng tập đoàn Carefour ở Mĩ cũng có cửa hàng, tập đoàn Wal-Mart ở Anh Pháp Đức cũng mở chi nhánh, nhưng song phương cũng không cố ý triệt phá đối phương, mà là có một sự hợp tác vô hình. Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa bọn họ ở trong quốc gia khác cũng sẽ như vậy.
Tập đoàn Wal-Mart mượn cơ hội này thuận thế chèn ép tập đoàn Carefour ở Trung Quốc? Lý do đó cũng có thể, nhưng điều đó và việc bọn họ muốn gặp chính mình lại có quan hệ gì?
Siệu thị Carrefour phát triển tới hiện tại, có thể nói ngoại trừ thời kì ngắn bởi vì Phương Minh Viễn rút ra một lượng lớn tài chính để mắc nợ chồng chất và tài chính phát triển ở ngoài không đủ cũng không có sơ suất gì. Đương nhiên, Phương Minh Viễn suy đi nghĩ lại, cuối cùng là chọn dùng phương thức kinh doanh tương tự tập đoàn Wal-Mart. Hàng hóa trong siêu thị, 90% trở lên, đều là do bộ phận mua hàng siêu thị tiến hành mua với số lượng lớn, do đó mua vào giá thấp, tăng giá bán ra, không phải giống như tập đoàn Carefour cho thuê quầy hàng đắt đỏ, cho nên nhà cung cấp hàng hóa áp lực cũng không lớn vì khoản tiền phải nộp mỗi tháng, cũng sẽ không bởi vì nhất thời tài chính quay vòng căng thẳng, mà tạo thành dây xích tài chính bị đứt gãy.
Nếu không phải Tôn Chiếu Luân đề xuất mượn gà sinh trứng, thừa cơ hội này khiến siêu thị Carrefour ở quốc nội Trung Quốc nổi tiếng, kỳ thật bọn họ hoàn toàn có thể không để cho Frankie bọn họ nửa điểm cơ hội. Tất cả cổ quyền đều ở trong tay Phương Minh Viễn, mà lấy siêu thị Carrefour hiện giờ ở Tần Tây căn cơ mà nói, đừng nói ở trong này lực ảnh hưởng tập đoàn Carefour còn không là gì, chính nhóm lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh thật muốn động vào siêu thị Carrefour cũng phải suy đi nghĩ lại, cố mà tìm chút lý do, nếu không, cũng có khả năng sơ sẩy bị siêu thị Carrefour quay giáo một kích không nể mặt. Nhưng việc này, Phương Minh Viễn tin rằng, ánh mắt lãnh đạo tập đoàn Wal-Mart không khó nhìn ra. Muốn được siêu thị Carrefour, trừ phi đưa ra giá trên trời, khiến nhà họ Phương động tâm, nếu không muốn lấy siêu thị Carrefour, căn bản là không có khả năng.
Lãnh đạo tập đoàn Carrefour khẳng định là cảm thấy thị trường Trung Quốc vừa mới mở cửa đối ngoại, không để các nhà tư bản phải trốn sang Hongkong, chính là trong nước có những đợt vận động mất tăm nửa chừng, có kế hoạch mượn thói quen kinh tế của mọi người đối với thị trường kinh tế xa lạ đến đục nước béo cò đây. Nếu không phải hắn được tái sinh, gặp được “Mỹ sự” như vậy, chỉ sợ cũng sẽ kinh hỉ không nhịn được mà chấp thuận.
Nhưng tập đoàn Wal-Mart, lấy thực lực của bọn họ, mặc dù là muốn đánh nhau với tập đoàn Carefour, dường như cũng không cần phải thể hiện thiện ý như vậy? Hiện giờ siêu thị Carrefour chỉ là một con cá chuối bị kẹp giữa hai con cá sấu lớn, còn hoàn toàn không có gì uy hiếp đối với bọn họ.
- Cậu Phương? Cậu Phương?
Trong điện thoại truyền đến thanh âm kinh ngạc của Tôn Chiếu Luân, khiến Phương Minh Viễn tình lại.
- Ừ, chú Tôn, tôi đã biết. Như vậy đi, chú trước tiếp đãi bọn họ, tìm cách thăm dò ý đồ bọn họ đến. Tôi xử lý xong sự tình bên này sẽ trở về Tần Tây!
