Người của hai nhà không thể không hít một hơi, đây chẳng phải là nói, đeo chiếc nhẫn này, tương đương với việc đem thu nhập mấy năm của những người bình thường đeo lên tay sao. So với nhẫn vàng, thì thứ đắt tiền này cũng không phải là hơn một ít. Ngay cả La Vân Yên, người tự mình cho rằng cũng là một gia đình thuộc tâng lớp trung lưu ở thành phố Thượng Hải, nghe đến con số lớn như vậy, cũng phải ngừng thở một tích tắc.
-Kim cương vĩnh cửu, một viên vĩnh viễn lưu truyền.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
-Dùng thứ đá quý cứng nhất trên thế giới so sánh với tình yêu bền vững của nhân loại, em nghĩ rằng đó lại là điều thích hợp không quá đáng, đó cũng là lời chúc phúc tốt đẹp của em đối với hôn nhân của mọi người, và so với nó thì hai cặp nhẫn kim cương có đáng gì?
-Kim cương vĩnh cửu, một viên vĩnh viễn lưu truyền?
Hạ Thiên thấp giọng lập lại một lần nữa,trong mắt lóe lên một ánh sáng khác thường, tuy anh là nghiên cứu sinh của Học viện kỹ thuật xây dựng, nhưng không phải là người cả đời chỉ biết học, rất nhanh đã hiểu được tất cả giá trị ở trong lời nói của Phương Minh Viễn.
- Cậu Phương,cho hỏi chiếc xe Mercedes-Benz ở duới lầu, là của cậu? Hạ Văn theo phản ứng bản năng đã dùng những lời kính ngữ.
-Hả? a, là của em.
Phương Minh viễn gật gật đầu mà nói. Chiếc xe đó là khi tết Nguyên Đán, Vu Thu Hạ đưa từ Hồng Kong qua, nói là quà năm mới tặng hắn.
-Cậu Phương
Hạ Thiên ngắt lời.
Phương Minh Viễn liên tục vẫy tay nói:
-Chú Hạ, chú đừng có khách sáo như vậy, hay là gọi con là Minh Viễn đi.
-Món quà này thật sự quá quý giá, tiểu Văn nhận không nổi.
Hạ Thiên quyết định hay là khi nói bỏ xưng hô.
-Một đời người có thể kết hôn mấy lần đây, một chút tâm ý, không thể xem là gì cả. Hơn nữa, chưa qua được vài năm, đối với người và chú Lâm mà nói, mua nhẫn kim cương cho người thân, cũng không cho là việc gì ghê gớm. Người cũng không cần thay họ từ chối. Chị Liên, chị cũng không cần ở một phía để gây rắc rối nữa. Người nói đó là giá của thị trường, trên tay con đang cầm là giá bán sỉ, có thể cùng so sánh được không? Nếu không, em tặng họ mỗi người một chiếc xe được rồi.
Phương Minh Viễn có vẻ tức giận mà nói.
-Thôi đi thôi đi, ba, chú Hạ, nếu như cậu ấy đã muốn tặng, mọi người cứ cầm đi, dù sao cậu ta cũng không thiếu ngần ấy đâu.
Lâm Liên bất đắc dĩ nói.
-Đúng rồi cho thì lấy, không lấy thì không lấy.
Phương Minh Viễn vỗ tay cười nói.
-Sau này khi chị với chị Dung, còn cả Võ nữa kết hôn ai cũng có phần. Chú Lâm, chú Hạ, hai chú kết hôn cũng hơn 20 năm rồi, được 25 năm chưa? Có câng đến ngày kỉ niệm đám cưới bạc, cháu cũng tặng mỗi người một chiếc không?
-Kỉ niệm đám cưới bạc?
Lâm Khải Đông và Hạ Thiên nhìn nhau ngạc nhiên, đây là ngày kỉ niệm gì?
