Cái mà Phương Nhai nói cho anh ta kỳ thật là một cái tên, là người phụ khách bên khiếu nại của khách hàng trong các chi nhánh Tập đoàn Carrefour thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây. Sở dĩ chọn người này, Phương Nhai cũng đã suy nghĩ cặn kẽ. Vương Đắc Thủy nói trắng ra chính là một lão nông dân, muốn trực tiếp nhìn thấy người nhà họ Phương, tuyệt đối là phải có cơ duyên, nếu không thì là mơ mộng hão huyền! Đặc biệt là trong những ngày sau khi anh ta mất tích, các nhân viên này của nhà họ Phương chắc chắn càng khó gặp.
Mà người anh ta đã chọn, một là người phụ trách khiếu nại của khách hàng. Với chế độ quản lý của Tập đoàn Carrefour, với yêu cầu của khách hàng, anh ta không thể vô lý cự tuyệt. Cho nên, Vương Đắc Thủy muốn gặp anh ta, không hề khó; hai là, người này đã từng là cộng sự với Phương Nhai một thời gian, và lúc đó có mối quan hệ không tồi với Phương Nhai. Tuy nói, theo từng bước thăng chức của Phương Nhai, để lộ thân phận thành viên của nhà họ Phương, mối quan hệ giữa hai người ngày càng ít, nhưng anh ta tuyệt đối không thể quên Phương Nhai, mà chỉ cần có thể gặp được người này, tự nhiên có thể dễ truyền tin tức lên cấp quản lý chi nhánh của Carrefour ở tỉnh Tần Tây, tự nhiên nhà họ Phương cũng biết.
Vì sao không để Vương Đắc Thủy tìm anh ta, Phương Nhai kỳ thực cũng đã từng nghĩ qua, lúc đó thời gian cấp bách, Vương Đắc Thủy lại không dám ở lại phòng của anh ta, cho nên anh ta cũng không kịp kể lại tỉ mỉ mình rốt cuộc là ở chổ nào, càng không biết mình làm sao lại đến. So với người đó, anh ta càng tin vào khả năng của người nhà mình. Dù sao chỉ cần Vương Đắc Thủy có thể đưa thông tin này đến nhà họ Phương, với khả năng của nhà họ Phương, cứu một người ra khỏi bệnh viện tâm thần, cũng không phải một việc khó .
Cũng đúng như những gì Phương Nhai đã nghĩ, Vương Đắc Thủy rất dể gặp được Hoa Sơn Nhạc, cũng chính là người đồng nghiệp trước đây của Phương Nhai. Tuy Hoa Sơn Nhạc hiện giờ chỉ là một cán bộ trung tầng trong Tập đoàn Carrefour, nhưng thông tin Phương Nhai mất tích, anh ta cũng có nghe thấy. Tuy nói, địa vị giữa anh ta và Phương nhai đã kém hơn một trời một vực, Hoa Sơn Nhạc cũng không hy vọng Phương Nhai có thể nhìn anh ta với con mắt khác, nhưng chỉ cần Phương Nhai còn một ngày, địa vị của anh ta trong Tập đoàn Carrefour vững như núi Thái Sơn! Dù sao không ít người đều biết, đương nhiên Phương Nhai khi vẫn là cán bộ cơ sở, sống với anh ta rất tốt. Bây giờ tuy bởi vị địa vị mà có chút khoảng cách, nhưng nếu anh ta Hoa Sơn Nhạc nhận được sự đãi ngộ không công bằng gì đó trong Tập đoàn, ai có thể bảo đảm Phương Nhai chắc chắn sẽ nhìn như không thấy chứ? Hiện giờ Phương Nhai đã mất tích, đối với anh ta không phải tin tức gì tốt , cho nên khi biết được anh ta biết được Phương Nhai cử Vương Đắc Thủy đến, Hoa Sơn Nhạc nhanh chóng cảm nhận được một niềm hạnh phúc rất lớn đang tràn ngập trên người mình.
Hoa Sơn Nhạc lập tức bỏ hết mọi việc, cùng Vương Đắc Lợi trực tiếp đến nhà họ Phương ở biệt thự dưới chân núi Ly Sơn, quả nhiên không ngoài dự liệu, người gác cửa kiểm tra đồ vật trên người bọn họ thì lập tức dẫn anh ta vào phòng khách.
Vương Đắc Thủy lúc này cảm thấy chính mình như trong giấc mơ, cái xe con đó chỉ có cán bộ lãnh đạo trong huyện mới có tư cách ngồi, hôm nay ông ta cũng được ngồi lên! Cảm giác đó, thực sự thoải mái hơn nhiều so với xe khách chạy đường dài! Hơn nữa trên xe không ngờ còn có gió mát, chổ ngồi mềm, ngồi lên, thực sự quá thích! Vương Đắc Thủy lớn như vậy, còn không được hưởng thụ sự đãi ngộ như vậy.