Phương Minh Viễn tính toán một chút, việc này cũng gây sức ép thời gian không ngắn, hiện giờ đã có tập đoàn Wal-Mart tiến vào, như vậy là có chuyển biến tốt, không cần kéo dài nữa. Lúc đó, ý đồ mượn tập đoàn Carefour nổi danh đã rất rõ ràng, không để ý lắm đến thể diện.
Mình cũng đi xem trong hồ lô tập đoàn Wal-Mart đựng thuốc gì, sao lại muốn trèo lên đầu mình thế này!
Phương Minh Viễn vừa mới treo điện thoại, Lâm Liên cũng đã dẫn mấy người đẩy cửa mà vào. Người tới đúng là ba người Sài Yên, Mai Đông Trạch và Lư Minh.
Phương Minh Viễn vội vàng nghênh đón:
- Cô Sài, chú Mai, bác Lư, vừa nói tiếp một cuộc điện thoại khẩn cấp, không thể xuống lầu nghênh đón ba vị thật sự là rất xin lỗi.
Ba người Sài Yên tự nhiên là liên tục nói không sao.
Bọn họ lúc này đến đây chính là vì trả lời yêu cầu đề xuất hợp tác của Phương Minh Viễn, ba nhà trưng cầu ý kiến thành viên gia tộc, nói ra cho cả ba nhà cùng thông suốt, cảm thấy khả năng kinh doanh thiên phú của Phương Minh Viễn thể hiện ra ngoài rất rõ, nếu hắn coi trọng ngành quảng cáo, như vậy cũng không phải là bắn tên không đích. Thị trường trăm tỷ có chút nói ngoa, nhưng thị trường mấy tỷ cũng phải có. Ba nhà không ngại thử một lần, cùng hắn liên kết trong ngành quảng cáo,. Dù sao bốn nhà liên hợp lại, mức đầu tư chia đều trên đầu mỗi nhà cũng sẽ không quá lớn.
- Nếu có chuyện gì khẩn cấp, chúng ta ngày khác bàn lại cũng không có vấn đề gì.
Sài Yên vừa đánh giá thư phòng Phương Minh Viễn, vừa mỉm cười nói. Trải qua việc tông vào đuôi xe, quan hệ của Sài Yên và Phương Minh Viễn thân cận hơn một ít.
Phương Minh Viễn vừa tiếp đón ba người ngồi xuống, vừa cười khổ nói:
- Nói khẩn cấp, chủ yếu là sự tình phát sinh quá đột nhiên, trở tay không kịp. Mọi người biết chưa, tập đoàn Carefour từ Âu Châu hiện tại đang ở Phụng Nguyên, muốn thu mua siêu thị Carrefour của cháu. Cháu vừa mới nhận được điện thoại, tập đoàn Wal-Mart của Mĩ cũng phái người tới Phụng Nguyên.
- Tập đoàn Wal-Mart? Tập đoàn Wal-Mart Mĩ? Hạn ngạch kinh doanh hàng năm của họ là mười tỷ đô la Mỹ, là công ty nghiệp bán lẻ hàng đầu nước Mĩ?
Ba người Sài Yên không khỏi ngẩn ra, gấp giọng hỏi han.
- Ngoại trừ nó chẳng lẽ còn có tập đoàn Wal-Mart thứ hai?
Phương Minh Viễn mỉm cười tự tay rót cho ba người chén trà.
Ba người Sài Yên ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cũng không phải là người dân bình thường, đối với tình huống nước ngoài, cho tới hôm nay vẫn đang là chưa hiểu rõ hết. Đối với tập đoàn Wal-Mart Mĩ Quốc này, trong vòng không đến ba mươi năm đã lần lượt khai trương cửa hàng cả nước Mĩ, buôn bán ngạch cao tới hơn mười tỷ đô la Mỹ, là đại gia trong ngành bán lẻ, sớm đã có nghe thấy. Siêu thị Carrefour của Phương Minh Viễn bị tập đoàn Carefour để ý muốn thu mua, việc này đã truyền ồn ào huyên náo, hiện giờ tập đoàn Wal-Mart như thế nào cũng coi trọng hắn ? Siêu thị Carrefour này rốt cuộc có cái điểm đặc biệt gì, sao lại có thể khiến hai tập đoàn bán lẻ lớn hàng đầu trên thế giới đều chú ý đến?
