-Hừm! Hắn làm trò trước mặt mọi người, đánh hắn một trận cũng là hời cho hắn rồi, để tôi nói thì đánh luôn vào cái vuốt chó của hắn.
Cửa đột nhiên bị mở tung, một người khoảng ba chục tuổi bước nhanh vào.
Sắc mặt của Vũ Uy không khỏi có chút biến sắc, anh ta tất nhiên biết kẻ này là ai. Kẻ này họ La, tên Thiên Uy, cũng được coi là có máu mặt ở đất kinh thành này, nghe nói có quan hệ mật thiết vứi Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Thành Ủy. Dưới tên y có hai công ty thương mại, chủ yếu là kinh doanh buôn bán với Mông Cổ, Triều Tiên và Nga. Y với Vũ Uy được coi như đối thủ cạnh tranh trên thương trường, cho nên hai kẻ bọn chúng như kẻ thù không đội trời chung.
Sắc mặt của Vu Thanh Sơn cũng không ngừng biến đổi, anh ta cũng thật không ngờ La Thanh Uy lại tới. Mối quan hệ của La Thanh Uy với anh ta, mặc dù cũng mật thiết không kém so với Vũ Uy, nhưng La Thanh Uy và Vũ Uy, hai kẻ này một khi đứng chung một chỗ kiểu gì cũng có chuyện thị phi.
Vu Thanh Sơn lúc này đã có mưu đồ trong tay, cần phải nể mặt Vũ Uy một chút, cái tên vô danh tiểu tốt Phương Thắng này cũng khiến trong lòng anh ta có vài phần kiêng kị. Hơn nữa nếu đúng như tên Phương Thắng nói, ông ta sẽ phụ trách sửa chữa xe, trong lúc sửa xe sẽ cung cấp cho mình một chiếc xe sang trọng, còn về việc Từ Ninh trêu chọc bạn gái anh ta đánh một trận cũng đủ để chỉ trích y rồi. Vu Thanh Sơn cũng không phải là không biết chừng mực, dù gì thì đây cũng là thủ đô, vàng thau lẫn lộn, nếu đúng phải trước sau rõ ràng, chẳng may sau lưng y thực có cây to chống đỡ thì e rằng bản thân lúc đó lại chẳng còn mặt mũi nào.
Nhưng sự xuất hiện của La Thiên Uy lại khiến cho Vu Thanh Sơn rơi vào khoảng không, so với Vũ Uy thì mối quan hệ của anh ta với La Thiên Uy lại càng khăng khít, trong kinh doanh của La Thiên Uy, Vu Thanh Sơn cũng góp chút cổ phần, hơn nữa kẻ khác không biết nhưng Vu Thanh Sơn lại biết, La Thiên Uy quả thực là có chút quan hệ thân thích với Trưởng ban tổ chức Thành Ủy Thủ đô. Bà nội của La Thiên Uy có thể coi như cô họ của Chu Nguyên Trọng, mà Chu Nguyên Trọng lúc trai tráng, nhà họ La cũng có nhiều giúp đỡ họ Chu, sau khi Chu Nguyên Trọng trở nên giàu có, cũng tự nhiên có nhiều báo đáp với họ nhà La.
La Thiên Uy có thể lăn lộn ở thủ đô tới giờ ít nhiều cũng là do có địa vị của Chu Nguyên Trọng. Vu Thanh Sơn tất nhiên sẽ không vì Vũ Uy mà gây sự với La Thiên Uy, dù sao thì việc lên chức của Vu Khải Lập, lời nói của Chu Nguyên Trọng cũng có rất nhiều trọng lượng. Tuy rằng không trông mong y có thể thúc đẩy chuyện gì, nhưng cũng không thể để y thành một chướng ngại.
Chỉ là sao mà La Thiên Uy lại biết Vũ Uy ở đây? Nghĩ tới đây Vu Thanh Sơn không khỏi liếc mắt nhìn Hồng Quân và một kẻ trẻ tuổi khác.
Vương Hồng Quân hơi nhếch mép, đúng là y đã ngầm gọi điện thông báo cho La Thiên Uy, vì y biết La Thiên Uy sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội đả kích Vũ Uy nào.
La Thiên Uy trong lòng cũng là khó chịu, y đường đường chính chính có Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành phố đứng sau giúp đỡ, mà cha của Vũ Uy, chẳng qua cũng chỉ là Chủ tịch của công ty Vũ Uy kim ngạch mậu dịch làm ăn với Nga lại cứ vượt qua y chục lần.
