Ánh mắt của đám người Mã Đức Tài đều lưu lại trên chiếc di động trong chiếc hộp, không kiềm được mà phát ra âm thanh kinh ngạc.
Tỉnh Tây Tần năm 96, điện thoại di động vẫn chẳng khác gì cục gạch lưu hành nhiều năm, nhưng mà cho dù là như vậy, cũng không phải ai cũng có được, hầu hết vẫn có nhiều người còn sử dụng máy nhắn tin. Tuy nói rằng đã có Ericsson, điện thoại của Nokia và Motorola vẫn từng bước thâm nhập vào thị trường Hoa Hạ, nhưng thứ nhất, giá cả khiến nhiều người phải há hốc mồm, thứ hai, chỉ giới hạn trong các thành phố ở vùng duyên hải khu vực đông nam. Thị trường toàn quốc, vẫn là cần thêm một thời gian nữa.
So với chiếc điện thoại giống như cục gạch kia, hai chiếc di động trước mắt xem ra có vẻ thuận tiện hơn! Cho nên, mặc dù vợ chồng Mã Đức Tài, không phải lần đầu tiên thấy di động, vẫn là không kiềm nổi sức hấp dẫn từ sự tinh xảo và mượt mà của nó!
Đôi mắt của Du Kiến Hoa cũng không kiềm nổi mà lóe sáng, y từ Mỹ về nước, đương nhiên kiến thức của đám người Mã Đức Tài không thể so với y được. Mẫu mới nhất của Motorola, Ericsson và Nokia y tuy rằng không có, nhưng y cũng xem như biết được vài điều. Hai chiếc di động ở trước mắt, chức năng thế nào, trước mắt không rõ, nhưng xét về kiểu dáng, đã có thể vượt trội hơn hẳn các công ty nổi tiếng thế giới như Motorola, Ericsson hay Nokia.
Phương gia lấy được công nghệ sản xuất điện thoại từ tập đoàn Nokia, việc này, Du Kiến Hoa cũng đã từng nghe, hơn nữa dựa vào công nghệ sản xuất điện thoại, Phương gia cứ như vậy phát triển, giành được giấy phép sản xuất điện thoại từ ngành bưu điện! Trở thành một trong bốn tập đoàn có khả năng sản xuất điện thoại trong nước!
Hơn nữa, so với vài xí nghiệp nhà nước, Phương gia càng chuẩn bị đầy đủ hơn, bọn họ còn đang mua thiết bị ở bên ngoài, thời gian huấn luyện nhân viên, Phương gia đã bắt đầu xây dựng nhà máy, bây giờ còn xuất ra được sản phẩm di động mẫu.
Lợi nhuận thu được từ tiêu thụ điện thoại di động cũng rất lớn, Du Kiến Hoa cũng từng nghe qua. Nghĩ đến lúc đầu khi điện thoại di động mới du nhập vào Hoa Hạ, chỉ có thể ở dưới mạng lưới kinh doanh của bưu điện, thủ tục cũng vô cùng lắc nhắc, hơn nữa phí sử dụng cũng rất cao, nghe nói lợi nhuận trong đó còn vượt trên ba trăm phần trăm.
Du Kiến Hoa không khỏi động tâm, y hiểu, phương tiện truyền thông đối với người hiện đại mà nói, quan trọng như thế nào. Điểm này, bây giờ một người bình thường cho dù xem như không thể mua nổi một chiếc di động, cũng muốn có một chiếc máy nhắn tin, coi như cũng tạm được. Nếu nói, bản thân đủ khả năng nắm trong tay quyền đại lý tiêu thụ di động của Phương gia, cho dù chỉ là trong một tỉnh, cũng có thể mang đến lợi nhuận vô cùng khả quan! Công ty thương mại của mình bây giờ so với điều này thì có đáng là gì chứ?
Nhưng y cũng hiểu, khối thịt béo này, mình có thể nhìn thấy, người khác khẳng định cũng có thể nhìn ra được, trên đời này kẻ ngốc rất nhiều, người thông minh cũng không ít! Cho dù mình có là con trai của Phó chủ tịch thành phố, nhưng nếu muốn ôm chặt khối thịt béo này trong tay, e rằng tư cách và từng trải vẫn còn chưa đủ.
Không nói nơi khác, chỉ nói trong tỉnh và thành phố Phụng Nguyên, đã không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào khối thịt béo này!
Du Kiến Hoa thoáng trộm nhìn Lâm Liên, thầm nghĩ, nếu nói bản thân có thể xác lập quan hệ với cô ấy, thông qua Lâm gia quan hệ với Phương gia, khối thịt này, muốn cầm trong tay cũng dễ dàng hơn nhiều, ít nhất cho dù không lấy được quyền đại lý tỉnh, cũng lấy được quyền đại lý thành phố Phụng Nguyên, cũng đủ cho mình kiếm được vài năm!
-Đẹp đẽ như vậy, giá cả bao nhiêu?
La Ngọc Ninh hận không thể vươn tay, ôm chầm lấy hai chiếc di động trong hộp.
-Cái này bán cũng phải vài chục nghìn tệ!