Đây chính là tin tức chấn động, ba người lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lúc này đánh giá Phương Minh Viễn cao hơn vài phần. Mặc kệ nói như thế nào, đây cũng là do năng lực, có người muốn gần gũi do tình cảm, cũng có người muốn gần gũi do muốn thu mua, thật không giống nhau.
- Minh Viễn, chúng ta đến đây, chính là muốn cùng cháu thương thảo một chút, cổ phần công ty phân chia như thế nào?
Sài Yên thản nhiên cười nói.
- Ba nhà chúng ta đều thương lượng qua, quyết định liên kết với cháu tiến vào ngành quảng cáo, theo sau cháu uống chút canh, chiếm tiện nghi của cháu, cũng không biết cháu Minh Viễn hoan nghênh chào đón không?
Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười nói:
- Cô Sài, cháu đương nhiên là hoan nghênh cả hai tay. Cháu từng nói qua bản chất quảng cáo là truyền bá, nhưng linh hồn quảng cáo cũng là sáng tạo! Nhưng có sáng tạo tốt, làm không được đoạn quảng cáo tốt, thì cũng là làm nhiều công ít. Có các cô bác gia nhập, cháu lúc này áp lực đã có thể nhỏ đi rất nhiều.
Phương Minh Viễn nói tận đáy lòng. Tuy rằng hắn về phương diện người phát ngôn quảng cáo và sáng tạo đã có chuẩn bị đầy đủ, nhưng ở Bắc Kinh, không có mạng lưới quan hệ lớn, làm chuyện gì cũng không dễ dàng. Có rất nhiều người muốn ăn chặn, có ba nhà Sài, Mai, Lư gia nhập, muốn làm mấy chuyện xấu, cũng phải suy nghĩ kỹ.
Trải qua một phen cò kè mặc cả, song phương quyết định bốn nhà chia đều tám mươi phần trăm cổ phần, mà giữ lại này hai mươi phần trăm cổ phần, còn lại là đến cuối năm, căn cứ đóng góp của bốn nhà mà phân chia lại, bốn nhà tổng cộng bỏ vốn mười triệu nguyên nhân dân tệ.
Kết quả này thoạt nhìn đối với Phương Minh Viễn dường như có chút bất công, là người khởi xướng hắn chỉ ở trong đó nắm giữ một phần năm cổ phần, có thể nói không có quyền chủ động, mà Sài, Lô, Mai ba nhà giữa quan hệ chặt chẽ hơn so với hắn, nếu là có tâm, ba nhà liên kết, hoàn toàn có thể lấy mất quyền lực Phương Minh Viễn. Nhưng kết quả này, cũng là Phương Minh Viễn cố ý làm ra. Đầu tiên, chủ yếu hắn không tập trung vào ngành quảng cáo , tuy rằng nó là thị trường hàng tỷ, nhưng Phương Minh Viễn không có hứng thú đi làm công ty quảng cáo đệ nhất Trung Quốc, hắn chỉ cần có đủ quyền là được; tiếp theo sở dĩ lựa chọn ngành sản xuất này mới phát triển ở Hoa Hạ, còn chưa bị một số người lũng đoạn, chen chân vào, sẽ không tổn hại nguyên khí cho công ty của hắn. Phương Minh Viễn hiện giờ cánh chim chưa ra gió, tự nhiên là không muốn dễ dàng trêu chọc người khác, ngành sản xuất này có thể nói là hắn dùng để lôi kéo bạn bè, có thể kết thân với các gia tộc lớn, tăng cường sức mạnh mạng lưới quan hệ, đủ để cho bọn họ sống tốt hơn, hơn nữa nâng chính mình lên, tự nhiên là có thể bỗng nhiên nổi tiếng!
Hơn nữa, Phương Minh Viễn tin tưởng, bọn họ càng hiểu biết về ngành sản xuất này thì sẽ càng hiểu rõ, muốn sinh tồn không khó, nhưng muốn đứng hàng đầu, trở thành nhân tài kiệt xuất trong ngành quảng cáo Trung Quốc, không thể thiếu sự sáng tạo và tầm nhìn, chỉ cần nhà họ Tô không phát sinh chuyện bất ngờ, chỉ cần ý sáng tạo của mình vẫn còn dồi dào, bọn họ sẽ không dễ dàng mà làm như vậy. Mà thời gian lâu dài , tình cảm và ích lợi giữa hai bên chồng chéo, hình thành quan hệ rắc rối khó gỡ, ba nhà vì nhu cầu ích lợi chính mình đều sẽ thay đổi, còn muốn liên kết lấy mất quyền lực của mình cũng không dễ dàng gì!
