Đến giờ Phương Minh Viễn vẫn nhớ rõ, ở kiếp trước, lúc đó chật chội tới mức trong xe như muốn nổ tung, trong WC, dưới chỗ ngồi, trên lối đi, đâu đâu cũng là người, độ quá tải của xe phải đạt tới 300%. Sau khi lễ hội mùa xuân qua đi, các toa tàu phải mang đi sửa chữa bởi vì phần dưới của nó đã bị biến đổi hoàn toàn hình dạng. Những người trên xe chỉ có không gian rất hẹp, trong một chút không gian “hoạt động” cá nhân, vẫn không thể không uống ít nước, bởi vì mỗi lần đi vệ sinh không khác một lần đánh giặc về - vốn dĩ việc đó chỉ cần ba bốn phút, lúc đó có mất nửa giờ cũng không có gì lạ.
-Nếu như có tàu hỏa siêu tốc giống Nhật Bản thì tốt rồi!
Triệu Nhã ngồi một bên nói nhỏ
-Bảy tám tiếng, lên xe ngủ một giấc đã tới nhà!
-Minh Viễn, anh có biết dự án đường sắt cao tốc ở nước ta hiện tại phát triển tới đâu rồi không?
Phương Minh Viễn lắc đầu nói :
-Trong thời gian ngắn không cần phải suy nghĩ, đường sắt cao tốc của chúng ta ở thế kỉ sau bắt đầu xây dựng, năm 2005 bắt đầu khai thông tuyến đầu tiên, cũng là tốt rồi!
Dưới sự lãnh đạo của Bộ đường sắt, xí nghiệp đường sắt Hoa Hạ, năm kia bắt đầu dự án nghiên cứu phát triển đường sắt cao tốc. Trước mắt, đã nghiên cứu thành công, đã chế tạo được khoảng 200km. Nhưng khoảng cách đưa vào sử dụng thực tế còn khá xa. Mà ở kiếp trước, đường sắt tốc độ cao của Hoa Hạ đường xây dựng rất nhanh. Đó là vì tất cả kĩ thuật chủ yếu đều là nhập khẩu từ nước ngoài. Mà ở kiếp này, Tô Hoán Đông muốn mượn cơ hội tạo cho xí nghiệp đường sắt một cơ hội phat triển lớn mạnh.
Hơn nữa, Phương Minh Viễn cũng từng nhắc Tô Hoán Đông phát triển đường sắt tốc độ cao với đường sắt Hoa Hạ có ý nghĩa như thế nào, nhưng không phải là liều thuốc vạn năng. Theo Phương Minh Viễn, kĩ thuật đường sắt tốc độ cao theo một số khía cạnh thì nó không phù hợp với diện tích sử dụng của Hoa Hạ. Theo diện tích bức xạ mà nói, trong phạm vi 500-600km, đường sắt cao tốc và máy bay so với đường bộ bình thường rõ ràng có lợi thế về tốc độ, có thể tiết kiệm cho du khách hai giờ, có giá trị kinh tế rất cao. Nhưng phải vượt qua 1000km, chuyến ban ngày, máy bay so với đường sắt cao tốc càng có ưu thế cạnh tranh; mà chuyến buổi tối, du lịch bằng tàu cũng hấp dẫn. Do tốc độ của đường sắt cao tốc, nên nếu muốn xuất phát buổi tối thời gian sẽ rất muộn, hoặc là buổi sáng đến quá sớm, vậy không bằng xuất phát buổi tối có vẻ tốt hơn.
Cho nên nói ở một góc độ nào đó, kỹ thuật của các nước nhỏ về đường sắt cao tốc, cũng không cao!.
Hơn nữa, kiếp trước giá của vé đường sắt cao tốc so với giá vé có giường nằm cũng không kém là bao. Theo thống kê có liên quan, ở Hoa Hạ, đường sắt vẫn là phương tiện giao thông của quần chúng, là lựa chọn chủ yếu của đại đa số những người có thu nhập trung bình thấp, trong đó có trên 80% hành khách vẫn ngồi ghế cứng, chỉ có 10% hành khách lựa chọn giường cứng, hành khách lựa chọn giường đệm chỉ chiếm không đến 1/5 tổng số hành khách!