Mã Đức Tài chặc lưỡi nói:
-Thứ tốt như vậy, đáng tiếc là thực sự dùng không nổi! Trừ phi là đơn vị cấp!
-Mấy chục nghìn tệ? Phương gia cũng thật hào phóng quá, vật quý như vậy, không ngờ lại làm phúc lợi!
Trong ánh mắt của La Ngọc Ninh quả thực như muốn phát sáng. Nếu có thể có được một chiếc di động như vậy, cho dù làm không công cho Phương gia một năm, cũng đáng!
-Như vậy mới nói địa vị của anh Lâm ở trong Phương gia, nếu không phải được coi trọng, làm sao có thể có được thứ quý giá như vậy! Hơn nữa, quan trọng hơn chính là, ở trong khu vực duyên hải phía Nam, cho dù là người có tiền cũng chưa chắc mua được!
Mã Đức Tài tràn đầy xúc động cảm thán nói:
-Mọi người đều nói ngân hàng Công Thương chúng tôi phúc lợi tốt, nhưng Mã Đức Tài tôi làm trong ngành nhiều năm, năm ngoái mới được cấp di động mà thôi. Nào được như anh Lâm đây tốt như vậy, chẳng những sớm có di động, mà bây giờ lại còn là mẫu mới nhất nữa!
Bà Lâm lúc này cũng kinh hãi đến ngây ra, vừa rồi tuy biết rằng vật Phương Minh Viễn tặng rất quý, nhưng bà dù sao cũng không rõ giá cả thị trường nó như thế nào, bây giờ vừa nghe, chiếc di động này, giá cả lên đến tận mấy chục nghìn tệ, hai chiếc di động, không phải bằng thu nhập mấy mươi năm của người bình thường rồi sao!
-Tiểu Liên, sao con không có?
Bà Lâm theo bản năng hỏi Lâm Liên.
-Con? Có a! Lâm Liên từ trong ngực lấy ra chiếc di động màu hồng, đặt lên bàn.
-Tuy rằng di động này, với con mà nói, cũng không có nhiều công dụng lắm, cũng chỉ khi trong nước… có thể dùng mà thôi, đến khi ra nước ngoài, vẫn là muốn dùng điện thoại của địa phương đó hơn.
-Vì sao? – Bà Lâm kinh ngạc nói. – Vậy không phải con có rất nhiều điện thoại dự phòng sao? Lãng phí quá a!
-Dì, Lâm tiểu thư ở nước ngoài, điện thoại di động của địa phương và sản phẩm trong nước không giống nhau, di động trong nước không bắt được sóng bên đó, không có sóng, vậy cũng không thể dùng rồi. Hơn nữa, đối với người nước ngoài mà nói, bây giờ di động tuy rằng xem như là vật xa xỉ, nhưng so với trong nước vẫn là kém hơn rất nhiều. Bọn họ mua di động, cũng chỉ bằng thu nhập vài tuần đến hai tháng là cùng.
Du Kiến Hoa cười nói:
-Lấy thân phận của Lâm tiểu thư, ở nước ngoài công tác, đương nhiên công ty sẽ cấp cho di động. Đúng rồi, không biết Lâm tiểu thư có tiện nói cho tôi biết, số điện thoại của cô không?
Lâm Liên giật mình, tuy nói rằng cho dù không muốn đưa, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, không thể nào không cho người ta chút thể diện. Hơn nữa, nói thế nào thì, Du Kiến Hoa cũng là con trai của Phó chủ tịch thành phố, trong Phụng Nguyên cũng có thể xem là quan lớn. Những viên chức này, thành sự không nhất thiết phải có bản lĩnh, nhưng bại sự lại một người so với một người càng nắm chắc. Sản nghiệp của Phương gia ở trong thành phố dù sao cũng không ít, nếu quan hệ giữa song phương quá cứng nhắc, cũng rất phiền toái, cho nên đành nói số điện thoại của mình.
Du Kiến Hoa lấy ra chiếc điện thoại Motorola của mình, tuy rằng không tinh xảo như điện thoại của Lâm Liên, nhưng so với điện thoại bây giờ cũng khá tiện dụng.
Du Kiến Hoa đánh mắt nhìn Mã Đức Tài, lão liền hiểu ý nói:
-Anh Lâm, Tiểu Liên vừa mới từ nước ngoài trở về, một nhà các vị khẳng định còn có rất nhiều chuyện để nói, mấy vị khách không mời mà đến như chúng tôi không dám quấy rầy nữa. Hai ngày sau, tôi lại mời cả nhà anh Lâm đến ăn cơm, lúc đó anh thế nào cũng phải cho tôi chút thể diện mà đến đấy!
-Đương nhiên, đương nhiên, giám đốc Mã đã mở tiệc chiêu đãi, cho dù thế nào, cũng phải đến!
Lâm Khải Đông cười nói.
Mã Duy Hiên kéo La Ngọc Ninh, bà hiểu ý nói với Lâm Liên:
-Tiểu Liên a, có thể giúp Duy Hiên có được chữ ký của cô Vũ Điền Quang Ly được không?