Chia cổ phần xong, tự nhiên là những người đang ngồi ở đây quan tâm đến sự vụ cụ thể còn lại, Sài Yên hỏi:
- Minh Viễn, cháu có nghĩ tới sau khi công ty thành lập, nghiệp vụ đầu tiên là rất trọng yếu, quan hệ đến tương lai phát triển của chúng ta không? Phải như thế nào mở ra cục diện này?”
Phương Minh Viễn trong lòng mừng thầm, chiêu thức ấy của Sài Yên hắn đã sớm nghĩ tới. Trong ba người này, cô Sài cũng là một tay không vừa. Tuy nhiên ngẫm lại cũng có thể hiểu, bộ ngoại giao không phải là nơi đàm phán giữa các nước và nước ngoài, có thể đàm phán giữa các nước đương nhiên đàm phán với tư nhân cô càng tốt hơn. Tuy nhiên cho tới bây giờ, lập trường song phương cơ bản nhất trí, tiêu chuẩn thật sự về đàm phán của cô Sài, Phương Minh Viễn còn chưa thật sự lĩnh giáo qua.
- Cô Sài, theo ý của cô, quảng cáo đến tột cùng như thế nào, có thể tạo được tác dụng gì không?
Phương Minh Viễn hỏi ngược lại.
- Quảng cáo nói trắng ra là thông báo rộng rãi. Theo nghĩa rộng, như vậy quảng cáo bao gồm quảng cáo phi kinh tế và quảng cáo có lợi nhuận. Bình thường quảng cáo phi kinh tế là không lấy lợi nhuận vì mục đích quảng cáo, gọi là hiệu ứng quảng cáo, như các ban ngành trong hành chính chính phủ, đơn vị xã hội sự nghiệp, thậm chí các loại thông cáo, thông báo, thanh minh, mục đích chủ yếu là thông báo rộng rãi; còn quảng cáo có lợi nhuận, bình thường là cầu nối quan trọng giữa người sản xuất hàng hoá, người kinh doanh và người tiêu thụ, hoặc xí nghiệp chiếm lĩnh thị trường, đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, cung cấp hình thức lao động trọng yếu, chủ yếu mục đích là mở rộng hiệu quả và lợi ích kinh tế. Minh Viễn, cô nói có đúng hay không?
Sài Yên cười tủm tỉm mà nhìn Phương Minh Viễn nói. Mấy ngày nay, cô tốn không ít công phu nghiên cứu về phương diện quảng cáo.
Phương Minh Viễn nhếch lên ngón tay cái nói:
- Cô Sài trả lời giống như sách giáo khoa.
Sài Yên hai má đỏ lên, đây thật đúng là định nghĩa quảng cáo trong sách giáo khoa mà cô lận lưng.
- Trong quảng cáo, còn có một loại quảng cáo, gọi là quảng cáo công ích! Ừ, nói như thế nào nhỉ, quảng cáo công ích có thể là do chính phủ nghĩ đến lợi ích và đề cao đãi ngộ phúc lợi của công chúng mà thiết kế quảng cáo, tỷ như quảng cáo công ích đề xướng cai nghiện thuốc, tỷ như quảng cáo công ích tuyên truyền phòng cháy, phòng tai nạn; cũng có thể là xí nghiệp hoặc đoàn thể xã hội hướng người tiêu thụ tỏ rõ thực hiện công năng và trách nhiệm xã hội, cho thấy chính mình không chỉ theo đuổi kinh doanh thu lợi, mà là quan tâm và tham dự giải quyết vấn đề và hoàn cảnh xã hội như thế nào, vấn đề này là một ý đồ quảng cáo, nó là chỉ không lấy lợi nhuận vì mục đích khiến công chúng xã hội cảm thấy ích lợi gần gũi và tục lệ xã hội phục vụ quảng cáo. Ví dụ xí nghiệp ô tô có thể làm quảng cáo công ích nhắc nhở an toàn giao thông, xí nghiệp rượu có thể làm quảng cáo không nên lái xe sau khi uống rượu. Quảng cáo công ích đồng thời cũng mượn việc này đề cao hình tượng xí nghiệp, cho xã hội một vài khái niệm về công ty.