Để tiết kiệm thời ngồi trên xe, còn tiêu gấp bốn lần tiền mặt, giá vé xe như vậy sẽ rất khó để đại đa số hành khách chấp nhận, chắc chắn vị trí của nó trên thị trường đã hoàn toàn rời khỏi tình huống thực tế của việc vận chuyển hành khách bằng đường sắt, mà tình huống sau khi đưa đường cao tốc vào hoạt động đã chứng minh, lưu lượng khách của đường cao tốc không đầy đủ giống như các cơ quan bộ ngành đã dự tính, lợi nhuận trước mắt không dễ gì đạt được.
Cho nên, theo cách nhìn của Phương Minh Viễn, kỹ thuật đường cao tốc trong thời gian tương đối dài chỉ nên áp dụng với phạm vi nội địa trong khu vực nhỏ của Hoa Hạ. Mà không thích hợp mở rộng trên diện rộng với phạm vi cả nước. Điều nên làm là một loại kỹ thuật dự trữ, ở thời điểm thích hợp trong tương lai toàn bộ hệ thống đường sắt Hoa Hạ sẽ được nâng cấp!
-Vẫn phải lâu như thế sao?
Triệu Nhã thất vọng nói. Cô ta dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, tuyến đường sắt cao tốc thứ nhất khẳng định sẽ không lấy Phụng Nguyên trung tâm để xây dựng.
-Đương nhiên là phải rất lâu rồi!
Phương Minh Viễn vỗ tay cô nói.
-Dự án đầu tư lớn đến trên hàng tăm nghìn tỷ, sao có thể phủi tay quyết định được!
-Những sự việc mà bộ chính phủ phủi tay quyết định còn ít à?
Phùng Thiến một bên ngắt lời. Hiện tại cô không phải là cô bé không biết gì. Đối với xã hội, với những quyết sách của chính phủ cuae quốc gia cô cũng có quan điểm riêng của mình. Mấy người cùng cười cười nói nói, thời gian liền trôi qua rất nhanh, đã tới trạm rồi.
So với các phòng kiểm vé khác, phòng đợi của giường nằm ghế mềm hạnh phúc hơn nhiều. Bọn Phương Minh Viễn lên xe thuận lợi.
Đoàn người Phương Minh Viễn tổng cộng có tám người, chia làm hai phòng liền nhau. Ba người Phương Minh Viễn và một nhân viên nữ đi theo trong một phòng, Trần Trung và những người khác một phòng.
Đến 6h45 phút tối, xe lửa mới tới Giang Ninh, hôm nay tới muộn 13 phút.
Phương Minh Viễn tiện tay vứt xương gà trong tay, xé tờ giấy lau tay, nói
-Mọi người có muốn đổi không khí? Giang Ninh bây giờ đang mưa, đương nhiên là không nóng. Ngồi lâu như vậy, không muốn ra ngoài hoạt động sao?
-Được thôi!
Triệu Nhã và Phùng Thiến đồng thanh nói.
-Chị Yên Hồng, chúng ta xuống xem ở đây có đặc sản gì không ?
Ngồi gần 4 tiếng đồng hồ, mặc dù là giường nằm nhưng các cô cũng thấy phiền
-Minh Viễn, còn anh thì sao? Có đi cùng chúng tôi không?
Phương Minh Viễn cười cầm cuốn sách bên đầu gối nói :
-Tôi đi không nổi nữa rồi, mọi người xuống vận động đi, chú ý đừng để lỡ xe!
Đoàn tàu dừng ở Giang Ninh cũng không lâu, nhưng người lên xuống xe cũng không ít. Cũng không lâu, ba người Triệu Nhã ôm một đống đồ về phòng riêng, chỉ có điều sắc mặt Phùng Thiến có chút mất hứng. Mà đi sau các cô, cô Lưu mặt đỏ bừng, xem ra bộ dạng có chút khó hiểu.
Phương Minh Viễn đặt quyển sách trên tay xuống, giúp bọn họ đem đồ ăn vặt để trên bàn, lúc này mới hỏi:
-Làm sao vậy? có ai làm cô tức giận à? Hay là bị ai đó bắt nạt?