Chút nguyện vọng nhỏ này của con trai, bà đương nhiên là muốn thỏa mãn cậu ta.
-Mẹ! Ý của con là có thể chụp ảnh cùng với cô Vũ Điền Quang Ly không!
Mã Duy Hiên bất mãn nói.
Lâm Liên thản nhiên cười nói:
-Muốn chữ ký cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng chụp ảnh thì, e rằng không được. Vũ Điền cô ấy… không tiện lắm!
Mã Đức Tài trừng mắt nhìn con trai mình, nhưng thật ra có chút hiểu sự cự tuyệt của Lâm Liên. Điều này cũng giống như trong quan trường, lãnh đạo cao cấp gặp thì có thể dễ dàng, nhưng muốn chụp ảnh chung thì phải chú ý đến kỳ ngộ và duyên phận, lần đầu gặp mặt lãnh đạo đã muốn chụp ảnh, vậy đều không có nhãn lực rồi. Vũ Điền Quang Ly này tuy rằng không phải lãnh đạo gì, nhưng ở Hoa Hạ, thân phận của người ta cũng khiến cho lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban tỉnh khách sáo mấy phần. Tiểu tử chết tiệt nhà ngươi, có được chữ ký đã may rồi, còn đòi chụp ảnh chung!
Mã Duy Hiên rụt cổ, không dám nói gì nữa!
Lâm Liên nhanh chóng từ trên lầu xuống, cầm lấy ba chữ ký của Vũ Điền Quang Ly đưa cho Mã Duy Hiên, lúc này cậu ta mới từ buồn chuyển sang vui, miệng không ngừng cảm ơn Lâm Liên.
Mã Đức Tài âm thầm thở dài, con trai của mình, thật sự là bùn nhão không thể xây tường được mà, vừa nhìn thấy nữ diễn viên đã rối loạn như vậy! Nó cũng không ngẫm lại, nếu như nó có thể theo đuổi được Lâm Dung, đừng nói là chụp chung với Vũ Điền Quang Ly, ngay cả uống trà chiều, Vũ Điền Quang Ly cũng không thể không nể mặt? Hơn nữa với bộ dạng của cậu ta, hoàn toàn đều lọt vào mắt của Lâm gia rồi, e rằng suy tính của mình và vợ xem như thất bại!
Tuy nhiên, hôm nay mục đích chủ yếu đến đây đã đạt được, xem bộ dạng của người Lâm gia, đối với lần đầu gặp mặt Du Kiến Hoa, vẫn là rất hài lòng. Nhiệm vụ của vợ chồng hai người xem như đã hoàn thành, mặc cho sau này quan hệ của hai người phát triển thế nào, Du gia cũng nợ vợ chồng mình một ân tình, đây cũng không tồi rồi, người không thể tham lam.
Du Kiến Hoa đứng dậy, lại gật đầu với Phương Minh Viễn cùng Hải Dương, xem như tạm biệt, rồi mới đi ra ngoài.
Lâm Khải Đông một nhà đều tiễn bọn họ ra tận ngoài cửa, nhìn bọn họ lên xe, lúc này mới trở vào đại sảnh.
-Cậu Phương, thật xin lỗi!
Lâm Khải Đông vừa vào cửa liền hướng Phương Minh Viễn xin lỗi.
-Chú Lâm, người như vậy, sau này cháu sao dám đến nhà thăm hỏi nữa.
Phương Minh Viễn giả vờ cả giận nói.
-Được, được được, tôi không nói nữa, không nói nữa!
Lâm Khải Đông cao hứng nói:
-Cửa của Lâm gia bất cứ lúc nào cũng mở rộng chào đón cậu Phương!
Mọi người ngồi xuống lần nữa, Lâm Liên lúc này mới hỏi:
-Cha, mẹ, giám đốc Mã bọn họ có chuyện gì vậy? Sao con cảm thấy…
-Tiểu Liên a, tuổi con cũng không còn nhỏ, chị của con bây giờ đã kết hôn rồi, con ngay cả người bạn trai cũng không có. Tiếp tục như vậy làm sao được chứ! Cậu Phương, cậu nói, công việc tuy rằng quan trọng, nhưng hôn nhân đại sự của bản thân, nó cũng không thể hoàn toàn không để tâm được, có phải không?
Bà Lâm vỗ vỗ tay Lâm Liên mà nói.
Không đợi Phương Minh Viễn nói, Lâm Liên lập tức bật dậy, vội nói:
-Mẹ, Du Kiến Hoa kia là đến đây làm quen sao?
Bà Lâm ân cần kéo cô ngồi xuống, lại nói:
-Tiểu Liên a, mẹ thấy Du Kiến Hoa kia cũng không tồi, tướng mạo rất được, bằng cấp lại cao, cha lại là Phó chủ tịch thành phố, hai đứa có thể thử qua lại với nhau, nếu hợp, mẹ cũng có thể nhẹ đi một mối tâm sự rồi!
-Con không muốn!
Lâm Liên liên tục lắc đầu nói.
- Con không muốn nói tới chuyện bạn trai gì cả!