Gia thế của Vũ Uy tuy rằng hơn La Thiên Uy chục lần nhưng đây là thủ đô, quyền lực cũng vượt xa tiền lực, hơn nữa đối với tiền đồ làm quan của cha Vũ Uy, Chu Nguyên Trọng cũng là có ảnh hưởng rất lớn, cho nên đối với sự khiêu khích của La Thiên Trong, có nhiều khi Vũ Uy cũng chỉ có thể nhượng bộ cho qua. Điều đó chính là cổ vũ cho sự kiêu ngạo của La Thiên Uy. Nhiều khi La Thiên Uy và Vũ Uy rơi vào thế đối chọi vô cùng gay gắt khiến La Thiên Uy không thể bỏ qua từng chút cơ hội đả kích Vũ Uy.
Lúc này được Vương Hồng Quân báo tin, vừa hay y cũng ở khu vực này, tuy rằng nói kẻ “phạm tội” lại không phải là Vũ Uy, nhưng tư tưởng kẻ thù của kẻ thù là đồng minh, bạn bè của kẻ thù là kẻ thù, La Thiên Uy tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Sắc mặt của Phương Thắng cũng biến đổi, câu nói đầu tiên của La Thiên Uy khiến cho ông ta thực không thoải mái. Cái gì mà “trực tiếp tên cẩu?” tay của Từ Nịnh là móng cẩu, vậy thì thân là dượng của y, sẽ tính là gì?
-Không biết ngài Vu có ý thế nào?
Phương Thắng căn bản là không thèm để ý tới La Thiên Uy, nói với Vu Thanh Sơn.
Vu Thanh Sơn cũng có chút khó nói. Nếu La Thanh Sơn chưa tới, vậy thì Phương Thắng đã nể mặt mình rồi vậy thuyền theo nước thuận thế là được. Nhưng lời La Thiên Uy đã nói ra, tự mình lại thêm chút phản ứng há chẳng phải là đánh thẳng vào mặt La Thiên Uy hay sao? Tuy là nói anh ta cũng hiểu, La Thiên Uy chủ yếu vẫn là muốn nhằm vào Vũ Uy, bọn Phương Thắng cũng chẳng qua là ‘trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết’ mà thôi.
-Cái gì là có ý thế nào? Thanh Sơn, chút tiền sửa xe quẹt đít đó, sao lại có thể lọt vào mắt được?
Y dám ngang nhiên dở trò giữa bao người, nếu cứ nhẹ nhàng cho qua như vậy, hehe, mặt mũi cậu sẽ để đâu đây? Chó mèo cũng có thể nhảy lên đầu Vu Thanh Sơn cậu.
La Thiên Uy cười lạnh nói.
-Thanh Sơn, đừng mất mặt vì loại người đó.
Trong lòng Phương Thắng càng thêm căm tức, ông ta cũng nhìn ra, nếu như không có cái kẻ không có mắt kia nhảy ra chặn ngang thêm câu, chuyện này cũng có thể chấm dứt được rồi, tuy rằng Từ Nịnh bị đánh, khiến cho trong lòng Phương Thắng cũng vô cùng căm tức, nhưng toàn bộ sự việc nói chung cũng là Từ Nịnh sinh sự trước. Nếu như y cũng chỉ bị thương chút bên ngoài, để sự việc đi tới hồi kết rõ ràng thì coi như dạy y một bài học.
Nhưng nếu như bọn La Thanh Sơn mà vẫn không biết chừng mực, Phương Thắng giờ đây cũng không phải là công nhân trong nhà máy Tần Tây ngày nào, là con trưởng của nhà họ Phương, cha của Phương Minh Viễn, những năm gần đây, kinh nghiệm của ông cũng đủ, mối quan hệ trong tay ông không phải là kẻ nào cũng có thể coi thường bắt nạt được.
-La Thiên Uy, việc của hai người bọn ta là của bọn ta, không liên quan tới kẻ khác, liên quan gì tới ngươi mà ngươi vung chân múa tay ở đây?
Vũ Uy đập bàn nói.
-Kẻ qua đường thấy chuyện bất bình không tha
La Thiên Uy khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh thường nói:
-Một con kiến nhỏ xíu lại dám làm bẩn xe của Thanh Sơn, dám đùa cợt với đàn bà của hắn lại chỉ nhận một trận đòn không nặng không nhẹ, bồi thường thêm chút tiền là có thể xong sao? Việc này mà đồn ra ngoài, Vu thiếu gia còn để mặt mũi vào đâu? Là bạn hắn, ta đương nhiên phải xen vào.
Phương Thắng đứng thẳng lưng, dựa trên ghết sô pha, lạnh lùng hỏi:
-Vậy theo ý kiến của vị này thì chuyện này nên giải quyết như thế nào mới xong?