Hạ Thiên cười nói:
-Ba, chú Hạ, ngày kỉ niệm đám cưới bạc mà cậu Phương nói, là một truyền thống ở các nước Âu Mĩ. Với mỗi dịp kỷ niệm ngày cưới họ lại có một hình dung riêng, ví dụ như, năm thứ nhất gọi là kỉ niệm đám cưới giấy, năm thứ hai gọi là đám cưới bông, năm thứ 3 hình như được gọi là….”
-Đám cưới da.
La Vân Yên thấp giọng nói.
-Đúng, đúng, đúng, đám cưới da, cứ như vậy tiếp tục, năm thứ 10 gọi là đám cưới thiếc, năm thứ 25 gọi là đám cưới bạc, năm thứ 50 gọi là đám cưới vàng cao nhất là vào năm thứ 75 được gọi là đám cưới kim cương.
Hạ Thiên liên lục gật đầu.
-Năm thứ 75?
Hạ Thiên thất thanh nói:
-Vậy không phải là sống trên 100 tuổi sao?
-Nhưng cũng không hẳn như vậy.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
-Tôi nhớ là rất nhiều quốc gia ở Âu Mĩ quy định về tuổi kết hôn không giống nhau, có một số quốc gia, chỉ cần cha mẹ đồng ý, thì mười hai mười ba tuổi có thể kết hôn rồi, Mà họ kết hôn rồi cũng không hề ảnh hưởng đến việc học. Với nước của chúng ta có sự khác nhau rất lớn.
Hạ Thiên và Lâm Khải Đông lúc này mới thoải mái.
Trải qua sự xáo trộn như vậy, Hạ Thiên và La Vân Yên ngược lại thấy thoải mái rất nhiều, xem ra quan hệ của Phương Minh Viễn với nhà họ Hạ và nhà họ Lâm rất hòa hợp, nói chuyện tự nhiên cũng thoải mái hơn nhiều.
Phương Minh Viễn nhìn Hạ Thiên mà nói:
-Đây là…anh Văn…
-Đừng, đừng, đừng, cậucứ gọi tên nó là được rồi.
Hạ Thiên vội vàng ngăn lại:
-Nó gánh không nổi đâu
Tuy trong lòng Hạ Văn có chút không đồng ý, nhưng cha mình làm việc dưới quyền của người ta, đương nhiên bản thân cũng phải chú ý một chút, đừng chọc đến Phương Minh Viễn, e rằng sau này không ngừng có chuyện làm khó dễ cho cha.
-Chú Hạ, đây không phải ở công ty, cũng không phải chỗ công cộng, nói ra thì không cần phải chú ý nhiều đâu.
Phương Minh Viễn cười cười nói.
-Chú xem con với chị Liên, ở trong công ty, chẳng phải cũng gọi như vậy sao. Anh Văn, nghe chú Hạ nói, anh đang học nghiên cứu sinh khoa kỹ thuật xây dựng của Đại học Quốc lập Đồng tế, phải không?
Hạ Văn gật gật đầu, thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh kỹ thuật xây dựng của Đại học Quốc lập Đồng tế, là một vị giáo sư nổi tiếng khắp nước, thi vào môn của ông ta, không phải là chuyện dễ dàng.
-Vậy anh có từng nghĩ đến vấn đề việc làm sau khi tốt nghiệp không? Anh và chị La, dự tính ở lại thành phố Thượng Hải à, hay là trở lại Phụng Nguyên?
Phương Minh Viễn đi thẳng vào vấn đề, một khi nói ra thì nói đúng chỗ quan trọng.
-Chuyện này….
Hạ Văn bị hắn hỏi không kịp trở tay, nhìn nhìn Hạ Thiên, trong lòng âm thầm kêu khổ. Tuy là kế hoạch của anh ta là muốn thuyết phục cha, để mình được làm việc ở thành phố Thượng Hải, sau đó rồi mới nghĩ cách đưa cha mẹ và anh em lên. Nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, nếu như nói thẳng ra, e rằng Hạ Thiên mặt sẽ biến sắc mất thôi.