Phương Minh Viễn dừng lại một chút, nhìn nhìn Sài Yên ba người.
- Có phải cháu nói đến đài truyền hình Trung Quốc quảng cáo đề xướng tiết kiệm nước, tiết kiệm nguồn năng lượng?
Mai Đông Trạch hơi phân vân nói.
- Loại quảng cáo này, đối với phát triển xí nghiệp có xác thực hiệu quả sao?
- Chú Mai, chú không nên xem thường quảng cáo công ích này. Đối tượng của nó có thể nói là rộng khắp, là một loại phương thức truyền bá tin tức hướng toàn xã hội công chúng. Tỷ như nói quảng cáo không uống rượu khi lái xe, trực quan xem gần là nhằm vào người lái xe, nhưng nguy hại uống rượu lái xe cũng là mọi người toàn bộ xã hội hiểu được, nó thương tổn không chỉ là người lái xe, cũng bao gồm những người khác trên đường. Cho nên rất dễ dàng được đông đảo quần chúng tán thành và cộng hưởng, cháu cho rằng lợi ích quảng cáo dễ dàng xâm nhập lòng người, mà xí nghiệp thông qua quảng cáo liền dễ dàng được xã hội công chúng tán thành. Phương Minh Viễn giải thích.
- Mà kinh doanh quảng cáo, phần lớn cũng chỉ nhằm vào một bộ phận người. Tỷ như đồ trang điểm, đó là nhằm vào phụ nữ; thực phẩm, phần lớn cũng là nhằm vào phụ nữ và trẻ con…. Hơn nữa rất quan trọng là phí chế tác quảng cáo công ích thấp, hơn nữa đài truyền hình cũng tương đối dễ dàng phê duyệt thông qua, hơn nữa cũng dễ dàng giành được tình cảm của các ban ngành chính phủ liên quan. Công ty chúng ta vừa mới thành lập, đúng là thời điểm cần đánh bóng bản thân, quảng cáo công ích dễ làm người ta khắc sâu ấn tượng, không thể nghi ngờ có thể nhẹ vốn mà đạt thành mục đích chúng ta.
Lư Minh Nguyệt không khỏi mỉm cười. Anh ta chú ý tới Phương Minh Viễn từ khi gây dựng sự nghiệp tới nay, bất kể là quán ăn nhà họ Phương hay là siêu thị Carrefour, có thể nói đều là tương đối chú ý tới quan hệ với chính quyền địa phương, giành được thiện cảm của họ . Hiện giờ, tiến vào ngành quảng cáo, hắn vẫn như cũ. Anh ta không thể không thừa nhận, chiêu thức ấy của Phương Minh Viễn rất cao minh, đã trải qua nhiều năm cải cách kinh tế, có thể nói trong chính phủ Hoa Hạ trong nước không ai sánh được về mức độ giao hảo với chính phủ, trong quá trình phát triển, nhận được nhiều sự giúp đỡ của chính phủ, đôi khi mang tính quyết định.
- Phương diện quảng cáo công ích này…
Sài Yên hỏi tiếp.
- Hơn nữa cháu là định làm cho các ban ngành chính phủ, hay là làm cho công ty?
- Nếu đề nghị này là cháu đề xuất, thì xem như cháu sẽ làm trước. Ừ, để cháu nghĩ, lấy danh nghĩa quán ăn Phương Gia làm, hay là danh nghĩa siêu thị Carrefour làm tốt hơn. Nói thật, lời quảng cáo cháu cũng nghĩ xong rồi!
Phương Minh Viễn nói.
- Lời quảng cáo gì, nói nghe một chút.
Mai Đông Trạch cười nói.
- Cũng cho chúng ta thấy ý tưởng sáng tạo của cậu Phương.
Phương Minh Viễn cầm giấy bút đến, xoát xoát xoát trên giấy viết ra, đưa cho Sài Yên, ba người đồng loạt đến gần.
- Là chim có trước hay là trứng có trước, anh không biết, tôi không biết, chỉ có chim biết; là chim biến mất trước hay là trứng trước biến mất trước, anh biết, tôi biết, chỉ có chim không biết. Cho nên xin trân trọng động vật hoang dã!