Trải qua việc này, Vương Đắc Thủy trong lòng đã yên tâm nhiều, người có thể ngồi lên xe con như vậy, tất nhiên không thể là người nghèo hèn. Lúc đó, một trăm ngàn tệ xem như có chút cơ sở đáng tin, cũng không uổng mình mạo hiểm đến tỉnh thành tiêu tiền! Chỉ có điều là cách nghĩ như vậy sau khi vào đến biệt thự nhà họ Phương, Vương Đắc Thủy hoàn toàn phủ định!
Không nói đến chuyện biệt thự chiếm phạm vi rộng rãi, quả thực không thua kém diện tích một thôn, chỉ mới nói đến sự bài trí trong biệt thự, rồi những chiếc ghế sofa không gì thoải mái bằng, còn có những người hầu, chân của Vương Đắc Thủy hơi run lên, nhất là khi Hoa Sơn Nhạc vô tình nhắc tới. Chủ nhân ở đây có mấy chiếc xe tốt đáng giá trên mấy triệu tệ, Vương Đắc Thủy tim như nhảy lên!
-Ông trời à!
Chỉ xe thôi đã trị giá mấy triệu tệ, sản nghiệp nhà này thì bao nhiêu tiền?
Trong đầu Vương Đắc Thủy quả thực ong ong lên! May mà Vương Đắc Thủy đã có thời gian không ngắn làm trong bệnh viện tâm thần, sự việc kích thích kiểu như vậy, cũng đã quá quen thuộc, cho nên rất nhanh thì miễn cưỡng hồi phục lại trạng thái, nhưng trong lòng tự nhiên cũng lo được lo mất.
Cũng không mất bao nhiêu thời gian, cửa phòng khách trong biệt thự bị người ta đẩy ra, một người thanh niên xem ra còn rất trẻ, cùng với một cô gái trẻ xinh đẹp và một người trung niên đi ra.
Vương Đắc Thủy còn đang hoài nghi người thanh niên này tại sao không hiểu chuyện như vậy, Hoa Sơn Nhạc đã đứng dậy một cách kích động, tiến lên hai bước nói:
-Chào cậu Phương, tôi là Hoa Sơn Nhạc chi nhánh khu mới thành phố Phụng Nguyên của Tập đoàn Carrefour.
-Hoa Sơn Nhạc? Ừ, là anh đem tin tức của chú hai tôi đến?
Phương Minh viễn nhìn xung quanh, người lạ chỉ có Hoa Sơn Nhạc và Vương Đắc Thủy vẫn đang ngồi trên ghế sofa.
-Đúng vậy, cậu Phương, vị này là ông Vương Vương Đắc Thủy, đến từ thành phố Khang An Tần Nam.
Hoa Hơn Nhạc có chút rụt rè nói:
-Chính là ông ta đem đến tin tức của Phương tổng.
Huyện Đường Âm thành phố Khang An Tần Nam? Phương Minh Viễn coi như đã hiểu, vì sao nhiều ngày như vậy, Phụng Nguyên và những cảnh sát trong huyện xung quanh vì sao vô ích rồi!
Huyện Đường Âm thành phố Khang An Tần Nam giao giữa phía Nam của tỉnh Tần Tây và tỉnh Thục, cách Phụng Nguyên không gần. Hơn nữa người bình thường sẽ không chú ý đến nơi đó, bởi vì nó nằm ở vùng núi Tần Ba, thuộc huyện nghèo khó cấp quốc gia. Mà Phương Minh Viễn sở dĩ biết nó, là bởi vì sau năm hai nghìn của thế kỷ trước, một đơn vị quản lý giao thông cấp phòng, đem tòa nhà văn phòng cũ của mình thuê cho văn phòng đơn vị khác. Tự mình bỏ ra ba chục triệu tệ, xây dựng một tòa văn phòng sang trọng với diện tích hơn sáu nghìn m2 cho hơn 70 nhân viên trong cục, bình quân, mỗi người chiếm gần một trăm m2!
Việc này xảy ra, tất nhiên nổi lên các trang mạng trong nước, một nhóm kinh hô, một nhóm mắng nhiếc, cho nên Phương Minh Viễn cũng đã nhớ điểm này “ Dám đi trước thời đại”. Nhưng, hiện tại đương nhiên không phải lúc thảo luận những việc này. Phương Minh Viễn vội vàng tiến lên trước hai bước, nắm chặt tay của Vương Đắc Thủy nói:
-Ông Vương, ông thật sự biết chú hai tôi Phương Nhai ở đâu?