-Còn phải nói nữa, đương nhiên là phải về rồi.
Vợ của Hạ Thiên bên cạnh tiếp lời mà nói.
-Nó đi cũng đã nhiều năm rồi, có khi nghỉ đông và nghỉ hè cũng không về, thật không dễ dàng để tốt nghiệp, tất nhiên là phải quay về Phụng Nguyên làm việc rồi.
Lời nói của bà ấy chưa dứt, mặt của La Vân Yên đã tái xanh rồi.
Hạ Thiên để ý thấy sự biến đổi của cô ấy, khoắc tay chặn lại nói:
- Bà đi nấu cơm đi, hôm nay cậu Phương tới, còn không làm mấy món sở trường đem ra cho mấy người đàn ông nói chuyện, không có chuyện của mấy người phụ nữ đâu.
-Hừ.
Bà ta nhéoHạ Thiên một cái, hầm hừ đi vào nhà bếp.
- Tiểu Văn, mẹ con tất nhiên hi vọng con có thể trở về ở bên cạnh bà ấy rồi, con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, mẹ đi ngàn dặm con không lo, con phải hiểu tâm tình của bà ấy chứ. Có điều, ba cũng nhìn ra, có phải con muốn ở lại Thượng Hải không?
Trong lòng Hạ Thiên thấy khó chịu, chuyện này vốn dĩ là người một nhà đóng cửa lại mà nói, kết quả là để Phương Minh Viễn nói ra hết, chỉ có thể thuận theo mà nói thôi.
Hạ Văn vẻ mặt lúng túng, không biết nên trả lời như thế nào mới được. Nếu nói là trở lại Phụng Nguyên, chưa nói đến là gia đình của La Vân Yên có đồng ý cho con gái đến đó không, La Vân Yên e rằng cũng sẽ không vui. Nhưng mà nếu nói ở lại Thượng Hải, đang ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng khó mà mở miệng được.
-Chú Hạ, chú đừng có hiểu lầm, Minh Viễn anh ấy hỏi công việc sau này của Tiểu Văn, e rằng là có ý tưởng gì đó?
Lâm Liên vội vàng nói thêm vào:
-Có phải không, Minh Viễn?
Vừa nãy cô ấy có chú ý đến, lúc đầu Phương Minh Viễn chúc tết xong là đã muốn đi rồi, đơn thuần sau đó là do nghe Hạ Văn nói học sinh ưu tú của Học viện kỹ thuật xây dựng của Đại học quốc lập đồng tế muốn trở về, nên mới ở lại. Bây giờ Phương Minh Viễn lại hỏi dự tính của anh ta sau khi tốt nghiệp, lại liên tưởng một chút, về việc xây dựng vùng đất Nhai Châu kia thế chẳng phải ý đồ của Phương Minh Viễn đã hiện ra rất rõ rồi sao.
Phương Minh Viễn cười cười nói:
-Chị Liên nói quả là đúng, đối với công việc sau này của anh ấy em có một chút ý tưởng, anh Văn, sau khi tốt nghiệp, có đồng ý về giúp em không?
-Làm việc cho cậu?
Hạ Văn càng ngơ ngác không hiểu ra sao cả, bản thân là học về kỹ thuật xây dựng, sản nghiệp của nhà họ Phương lại làm về ngành thương mại và chế tạo điện tử, chỗ nào với bản thân mình cũng không hợp?
Anh ta chần chừ, nhưng Hạ Thiên thì rất vui, nếu con có đủ năng lực vào nhà họ Phương làm việc, tương lai sẽ rất tươi sáng,chỉ cần bản thân con không phạm sai lầm mang tính cơ bản, có tương lai như vậy ai muốn chèn ép con cũng không được. Mà Hạ Thiên thấy, bất luận Hạ Văn sau khi tốt nghiệp đi đâu làm việc, đều không thể tránh khỏi vấn đề phân biệt đối xử, nó là thanh niên trẻ tuổi mới ra trường thì có thể làm được chuyện gì lớn? Nhưng đến với nhà họ Phương thì không như vậy.