La Thiên Uy dùng tay chỉ thẳng vào mũi của Phương Thắng nói:
-Rất đơn giản, tất cả người bọn ông đều phải tập trung ở đại sảnh của hộp đêm Vân Tiêu, chính thức xin lỗi với Vu thiếu gia, hehe, khấu đầu nhận lỗi!
Lửa giận trong lòng Phương Thắng bốc lên ngùn ngụt, lạnh lùng đáp:
-Nếu như ta không đồng ý thì sao?
La Thiên Uy như chẳng mảy may để ý khoát khoát tay nói:
-Ông có thể thử!
Từ ngoài phòng bước vào bốn tên to lớn, Phương Thắng để ý thấy trên cổ tay bọn chúng đều hiện ra một hình xăm.
-La Thiên Uy, mày điên rồi!
Vũ Uy nhẹ lỏng tay, ném thẳng chén trà trên tay xuống bàn, các mảnh thủy tinh bắn tung tóe.
La Thiên Uy đắc ý liếc nhìn Vũ Uy, lại quay đầu nói với kẻ đang nhíu mày Vu Thanh Sơn:
-Thanh Sơn, cậu thấy sao?
Trong lòng Vu Thanh Sơn cũng cảm thấy việc này có chút quá đà rồi, tục ngữ có câu vuốt mặt phải nể mũi, để đối phương trước mặt mọi người khấu đầu nhận lỗi, đó chắc chắn là điều xỉ nhục với họ. Nếu như nói chỉ là một kẻ dân tầm thường thì Vu Thanh Sơn cũng không để trong lòng, có xỉ nhục thì là xỉ nhục, bọn chúng ngoài nước mắt và sự chửi rủa trong lòng ra thì cũng chẳng còn biết làm gì khác.
Nhưng mà tên Phương Thắng này lại có điều khiến anh ta nhìn không ra, nếu như quá đáng với ông ta, khiến cho đối phương phản ứng lại, chưa biết chừng đó là mầm họa cho ngày sau. Để giúp cho La Thiên Uy ra oai với Vũ Uy một phen mà lại chuốc liên lụy vào bản thân, há có đáng? Nhưng La Thiên Uy đã nói tới nước này, làm sao để khiến kết thúc sự việc cũng là điều làm anh ta đau đầu.
La Thiên Uy lại cho rằng sự chần chừ của Vu Thanh Sơn là sự ngầm đồng ý, nhe răng cười nói:
-Được rồi, đã đến lúc cho ta một cái đáp án rõ ràng rồi, là các ngươi sẽ đi ra sảnh lớn khấu đầu nhận tội hay là để cho bọn này cho một trận, sau đó đưa bọn mày ra sảnh lớn lạy vài cái? Mấy tên thủ hạ này của ta một khi xuống tay là không có chừng mực, tới lúc đó lỡ chẳng may mà có đứt tay đứt chân thì hẳn là không tốt chút nào.
Vũ Uy giật mình há miệng, mẹ cái thằng La Thiên Uy này, thật quá to gan lớn mật, trước mặt cha của Phương Minh Viễn mà cũng bắt phải dập đầu xin lỗi Vu Thanh Sơn, còn uy hiếp sẽ đánh gẫy tay chân. La Thiên Uy nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Vũ Uy trong lòng không khỏi vui mừng. Ngươi không phải muốn bảo vệ mấy kẻ này hay sao? Đã thế ta cứ nhằm bọn chúng, đem dẫm nát hết thể diện của những tên bằng hữu của ngươi, xem ngươi còn có mặt mũi nào nữa.
-Cậu Vu, tôi cho cậu biết, con trai của Bác Phương chính là.....
Vũ Uy còn chưa nói hết câu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy tung.
La Thiên Uy quay đầu nhìn lại, kẻ tiến vào lại là một kẻ hắn không quen biết, trong lòng không khỏi giận dữ, hét lớn:
-Cút ra ngoài!
Chỉ có điều chữ đầu tiên y nói còn lớn, hai chữ sau đã bắt đầu nhỏ dần, bởi vì đứng đằng sau kẻ thanh niên đó là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ bệ vệ, oai phong.
Người vừa tới chính là Phương Minh Viễn và chú Triệu.
Vốn dĩ là theo ý của Phương Minh Viễn, đưa hắn tới nơi là được rồi, nhưng chú Triệu lại có chút lo lắng nên cùng theo tới đây.
Không thể ngờ vừa bước tới cửa, ngay cả sự việc trong phòng còn chưa rõ ràng thì đã bị kẻ khác thét “Cút” lập tức.