-Biết, một người đàn ông trung niên, dáng người khoảng trên 1m6 một chút, mặt chữ điền…
Theo miêu tả của Vương Đắc Thủy, trong mắt Phương Minh Viễn lóe lên thần sắc!
-Anh ta nói anh ta tên Phương Nhai, nói chỉ cần tôi đến tỉnh thành tìm nhà họ Phương báo một tiếng, anh ta cho tôi một trăm nghìn tệ!
Vương Đắc Thủy nói giọng ngày càng nhỏ, khi nói đến một trăm nghìn tệ, giọng nói đã chỉ có ai vểnh tai nghe thì có thể nghe thấy.
-Một trăm ngàn tệ!
Phương Minh Viễn cười, so với tung tích của Phương Nhai, chút tiền này thật sự không đáng gì! Phương Minh Viễn nhìn Lâm Dung duỗi tay ra, Lâm Dung hiểu ý lấy chi phiếu cho anh ta.
-Thôi đi. Dung Dung, cô nói bọn họ lập tức gửi ba trăm ngàn tệ qua đây!
Phương Minh Viễn lại thay đổi chủ ý, chi phiếu tuy giá trị, nhưng ông già Vương Đắc Thủy này lại không tán thành, hơn nữa tiền mặt bày ra trước mắt, sức công kích chắc chắn càng lớn!
Cũng không cần bao nhiêu thời gian, ba cái va li được đưa vào phòng khách. Dưới sự ra hiệu của Phương Minh Viễn, Trần Trung đặt va li đầu tiên trước mặt Vương Đắc Thủy, mở ra, mắt của Vương Đắc Thủy lập tức ngước lên! Há hốc miệng, lộ ra cả bộ răng bị vàng vì khói thuốc------số tiền nhiều như vậy đặt trước mặt, ông ta vẫn là nhìn thấy lần đầu.
-Ông Vương, đây là một trăm ngàn tệ, chỉ cần ông nói cho tôi biết cặn kẽ tin tức của chú hai tôi! Khoản tiền này sẽ thuộc về ông!
Phương Minh Viễn lại dùng ngón tay chỉ hai va li khác nói:
-Ở đó còn có hai trăm ngàn tệ, xem ông có muốn cầm nó đi không!
-Bao nhiêu?
Vương Đắc Thủy quả thực đều không dám tin vào tai mình, Phương Minh Viễn có thể cho mức một trăm ngàn tệ, thì đã khiến ông ta thỏa mãn rồi, không những có thể giải quyết phiền phức của con gái thứ hai, còn có thể chia cho thằng cả và thằng ba. Mình và vợ cũng có thể cải thiện cuộc sống rồi. Nhưng người thanh niên trước mắt, không ngờ còn hỏi ông ta muốn cầm hai trăm ngàn tệ nữa không, điều này chẳng phải nhảm nhí sao? Lẽ nào còn có người chê tiền sao? Ông ta đã thám thính ra từ trong miệng Hoa Sơn Nhạc, Phương Nhai này là con cháu dòng dõi nhà họ Phương cổ đông lớn của Tập đoàn Carrefour danh tiếng, tiền nhiều đến nổi đếm không hết!
-Muốn! Đương nhiên là muốn!
Vương Đắc Thủy không hề do dự nói. Có khoản tiền này, cả nhà có thể dọn đến thành phố Khang An sống, không chịu sự khinh bỉ trong huyện nữa!
Bệnh viện tâm thần Khang Âm, là một trong hai bệnh viện tâm thần chính thuộc thành phố Khang An của nhà nước trong thành phố Khang An. Công tác điều trị các bệnh nhân tâm thần có tính nguy hiểm nhất định, nhưng nói đơn giản cũng rất đơn giản. Viện trưởng Chiêm Vũ Điền chính là người sợ phiền toái, cho nên bệnh viện tâm thần Khang Âm, có tiếng là đối xử thô bạo với bệnh nhân trong thành phố Khang An.
Tuy nhiên Chiêm Vũ Điền lúc này cũng lơ đễnh, dù sao cũng là bệnh viện cuả nhà nước, lại là bệnh viện tâm thần, thu nhập phần lớn đều dựa vào chính phủ. Bệnh nhân trong bệnh viện ít một chút, có thể sắp xếp cho một số người bị lãnh đạo huyện bắt vào trong đó. Bí thư huyện ủy Lư Đông Sinh và Chủ tịch huyện Mã Vân Long bởi vì bọn họ mà bạc cả đầu, nếu tự mình xử lý tốt việc này, có được sự tán thưởng của Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện, còn làm Viện trưởng trong bệnh viện tâm thần gì đó, có lẽ trực tiếp có thể đến làm Phó cục trưởng trong Cục Y tế.