Trong sản nghiệp của nhà họ Phương,người tuổi con trẻ mà đã đứng ra gánh vác chuyện lớn thì từng đám từng đám, giống như một số quản lý chi nhánh của quán ăn Phương gia, rồi còn quản lý của các chi nhánh siêu thị Carrefour, những người tầm 30 tuổicũng không phải là hiếm. Mà ở trong công ty, mọi người xem trọng nhất đó là năng lực, có năng lực thì lên, không có năng lực thì xuống, chẳng có nói này nói nọ gì.
Tất nhiên đây chủ yếu là do tuổi của Phương Minh Viễn đã thể hiện ra ở đây, nếu ai muốn dựa vào chuyện tuổi tác mà làm chuyện này nọ cản trở con đường thăng tiến của những người trẻ tuổi, thì người thứ nhất họ đắc tội chính là Phương Minh Viễn.
Có Lâm Liên “nội ứng”, Hạ Thiên và Lâm Khải Đông đều biết, trong sản nghiệp nhà họ Phương mà nói, người phải nhắc đến nhất là ông Phương, nhưng bình thường ông Phương không quản chuyện làm ăn. Người thứ hai phải nói tới chính là Phương Minh Viễn, đời thứ hai của nhà họ Phương, xét về lời nói và sức ảnh hưởng trong sản nghiệp đều phải xếp sau đời thứ ba là hắn hết.
Cho nên, nếu Phương Minh Viễn đã nói ra rồi, như vậy là chỉ cần Hạ Văn gật đầu, tương lai gia nhập vào sự nghiệp Phương gia giống như việc ván đã đóng thuyền rồi. Mà còn là người được Phương Minh Viễn trực tiếp tuyển vào, ai dám chèn ép, ai dám làm khó dễ anh ta chứ? Có khi qua ba năm hay năm năm, anh ta có thể một mình đảm đương một phía.
-Tiểu tử ngốc,còn không nhanh đồng ý đi.
Hạ Thiên vỗ sau lưng của Hạ Văn, vội vàng nói.
- Đó là cậu Phương đã xem trọng con rồi đấy.
-Ba, con học về kỹ thuật sây dựng mà.
Hạ Văn vẻ mặt đầy khó xử nói.
Kỹ thuật xây dựng thì sao? Hiện nay làm không đúng chuyên ngành không phải rất nhiều hay sao? Học vật lý mà còn đi bán trà trứng nữa là.
Nhìn thấy con trai mình khăng khăng một mực như vậy, Hạ Thiên không khỏi thở ra và trừng mắt nói.
Ông ấy nói như vậy cũng không phải nói bậy. Ở Hoa Hạ, do mấy năm lại đây doanh nghiệp nhà nước liên tục suy thoái, tình hình sinh viên tốt nghiệp làm không đúng nghành thì tình huống này đã trở thành tình trạng bình thường.
Phương Minh Viễn nháy mắt ra hiệu cho Lâm Liên, Lâm Liên hiểu ý nói:
-Anh Văn, em có thể nói với anh rằng, chỉ cần anh muốn đến, anh nhất định làm đúng nghành mà còn e rằng trong thời gian tương đối dài sau này nữa cơ, anh sẽ rất bận rất bận, tất nhiên là, tiền lương cũng rất cao, anh tin em không?
-Nếu như anh tự nguyện gia nhập vào, thì em có thể giúp anh đi du học ở Mỹ, đến đó học, anh thấy sao?
Nhìn Hạ Văn có chút lay động, Phương Minh Viễn lại nói thêm mấy câu.