-Đồ vật trong nhà ga có tiếng là giá cao, người trong nước luôn bất mãn. Nhưng ông chủ vẫn là ông chủ, ai mà lên án vẫn làm theo ý mình.
-Không phải, lúc chúng tôi lên xe có gặp vài người, bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào chân Thiến Thiến!
Triệu Nhã bĩu môi nói:
- Minh Viễn, anh không biết ánh mắt bọn họ lúc đấy đáng ghét như thế nào đâu! Bởi vì hôm nay trời nóng nực, Phùng Thiến mặc quần đùi, hai chân thẳng tắp, thon dài, làn da trắng, quả thật là vô cùng tuyệt vời.
Phương Minh Viễn cười tự nhiên, nếu mặc như vậy không thể tránh khỏi ánh mắt mê mẩn của đàn ông, phu tử từng nói “ Ta thấy kẻ háo sắc cũng có đức” háo sắc là bản tính của con người, chỉ cần không làm gì quá mức, thì không sao. Không thể ai nhìn vào đối chân bạn cũng được chứ?
Bốn người một lần nữa ngồi xuống, Phương Minh Viễn thấy có người đi qua ngoài cửa phòng riêng, ánh mắt cố ý dừng lại trước cửa một lát.
-Người vừa rồi, chính là một trong số đó! Thật là đáng ghét!
Phùng Thiến nhảy lên, kéo cửa phòng lại nói.
Phương Minh Viễn hơi nhíu mày, tuy trong nháy mắt nhưng hắn cũng nhận ra được diện mạo người này, khoảng trên dưới 30 tuổi, tuy chưa đủ để nói là đẹp trai nhưng cũng không khó nhìn, theo cách ăn mặc có vẻ gia đình cũng khá giả. Tuy nhiên ở năm 96, ra ngoài mà đi xe giường nằm, không phải cán bộ, cũng chính là ông chủ. Mấy trăm đồng tiền vé, người bình thường không có khả năng chi trả.
Đoàn tàu khỏi động một lát rồi ra khởi nhà ga Giang Ninh, tiếp tục chạy về phía bắc. Phương Minh Viễn đứng dậy, vừa rồi uống nước hơi nhiều nên hắn muốn đi vệ sinh.
Tuy rằng so sánh người sử dụng nhà vệ sinh của toa giường nằm mềm ít hơn giường cứng nhiều nhưng Phương Minh Viễn vẫn có chút nhíu mày. Không chỉ là mùi rất khó chịu, thoạt nhìn, nhân viên dọn vệ sinh cũng là không được tốt. Và so với tiêu chuẩn phục vụ của đường sắt Phụng Đồng, chỉ có thể nói là tạm được. Tuy lâu rồi Phương Minh Viễn không có thử ngồi tàu hỏa nhưng hắn cũng kịp nghĩ tới cảnh tượng ở đó như thế nào. Xem ra ông chủ phục vụ ở đây ý thức còn kém.
Phương Minh Viễn đẩy cửa ra, bên ngoài nhà vệ sinh có hai người thanh niên nhìn hắn, khi hắn đi ra không những không tránh đường mà ngược lại kéo tay hắn nói:
-Người bằng hữu, ông chủ của chúng tôi muốn gặp anh, chúng ta cùng đi thôi!
Phương Minh Viễn nhìn hai người nói :
Ông chủ các anh là ai?
Người thanh niên bên trái lạnh lùng nói:
-Anh cứ đi thì biết! người anh em, đừng có rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt. Ông chủ sai hai chúng tôi tới đón anh là nể mặt anh rồi!
Phương Min Viễn chú ý thấy, có thể là nghe được động tĩnh bên này, Trần Trung và một tên nữa đã đứng ngoài cửa, nhìn về bên này. Phương Minh Viễn ngầm ra kí hiệu tay để bọn họ an tâm. Nhưng thật ra hắn cũng muốn biết ông chủ này rốt cuộc là người ra sao!
Nhìn thấy sắc mặt Phương Minh Viễn lộ vẻ sợ hãi, người thanh niên bên trái đi lên phía trước, người còn lại bên phải dùng sức đẩy Phương Minh Viễn một cái nói “ đi nhanh”.