Buổi tối này này, Chiêm Vũ Điền vừa may ở lại “Tăng ca”. Bi ai là trong bệnh viện đừng nói ít những cô y tá xinh đẹp, ngay cả các cô gái trẻ trung mình để mình để ý đến cũng không có, vào lúc không được hưởng thụ “Tình cảm lưu luyến” trong văn phòng, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
-Alô, tôi là Chiêm Vũ Điền!
Chiêm Vũ Điền không để ý cầm điện thoại nói.
-Viện trưởng Chiêm, tôi là ông Lý người gác cổng, ông nhanh xuống xem thử đi. Bên ngoài bệnh viện có mấy chiếc xe có rèm đến, còn có xe cảnh sát, chắc không phải lãnh đạo gì đó đến chứ?
Trong điện thoại ông Lý gác cổng nói giọng gấp gáp.
-Ông Lý nói lải nhãi gì chứ, không phải uống nhiều rượu chứ?
Chiêm Vũ Điền cơ bản không tin, mình ở trong bệnh viện tâm thần, từ khi bắt đầu vào bệnh viện này làm, đến giờ đã 22 năm rồi, trong một năm cũng không có vị nào đến đây, trước giờ chưa có vị lãnh đạo nào chưa liên lạc đã đến, ông Lý này, luôn ham rượu, luôn làm hỏng việc.
-Viện trưởng, ông đứng trước cửa sổ nhìn xem, là sự thật! Tôi không lừa ông! Rất nhiều xe có rèm và xe cảnh sát!
Trong điện thoại truyền đến lời nói có phần cầu xin rõ ràng là đã có chút không chú ý.
Lúc này Chiêm Vũ Điền bán tin bán nghi đứng dậy, đi đến trước cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên nhờ ánh đèn trước bệnh viện, có thể nhìn thấy, có sau bảy chiếc xe có rèm dừng ở trước bệnh viện, còn có gấp ba như thế xe cảnh sát! Anh ta đứng trên vị trí cao, nhìn ra xa, những xe cảnh sát đó không dừng toàn bộ trước bệnh viện, mà có một bộ phần triển khai ra hai bên, dường như là muốn bao vây cả bệnh viện tâm thần. Chiêm Vũ Điền lập tức chảy mổ hôi! Trận thế như vậy, bọn họ muốn làm cái gì?
Chiêm Vũ Điền vội vàng giống như một trận gió vụt ra khỏi văn phòng, chạy xuống lầu, có thể có tư thế này, rõ ràng người đến không phải lãnh đạo bình thường! Chiêm Vũ Điền trong lòng rất nhiều hoài nghi, cũng không tránh khỏi có chút hân hoan, may mà hôm nay mình ở lại, nếu không những vị lãnh đạo này đến, tiếp theo là thông báo đến, đâu thể hiện được thành tâm?
Khi Chiêm Vũ Điền chạy xuống lầu, ông Lý gác cổng đã mở cổng bệnh viện. Mấy chiếc xe có rèm che, còn có năm sáu chiếc xe cảnh sát đều đã chạy vào, dừng dưới lầu.
Tuy nói trời đã tối lại, nhưng Chiêm Vũ Điền nhờ vào ánh đèn trong lầu, vẫn nhìn rõ biển số của những chiếc xe này, không khỏi hít một hơi lạnh. Trong những chiếc xe này, bất luận là xe có rèm hay xe cảnh sát, phần lớn đều là biển số của Phụng Nguyên, những cái còn lại cũng là biển số xe của thành phố Khang An. Tuy nhiên đây không phải điều quan trọng, quan trọng là ở đây có biển số xe của chính quyền tỉnh ủy tỉnh Tần Tây và chính quyền Đảng ủy thành phố Khang An!
-Chẳng lẽ là cán bộ trong tỉnh đến thị sát?
Trong đầu Chiêm Vũ Điền chợt lóe lên ý nghĩ.
-Nhưng thời gian này, lại không thông báo trước cho bệnh viện, trong huyện cũng không có người đi cùng thị sát. Việc này làm sao quái lạ như thế chứ?
Nhưng lúc này đã không phải lúc để nghĩ nhiều nguyên do, từ trên mấy chiếc xe đã bắt đầu có người xuống xe.
Một người trẻ trung thoạt nhìn cũng hai mấy tuổi, đứng trước mặt anh ta, đưa giấy trong tay vào tay anh ta, lạnh lùng nói:
-Viện trưởng của các người đâu?